Dịch: alreii
Biên: †Ares†
Mưa to trút xuống, đánh lên mái ngói cũ nát khiến bọt nước bắn ra liên tục.
Trong tiếng mưa tí tách, nước mưa men theo mái hiên trượt xuống, tạo thành một bức rèm châu trước cửa.
Bầu không khí trong phòng tràn ngập mùi ẩm ướt, Dương Thiền ngồi ngơ ngác trên chiếc ghế cạnh cửa nhìn ra bên ngoài. Những dãy núi xa xa xuyên qua trận mưa rào như trút nước này trở nên mơ hồ.
Qua lúc lâu nàng cúi đầu hà hơi ấm vào lòng bàn tay, che miệng suy tư gì đấy, ánh mắt hơi mơ màng.
Chẳng bao lâu, một bóng dáng thấp bé mặc áo tơi mang mũ rộng vành đội mưa vội vàng từ nơi xa chạy tới, giẫm lên vũng nước đọng trước cửa khiến bọt nước bắn tung tóe, có vẻ như rất mệt mỏi.
Nhanh như chớp vọt vào trong nhà, bóng dáng thấp bé tháo đấu áo tơi xuống, lộ ra gương mặt lông lá.
- Vẫn chưa trở lại sao?
Lữ Lục Quải vừa chỉnh lại áo tơi, vừa ngẩng đầu vội vàng hỏi Dương Thiền.
- Ừ.
Dương Thiền lạnh lùng đáp một tiếng.
Nàng vẫn chưa quen được mình có quan hệ thân thiết với một đám yêu quái. Thực ra vẫn chưa tới mức thân mật, chỉ có thể xem như là trò chuyện không hề cố kỵ gì. Nhưng tóm lại nàng vẫn không quen được.
Chỉ mấy năm trước thôi, nàng thường cùng ca ca của mình ra trận truy sát yêu chúng khắp nơi. Giờ đây lại lăn lộn chung với đám yêu quái, còn lăn lộn đến tự nhiên như vậy.
Ánh mắt mấy yêu quái này nhìn nàng hầu như đã chẳng khác gì nhìn đồng loại, nhưng bản thân nàng vui vẻ sao?
Nàng thật sự không nói rõ được.
Đây là một căn nhà đất nho nhỏ, bên trong chỉ có mấy thứ đồ dùng sứt mẻ đơn giản. Dù nói là nhà nghèo chỉ có bốn bức tường cũng không quá, may mà được thu dọn khá sạch sẽ.
Cả người Khỉ Đá băng bó băng vải xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi trên giường, dựa vào tường nhìn Lữ Lục Quải vừa mới tiến vào ở phía xa.
Ngồi ở bên cạnh còn có tiểu hồ yêu Tiểu Hồng.
Lữ Lục Quải treo áo tơi của mình lên tường, sửa sang lại y phục rồi chạy đến trước mặt Khỉ Đá, chắp tay:
- Đại vương.
- Đã nói đừng gọi ta là đại vương nữa.
- Người chính là đại vương, sớm muộn gì cũng là đại vương, thần chỉ gọi trước.
- Sao ngươi biết ta sớm muộn cũng là đại vương?
Khỉ Đá trừng gã.
Lữ Lục Quải hết hứng thú ngậm miệng.
Nếu nói từ góc độ của yêu quái thì Lữ Lục Quải chẳng có thực lực gì. Nhưng chẳng hiểu sao lại cực kỳ thích mấy chuyện thành lập chính quyền này. Có lẽ do đọc nhiều sách, tự nhiên lại mang theo tư duy của sĩ tử nhân loại, nghĩ đến có vị "đại vương" để phụ tá, có thể bày ra khát vọng nhân sinh của bản thân là chuyện vui lớn nhất đời này.
Đến tận bây giờ Khỉ Đá vẫn không thể nào hiểu được một con yêu quái từ đâu đọc được nhiều sách của nhân loại như vậy. Từ góc độ của yêu quái, Lữ Lục Quải thuộc loại "bàng môn tà đạo".
Một tia chớp lóe bên qua cửa sổ, chiếu sáng mặt của chúng yêu trong nhà. Trong tiếng sấm đì đùng, Khỉ Đá quay mặt nhìn tiểu hồ yêu vẫn bình tĩnh như không.
Tiểu hồ yêu bị Khỉ Đá nhìn chằm chằm, chớp chớp mắt vươn tay sờ khuôn mặt trắng nõn của mình, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
- Không có gì, chỉ là cảm thấy sao muội lại không sợ chứ?
- Sợ sấm sét sao?
Tiểu hồ yêu khó hiểu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nhìn từ bề ngoài, tiểu hồ yêu chẳng khác gì so với mấy cô bé mười tuổi nhân loại, chỉ là phía bên trên đầu tóc đỏ có thêm một đôi tai hồ ly mà thôi. Nhưng từ thực chất thì lại khác nhau rất xa.
Sáng sớm tỉnh lại đã nhìn thấy nó vẫn luôn bận rộn. Khỉ Đá nghe nói mọi chuyện vụn vặt sinh hoạt hai ngày nay của mình gần như đều do tiểu hồ yêu chăm sóc.
Khỉ Đá nghĩ nghĩ, ở trước mặt nó hắn chưa từng nhếch nhác như vậy. Nhưng chính do chuyện lần này, Khỉ Đá phát hiện thì ra tiểu hồ yêu luôn được mình che chở lại tự lập như vậy.
Ngay cả y phục của Khỉ Đá đều do đôi tay nhỏ đó tự mình giặt, nghĩ lại mình không nên coi một yêu quái thành một cô bé nhân loại bình thường. Điều này bất giác khiến Khỉ Đá nhớ tới Phong Linh trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, tuổi tác xấp xỉ, cũng độc lập giống nhau. Có phải trẻ con ở thế giới này đều độc lập như vậy hay không?
Hắn không khỏi suy nghĩ.
Qua lúc sau, trong màn mưa mông lung xuất hiện một quả cầu nho nhỏ lặng yên hạ xuống trước cửa. Linh lực bao quanh trên người tản đi, Nguyệt Triêu bước nhanh vào phòng.
- Thế nào rồi?
Dương Thiền vội vàng hỏi.
Mấy con yêu quái trong phòng đều mở to mắt lặng lẽ chờ đợi.
Nguyệt Triêu liếc mắt nhìn Khỉ Đá, mím môi nói:
- Lại có một nhóm thiên binh tới. Không biết sao thiên binh ở gần đầm Ác Long càng lúc càng nhiều, đáng lẽ hai ngày trước bọn họ phải rút lui rồi mới đúng.
- Bọn chúng đang làm gì?
Khỉ Đá hỏi.
- Tìm kiếm, ta cũng không biết bọn chúng đang tìm kiếm gì nữa. Vốn muốn biến thành dáng vẻ của thiên binh trà trộn vào tìm hiểu manh mối, nghĩ nghĩ rồi lại thôi. Không thể so sánh thủy quân Thiên Hà với quân đội Nam Thiên Môn được, lỡ như có khẩu lệnh gì đó thì hỏng bét, dù sao bên trong thủy quân Thiên Hà có vô số cao thủ.
- Tìm kiếm.
Khỉ Đá cúi đầu lẩm bẩm:
- Có lẽ đang tìm kiếm ta.
Nguyệt Triêu chỉ mở to mắt nhìn, nhưng không đáp lời.
Đoản Chủy đêm hôm đó phụ trách đánh lén đoạn hậu may mắn sống sót, nguyên nhân chính là vì mục tiêu của thủy quân Thiên Hà chỉ có Khỉ Đá.
Thủy quân Thiên Hà không giống như quân đoàn Nam Thiên Môn, bọn họ cũng cần quân công, nhưng nằm ở trước quân công là quân lệnh. Nếu như mệnh lệnh của thượng cấp là không tiếc bất cứ giá nào truy bắt Khỉ Đá, vậy bọn họ sẽ chẳng thèm quan tâm tới yêu quái khác.
- Vậy có khi nào sẽ tìm đến đây không?
Lữ Lục Quải ngẩng đầu hỏi.
- Chắc không đâu.
Câu này Nguyệt Triêu nói không chắc chắn lắm.
- Nơi này, nói cho cùng thuộc về địa bàn của Tà Nguyệt Tam Tinh động chúng ta, bọn họ không có khả năng bởi vì chuyện nhỏ của đầm Ác Long mà mạo phạm chúng ta mới đúng.
- Trong sơn cốc mới là địa bàn của Tà Nguyệt Tam Tinh động, nơi này không phải.
Dương Thiền vẫn ngồi nơi cửa lạnh lùng tiếp một câu. Mọi người trong nhà lập tức trầm mặc.
Mọi người đều nhìn về phía Khỉ Đá, hắn lại chỉ cúi đầu không nói chuyện, hai tay vô lực nắm chặt.
Lúc lâu sau, hắn đột nhiên hỏi:
- Lần này, có bao nhiêu chạy thoát được tới nơi này?
- Không ít đâu.
Nguyệt Triêu nói:
- Trên chiến hạm thì chẳng có việc gì, tiểu yêu rời đi trước đều tản đi khắp nơi, chỉ có nhóm người ở lại với sư thúc hầu như đều tử thương hết.
- Thiên quân không đuổi theo những tiểu yêu rời đi trước đó chứ?
Nguyệt Triêu lắc đầu:
- Không có, bọn họ dường như chẳng có hứng thú với tiểu yêu.
Nguyệt Triêu trầm mặc chốc lát, thở dài nói:
- Nhưng bây giờ thì tử thương nặng nề, lần này bọn họ lại xuất hiện, rất nhiều tiểu yêu vẫn còn chưa kịp rời khỏi khu vực đầm Ác Long, cho nên...
Khỉ Đá cúi đầu, chớp mắt trầm mặc lúc lâu sau mới đè thấp giọng nói:
- Nhập cốc thôi, có thể bảo vệ được người nào hay người ấy. Chỉ là chúng ta nhiều yêu quái thế này, nhị sư huynh sẽ không để ý chứ?
- Yên tâm đi, U Tuyền sư thúc nhất định sẽ không để ý. Nhưng tốt nhất chúng ta đừng tiến vào chỗ sâu trong U Tuyền cốc, U Tuyền sư thúc thích yên tĩnh.
- Dù sao vẫn phải mời ngươi đi trước chào hỏi với nhị sư huynh một tiếng, nhị sư huynh đồng ý thì chúng ta mới nhập cốc.
- Được.
Nguyệt Triêu không hề nghĩ ngợi đi ra ngoài.
Đối với tu sĩ cảnh giới Luyện Thần như Nguyệt Triêu, đặc biệt là tu sĩ cảnh giới Luyện Thần của Tà Nguyệt Tam Tinh động, qua lại trong mưa không không bị dính ướt chỉ là một chuyện đơn giản.
Nhắc tới thì tu sĩ cảnh giới Luyện Thần được chia ra rất nhiều loại, đa số tu sĩ cảnh giới Luyện Thần biết pháp thuật thì không nhiều, chỉ có xuất sư danh môn như Nguyệt Triêu thì mới biết được nhiều pháp thuật thế này. Đừng nói là tu sĩ cảnh giới Luyện Thần, dù phần lớn tu sĩ cảnh giới Hóa Thần bên trong thiên quân đều không bằng được.
Mưa vẫn cứ tí tách rơi xuống mặt đất, đến tận hoàng hôn mới chậm rãi ngừng lại. Ánh mặt trời sáng rực từ trong khe hở những đám mây lộ ra, nhìn từ phía xa như là những cột sáng, cực kỳ đẹp mắt.
Nguyệt Triêu vào trong cốc cũng đã trở về.
- Thế nào?
Khỉ Đá hỏi.
- U Tuyền sư thúc đồng ý rồi.
Nguyệt Triêu cười hì hì nói:
- Nhưng chúng ta phải ở dựa theo quy hoạch chỗ ở của U Tuyền sư thúc. Còn nữa, nhà ở trong cốc không đủ, nếu muốn xây nhà thì không thể chặt phá lung tung.
- Hiểu rồi.
- Vậy giờ chúng ta khởi hành luôn chứ?
- Bây giờ? Không đợi tới ngày mai à? Sắp tối rồi.
Nguyệt Triêu mím môi, ra vẻ thần bí nói:
- U Tuyền cốc vào đêm mới là U Tuyền cốc.