“A Sâm, cuối cùng chúng ta cũng có thời gian để ngồi xuống tâm sự đàng hoàng.” Ánh mắt Thẩm Y Y rơi vào người Giang Sâm, dịu dàng như nước.
“Mấy năm nay anh có ổn không? Gặp lại anh em nhớ đến thời đi học, lúc học cấp 3 ấy…”
Yoho, lại là một đợt hồi ức đau xót. Trà xanh 82 tuổi vẫn không chết ha.
Tôi cắn má trong, quay qua nhìn Giang Sâm. Căng thẳng, thấp thỏm. Nếu tên này dám có hâm nóng tình cảm năm xưa…
Tôi sẽ bẻ gãy chân chó hắn!
Giang Sâm “À” lên, sau đó nói: “Đừng nói nhảm nữa, tiền bồi thường đâu? Đừng tưởng nhắc lại chuyện xưa thì muốn giảm giá, tưởng bở. 100.000, thiếu một xu tôi kiện cô ngồi tù tới sông cạn đá mòn!”
“…”
Dù gương mặt Thẩm Y Y có thâm tình chân thành đến đâu thì nghe Giang Sâm đòi nợ tàn nhẫn vậy thì không thể không cứng đờ ra.
Nhưng dĩ nhiên Thẩm Y Y là Bích Loa Xuân cực phẩm*, sau khi lấy lại tâm trạng, cô ta chơi bài nước mắt lưng tròng. (Một loại trà nổi tiếng của TQ)
“A Sâm, em biết vì chuyện chia tay năm đó mà anh hiểu lầm em sâu sắc. Nhưng em cũng bị ép đến bất đắc dĩ, gia đình nợ nần chồng chất, em chỉ có thể dùng phương thức đó trả nợ… Bao năm qua, em thật sự rất đau khổ, nhưng chỉ cần nghĩ đến anh thì em có động lực sống sót.”
Nói đến đây thì cô ta nghẹn ngào, mắt càng đỏ.
“A Sâm, anh là trụ cột tinh thần của em, em không thể rời xa anh được. Anh cho em một cơ hội, chúng ta hãy bắt đầu lại một lần nữa… được không?”
Tôi???
Có bệnh cũng không thể nói bừa chứ!
Giây tiếp theo, phòng nổ tung.
“Cô xem tiểu thuyết Mary Sue nhiều quá à, hay bị Quỳnh Dao nhập, tưởng mình là nữ chính thiên hạ? Đầu óc không có bệnh chứ? Trời quang mây tạnh thì cô lại cảm thấy mình có thể làm lại, cho rằng tôi mất trí nhớ nên dễ lừa? Nằm mơ đi!”
Ánh mắt Giang Sâm đầy vẻ chán ghét như nhìn một kẻ ngốc.
“Nhìn diện mạo cô như mã QR, không quét một cái thì thật không biết là cái thứ gì!’
Lâm Hàm không nhịn được nhảy vào. “Giang Sâm, dù gì anh cũng là đàn ông, sao có thể nói Y Y như vậy, không thấy cô ấy khóc sao?”
Giang Sâm cười lạnh: “Sao, đàn ông không được khóc? Nếu như cô có thể đem ít khả năng đối địch giới tính dành để suy nghĩ thì trong đầu hẳn là giảm đi rất nhiều nước.”
Lâm Hàm sững sờ cả buổi mới phản ứng lại, Giang Sâm mắng cô ta ngu ngốc.
“Giang Sâm, anh thật quá đáng. Y Y mới từ nước ngoài về, anh lại bất ngờ mất trí nhớ, vậy chứng minh gì? Rõ ràng là ông trời muốn tạo điều kiện hai người nối lại tình xưa! Chúng ta là bạn bè, tôi cho anh lời khuyên, nhanh chóng đá Dư Du đi, dù sao anh cũng không nhớ cô ta…”
Bốp---
Chai rượu đập mạnh xuống bàn.
Mặt Giang Sâm không biểu cảm nhìn chằm chằm cô ta, “Ai cho cô mặt mũi vậy? Quản chuyện quản đến đầu cha tôi!”
Lâm Hàm sợ đến tái mặt.
Thẩm Y Y bật khóc, “A Sâm, Lâm Hàm là bạn thân nhất của em, cô ấy cũng vì muốn tốt cho chúng ta…”
“Ồ, người bạn thân nhất trong miệng cô là nửa đêm hồi lớp 12 gửi cho tôi một bức ảnh gợi cảm, rủ tôi đi khách sạn.”
Bùm---
Giang Sâm nói một câu thẳng toẹt. Tựa như ném một quả ngư lôi xuống hồ nước sâu, thổi bay tất cả yêu ma quỷ quái.
Lâm Hàm trợn tròn mắt.
Thẩm Y Y sững sờ.