Cả tôi và Giang Sâm đều thuộc tuýp người kiêu ngạo, không muốn hạ mình. Nhưng ba năm yêu nhau, người cúi đầu trước luôn là anh.
“Bà xã, anh sai rồi, em tha lỗi cho anh được không?”
Có khi tôi còn chưa kịp hạ quyết tâm thì anh đã thức thời quỳ bộp xuống bàn phím, chọc tôi dở khóc dở cười.
Bây giờ anh mất trí nhớ, không còn nhớ rõ tôi. Nhưng thói quen yêu tôi vẫn chưa quên. Nhìn gương mặt hoang mang của anh, sự tức giận ban nãy của tôi tiêu tan hơn phân nửa trong chớp mắt.
Thật ra không nên trách Giang Sâm. Anh cũng là người bị hại, giờ không biết gì, bây giờ kết tội anh thì không công bằng. Đợi anh khôi phục lại ký ức… thì tính sổ cũng chưa muộn!
Tôi đi qua, đỡ người quỳ trên đất dậy, ấn vào ổ chăn lần nữa. Trợ lý Lưu đã sớm bỏ trốn mất dạng.
Giang Sâm sửng sốt một hồi lâu, hỏi: “Tôi thật sự yêu cô?”
Tôi lấy điện thoại ra đưa anh: “Tự anh xem đi.”
Ảnh chụp chung, lịch sử trò chuyện… Bên trong đó có toàn bộ ngọt ngào trong mấy năm qua của tôi và anh. Điện thoại của Giang Sâm bị vỡ nát sau tai nạn.
Sau khi xem xong. Vẻ mặt của Giang Sâm càng thêm “hoài nghi nhân sinh”.
Anh vẫn giữ thái độ thận trọng. “Cho tôi mượn di động của cô một chút, tôi muốn gọi điện thoại.”
Tôi đồng ý. Nhìn thấy anh bấm mấy số. À, là số của mẹ chồng tôi.
“Đừng gọi. Sau khi anh bị tai nạn, em đã liên lạc với ba mẹ anh, hiện giờ họ đang trên máy bay từ nước ngoài về, gọi không được đâu.”
Giang Sâm hừ một tiếng, “Sao tôi phải nghe cô.” Nhưng tay thì rất ngoan ngoãn mà rời khỏi nút gọi.
Tôi nhướng mày, cảm thấy tâm trạng tự dưng tốt hơn không ít.
“Ăn cơm trước đã.”
Tôi gọi cơm hộp, mua một số món bày lên chiếc bàn nhỏ.
Giang Sâm cầm chén đũa, theo thói quen gắp hết hành lá bên trong ra. Sau đó đem đồ ăn đã gắp sạch để chất đống trước mặt tôi.
Sau khi làm xong thì… anh đờ người. Quay mặt đi chỗ khác, tầm mắt đảo lung tung nhưng không nhìn tôi.
Giang Sâm không kén ăn. Người không thích ăn hành là tôi.
Tôi ăn món cá diếc kho tộ mà mình thích, lòng ngọt ngào.