Tôi bị nhìn chăm chăm đến mức luống cuống, vô thức tránh tầm mắt anh đi.
Giọng trầm thấp vang bên tai: “Đừng nhúc nhích.” Giang Sâm vươn tay chạm vào tóc tôi. Khảy nhẹ hai lần, trong lòng bàn tay anh có thêm một chiếc lá không biết dính tự khi nào.
Tôi bị hành động đột ngột của anh làm bối rối. Khi bước chân ra khỏi vòng đu quay, chân trái vướng vào chân phải, loạng choạng suýt ngã. Giang Sâm nhanh tay lẹ mắt kéo tôi lại: “Cẩn thận!”
Nhìn vẻ lo lắng rất tự nhiên hiện trên mặt anh, tôi khẽ cong môi, hôn lên má anh: “Cảm ơn, bạn trai.”
Giang Sâm hơi sửng sốt, vành tai đỏ lên. Sau đó nghiêm túc dạy dỗ tôi: “Nói đúng ra thì anh không phải nên em bớt lợi dụng anh đi!”
Lúc xuống cầu thang thì bàn tay đỡ trên eo tôi lại không hề rời đi. Tôi ngân nga nho nhỏ, lòng ngọt lịm. Chú nhóc à, bắt chẹt chú không phải chuyện vài giây thôi sao.
Tiếc là tâm trạng vui vẻ này không kéo dài được bao lâu. Tôi cũng không hiểu, rõ ràng đã bị Giang Sâm từ chối thẳng thừng, tại sao Thẩm Y Y vẫn cứ bám riết không tha Giang Sâm?!
Nếu nói cô ta hồi tâm chuyển ý còn yêu Giang Sâm thì tôi không tin. Đều là người trưởng thành, cách xa ba năm, tình cảm trước kia còn sót lại được bao nhiêu?
Vậy chỉ còn một khả năng. Trên người Giang Sâm có điều gì đó mà cô ta quan tâm…
Hiển nhiên lần này Thẩm Y Y có chuẩn bị mà đến. Cô ta chơi lớn.
Váy trắng, đeo lúp, tay ôm bó hoa đi đến trước mặt Giang Sâm.
Bùm, quỳ một gối xuống đất. Mắt đẫm lệ, nhìn Giang Sâm đắm đuối.
“A Sâm, bảy năm trước em đã có một quyết định hối hận nhất cuộc đời mình, bây giờ có cơ hội, em không muốn hối hận cả đời. Lần này em dũng cảm bước ra một bước kia, lấy em, được không?”
Kinh tởm nhất là Thẩm Y Y còn uất ức chỉ trích tôi. “Tình cảm không có thứ tự trước sau, chỉ có người không được yêu mới là sai. Ngay cả trời cao cũng tiếc nuối tôi và A Sâm, cô Dư, xin cô thương tình, tác thành cho tôi với A Sâm được không?”
Tốt…
Tốt cái mồm con mẹ cô!