"Anh là thần súng?"
"Hổ thẹn, hổ thẹn, bởi vì thiên phú không tốt cho nên công phu quyền cước thật sự quá kém,nên để bảo vệ tính mạng, chỉ có thể cầm súng tự vệ, lại gặp may, bắn chết mấy người, cho nên mới được mọi người đặt cho biệt danh này, tôi đâu dám, chư vị nếu như ai cảm thấy có hứng thì có thể lấy cái danh này." Diệp Tồn Chí thái độ cực kỳ thành khẩn, khiêm tốn nói.
Điều này làm cho rất nhiều người muốn thổ huyết vì xúc động, Diệp Tồn Chí rất ít người biết nhưng mà thần súng thì ai cũng biết. Những người không biết vẫn luôn nghĩ thần súng là người nghiêm túc, không biết nói đùa, nhưng mà vị thần súng này lại hoàn toàn khác biệt, từ đầu đến cuối không nói câu nào càng không có chút cảm giác coi sinh mạng như cỏ rác.
Đương nhiên, ngẫm lại cũng đúng. Ai ở đây cũng ngụy trang, ai biết được bảo vệ, đầu bếp lại là những đặc công siêu cấp.
Diệp Thành Trù biết tính tình của con mình, mặc dù Diệp Tồn Chí đã năm mươi mấy tuổi nhưng mà vẫn như đứa trẻ con, đương nhiên, hắn cũng biết đây là cách ngụy trang nhưng mà nói tóm lại, biểu hiện của hắn mấy năm gần đây, cũng khá hơn nhiều, gây ít họa. Theo kế hoạch hắn chọn đầu bếp và bảo vệ làm lãnh đạo nhóm.
Sau khi giao xong nhiệm vụ, Diệp Thành Trù mới ho nhẹ hai tiếng, tràng diện lập tức yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía đó.
Diệp Thành Trù nhìn chung quanh một vòng, cất cao giọng nói:"Tôi biết trong số rất nhiều người ở đây đều hành động một mình, đây cũng là do tính chất của nhiệm vụ nhưng mà lần này lại khác, đối phương không phải một người, hơn nữa đối phương cũng không phải người bình thường, cho nên chúng ta không thể một mình đối phó. Để hợp tác với nhau phải có người chỉ huy, mà người đó phải khiến mọi người tin phục, chúng ta không dân chủ tuyển cử bởi vì mọi người không quen biết hết nhau, thậm chí chưa từng gặp mặt, vậy tôi sẽ chỉ định."
"Hắn." Diệp Thành Trù đứng dậy chỉ vào người đầu bếp nói:"Hắn chính là người chỉ huy mà tôi chỉ định. Tôi cũng cho mọi người biết, để sau này còn biết lão đại của mình làm gì. Tên thật của hắn tôi cũng không biết, đến giờ cũng không hỏi qua, nhưng biệt hiệu bốn mươi năm trước, mọi người hẳn là cũng đều nghe qua."
"Lãnh nhất đao!"
"Đến!"
Đầu bếp rất béo, nhưng mà tư thế đứng nghiêm của hắn rất chuẩn, ngoại trừ việc bụng to......
Không ai không biết tên, bởi vì cái tên này đã quá nổi tiếng, và đã lưu hành một câu miêu tả như sau: Anh tuy đã không còn trong giang hồ, nhưng trong giang hồ vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết về anh. So với cái tên đồ tể thì cái tên Lãnh nhất đao được mọi người hoan nghênh hơn. Nếu như khách hàng của hắn mà biết hắn không phải là người giết gà, giết lợn mà là giết người thì chắc sợ chết khiếp.
"Tôi rất hiểu Lãnh nhất đao, cái tên đồ tể đã nổi tiếng một thời." Diệp Thành Trù nói:"Những năm này, quan hệ giữa chúng ta và r quốc hòa hoãn, cho nên để duy trì quan hệ hòa hoãn này, có rất ít người đến r quốc chấp hành nhiệm vụ, về phần gia tộc Tử Xuyên lại càng ít hơn, không có mấy người dám tiếp cận Nhẫn sát tổ, rất nhiều người cũng chỉ nghe nói đến nhóm này mà thôi.
Căn cứ vào kinh nghiệm ba mươi năm chiến đấu với gia tộc Tử Xuyên của Lãnh nhất đao nên tôi chọn hắn. Hắn một đấu một với các cậu có thể không bằng nhưng mà kinh nghiệm thì hơn hẳn các cậu. Nhưng với tính cách của một đồ tể, hắn sẽ không chịu ngồi yên bởi vậy cho nên tôi cần một người giám sát, chịu trách nhiệm khống chế hoạt động của người chỉ huy. Người đó chính là giám sát viên, Thợ săn."
Thợ săn cũng là một cái tên nổi tiếng trong Lãnh tổ, nghe cái tên là biết sở trường của hắn, hắn có thể không ăn không uống mai phục suốt mấy ngày mà vẫn vô cùng tỉnh táo.
"Cơ bản tôi chỉ phân nhiệm vụ như vậy, một lần nữa nhấn mạnh mục tiêu của chúng ta lần này là tiêu diệt gia tộc Tử Xuyên, để làm được như vậy chúng ta phải liên kết với nhau. Tôi hi vọng mọi người hoàn thành nhiệm vụ trở về an toàn. Được rồi, chúng ta xuất phát thôi."
.
"Người đã bí mật bị bắt rồi."Chung Tăng Hợp đi vào trong phòng. Phòng lớn như vậy chỉ có hai người, hiển nhiên là có chút vắng vẻ.
"Vậy là tốt rồi," Diệp Thành Trù quay người lại, nhìn bạn nối khố của mình, đột nhiên cảm giác được thế giới này thật là mờ ảo, thậm chí đến ngay cả một người thân cận cũng không có. Cuối cùng lại phải dựa vào ông bạn già mấy chục năm.
Chung Tăng Hợp thở dài, móc ra một điếu thuốc lá, đưa cho Diệp Thành Trù, hắn có thể hiểu được tâm tình của ông bạn già, một kẻ mình coi như tâm phúc lại bị chứng minh là gián điệp của g quốc, sớm đã bị thế lực thù địch mua chuộc, thậm chí cả thời gian khi nào Lãnh tổ xuất phát cũng phải tiết lộ, không thể không làm cho người ta thất vọng đau khổ.
Diệp Thành Trù nhận lấy điếu thuốc, nhưng không châm, ngửi ngửi nói:"Hắn không thể hút được loại thuốc này nữa rồi."
"Hay là anh cứ đích thân thẩm vấn đi? Có lẽ còn có ẩn tình khác, biết đâu đây là Tân Chí thứ hai?" Chung Tăng Hợp thử thăm dò nói.
Diệp Thành Trù lắc đầu:"Hắn không phải Tân Chí, Trương Văn Sách không có vợ gián điệp, cho dù vợ là gián điệp, năm đó Tân Chí cũng không có bán tin tình báo, nhưng mà Trương Văn Sách đã làm rồi, hơn nữa là vì tiền, một tin mấy trăm vạn đáng để liều mạng."
"Nhưng mà rất nhiều người cho hắn mấy ngàn vạn, hắn cũng không bán tin tình báo." Chung Tăng Hợp nói. Trương Văn Sách là tham mưu bộ tham mưu tác chiến quân khu và là thư ký riêng của Diệp Thành Trù, rất nhiều chuyện trọng yếu đều là do hắn giải quyết, đến ngay cả mình cũng không ngờ hắn là gián điệp.
"Đây là điểm khác nhau giữa người và người." Diệp Thành Trù mặc dù ngữ khí bình tĩnh, nhưng mà điếu thuốc trong tay sớm đã nát bét.
Chung Tăng Hợp im lặng gật đầu, chợt nhớ tới chút chuyện, nói:"Sao anh lại nhận ra Trương Văn Sách có vấn đề?"
"Trong anh có tôi, trong tôi có anh......" Diệp Thành Trù cười khổ nói. Nếu như là người bình thường nói bên cạnh hắn có gián điệp, hắn còn phải suy nghĩ nhưng mà người kia nói hắn không hề hoài nghi, dù sao Lý Chấn Mai cũng có con mắt tinh tường hơn nữa lại thuộc đẳng cấp cao, không thể nhầm được.
Chung Tăng Hợp biết nhân viên tình báo đều liên lạc đơn tuyến, cho dù là hắn cũng không tiện hỏi nhiều, bèn chuyển chủ đề:"Nhưng mà, Diệp Phong đang khiến cho r quốc hỗn loạn, nếu như chúng ta không phái người qua thì hắn cũng có thể duy trì một thời gian nữa."
"Hắn làm nhiều như vậy không phải là vì chấp hành nhiệm vụ." Diệp Thành Trù bất đắc dĩ nói:"Nếu không phải Lãnh Nguyệt trốn đi, nếu như không phải hắn biết quan hệ giữa gia tộc Tử Xuyên và Lãnh Nguyệt thì hắn đến đó làm gì, chắc hắn bắt Cảnh Đằng đi cũng là vì thân phận của mẹ, với tính của hắn, nếu không cảm thấy Cảnh Đằng có giá trị thì phỏng chừng đã sớm một đao giết chết hắn rồi, nhưng mà hắn làm như vậy.
Lãnh tổ qua đó cũng tương kế tựu kế, coi như là giết chết lính đánh thuê của Cảnh Đằng hay là thủ hạ của Khang giới đều không liên quan gì đến chúng ta, ngược lại có một điểm khiến chúng ta lo lắng, g quốc lần này cũng phái người đến, không biết có phải là muốn uy hiếp Lãnh tổ hay không? Tôi đã nhắc nhở Diệp Tồn Chí chú ý rồi." T nguồn TruyenFull.vn
"Yên tâm đi! Tồn chí đều đã chiến đấu nhiều năm, chuyện gì chưa trải qua, lần này cũng có nhiều người tham gia, giúp nhau chiếu ứng, sẽ không có sai sót lớn gì đâu."
"Mấy người vừa đi tôi rất lo lắng, hai người bọn chúng cũng là những người xuất sắc nhất, nhưng mà rất nhiều chuyện không phải một người có thể khống chế ......" Diệp Thành Trù trong mắt tràn ngập lo lắng, chủ yếu là bởi vì thời gian gần đây nhận được tin tình báo chưa chắc chắn, mẹ đẻ của Lãnh Nguyệt có quan hệ phức tạp hơn dự đoán với gia tộc Tử Xuyên, rất thân cận...