Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 290: Gặp đồng hương ở nơi đất khách quê người



Sau khi để lại nước đủ dùng cho ba ngày, thực phẩm và các thứ giấy tờ dùng để vẽ, Diệp Phong rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ. Anh ta không lo lắng Trạch Hào Củ Phu sẽ chuồn đi trong mấy ngày này, trừ phi não ông già đó quá ngắn hoặc là xem nhẹ cái chết, mới xuất hiện tình hình như thế, chứ còn với tình hình hiện tại, lão tiên sinh Trạch Khào Củ vẫn yêu cuộc sống lắm, dù là bạn có lôi ông ta ra khỏi đây, ông ta cũng không rời khỏi nơi an toàn này.

Bước đi được hơn nửa tiếng đồng hồ, mới đến một chỗ không có người, dừng chiếc xe ô tô ở một khu nhà xe duy nhất gần thị trấn, cái gọi là khu nhà xe đó chỉ là một mảnh đất trống trước cửa một khách sạn. Diệp Phong từ trước tới giờ vẫn thận trọng như vậy, Trạch Hào Củ Phu là đôi mắt để anh đi tìm hiểu gia tộc Tử Xuyên, không thể để mất được.

Qua mấy ngày tiếp xúc gần đây, anh và ông chủ khách sạn đã quen nhau. Ông "lão Hán" ở nước R hơi đậm người đó, nói là lão Hán, nhưng cũng chỉ tầm gần 50 tuôi, chỉ là cách ăn mặc mang đậm tính dân tộc làm ông ta trông già hơn tuổi. Diệp Phong không phải là một người chủ nghĩa dân tộc cực đoan, vì thế không có con mắt thù địch đối với những người dân bình thường ở nước R, do vậy nói chuyện tán gẫu không đề cập đến bất cứ vấn đề liên quan tới lợi ích nào với họ cũng là một sự hưởng thụ.

Như thường lệ ngồi vào một góc, chọn mấy thứ bia vài ngày nay đều chọn, sau đó ngồi một mình yên lặng quan sát những người xung quanh và những vật bên cạnh, nghĩ một chút về kế hoạch bước tiếp theo. Anh không cần phải phải đi cùng với ông già trốn chui trốn lủi Trạch Hào Củ đó, là một thâm phận người du lịch hợp pháp, hình tượng của anh sẽ không hề gây nên sự nghi ngờ ở người khác. Đây cũng là nguyên nhân chính anh có thể đứng trong nhiều người mà không hề sợ hãi. Hai người trẻ tuổi ở bàn bên cạnh nói chuyện rất to không ngại ngần gì, còn nội dung thì rất rộng lớn, từ thiên văn địa lý đến thời sự trong ngày, cuối cùng nói đến vụ án giết người liên hoàn ở khu đô thị Thiên Kinh mấy ngày nay.

Nội dung nói chuyện phiếm này không phải đây là lần đầu tiên Diệp Phong nghe thấy, nên anh chỉ ngầm cười. Không khó để tưởng tượng trong một quán rượu ở nước R nghe thấy những câu chuyện tương tự thế này. Đây chính là điều mà anh muốn nhìn thấy, giờ đây xrm ra có thể trầm tĩnh một vài ngày rồi. Trước đến giờ anh chưa từng nghĩ đến việc dựa vào sức của mình để tiêu diệt toàn bộ gia tộc Tử Xuyên, tính khả năng của chuyện đó nhỏ vô cùng, hơn nữa cũng không phải là mục đích cơ bản anh đến nước R này. Không sau, Lãnh Nguyệt, tất cả mọi điều đều phát triển xoay quanh người phụ nữ đó.

Giờ đây việc anh có thể làm chỉ là chờ đợi, đây là một sự đánh cược. Con bài trong tay Diệp Phong là tình cảm của Lãnh Nguyệt. Anh dùng một loạt hành động để nói với cô gái đó rằng, anh là vì cô mà đến nước R, hơn nữa, cũng vì cô mà không đối kháng với gia tộc Tử Xuyên, nếu như cô nghĩ đến sự an toàn của anh, thì nhất định sẽ có hồi ứng, nhất định sẽ thông qua một loạt phương thức để liên lạc với mình.

Vì vậy, mấy ngày sau anh phải chờ đợi yên lặng, anh phải để cho Lãnh Nguyệt một ít thời gian để quyết đinh....Chọn sự an toàn của mình hay là chọn cuộc sống mà chính cô vẫn chưa hiểu rõ nó.

Đang nghĩ ngợi, một thân hình to béo đến bên cạnh bàn, Diệp Phong ngẩng đầu dậy, ngay lập tức nở một nụ cười, dùng tiếng của nước R rất tiêu chuẩn để chào. Diệp Phong rất có cảm tình với ông chủ khách sạn lúc nào cũng tặng thêm cho mình một chai bia này. Không phải vì chút lợi anh kiếm được, mà vì rất thích tính cách của đối phương. Sau khi đã trải qua nhiều chuyện, đột nhiên anh cảm thấy, làm một người bình thường là một sự lựa chọn không tồi, đến khi tất cả đều kết thúc, có lẽ anh sẽ chọn mở một quán rượu nhỏ hoặc là một quán ăn nhỏ, sống một cuộc sống vô ưu vô lo như người chú đang đứng trước mặt mình vậy.

"Uống thử xem, lần này tôi đã cho một thứ khác vào đây." Từ lúc người trẻ tuổi đó bước vào, ông chủ đã chú ý đến rồi. Có một câu là "nhân sĩ chết vì tri kỷ". Với những người đầu bếp, thấy thực khách ăn ngon, là một loại hưởng thụ, còn đối với một người biết và giỏi ngâm rượu, thì nhìn thấy người khác thưởng thức ngon lành tác phẩm của mình là một sự hưởng thụ không còn gì phải lo lắng. Vị lão Hán nước R này rất biết điều, dù là từ trước tới giờ Diệp Phong chưa từng khen rượu của ông ta, nhưng ông ta cũng rất vui. Vì trước đó, loại bia ông ta đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất đều không ai hỏi, giống như một người mệ bóng đá cuồng nhiệt vậy, nếu như đội bóng cứ giữ một thành tích nhất định, rồi bỗng một ngày đột phá được thành tích đó, nhất định anh ta sẽ vui mừng đêm ngủ không yên, dù là thành tích này thuộc về người khác.

Mặc dù dân tộc không giống nhau, nhưng rất lắm khi, tư tưởng lại có thể hiểu được nhau. Lần đầu tiên Diệp Phong nói chuyện với ông chủ này, liền đã biết tại sao mình có được phần thưởng ngoài lề thế này, không hề giống với người khác. Có lẽ mình là người duy nhất dám uống một loại rượu mà đến giấy phép cũng không có.

Nhẹ nhàng nhấc cốc bia lên, đầu tiên là ngửi qua một chút, không có mùi gì khác thường, sau đó chầm chậm uống một hớp, ngay lập tức gật đầu, giơ ngón tay cái ra, biểu đạt tình cảm của mình. Nói thật ra thì, Diệp Phong chẳng nghiên cứu sâu về bia, những trường hợp qua lại lớn trên xã hội không dùng bia, vì thế anh không nghiên cứu loại dung dịch màu vàng này kỹ như rượu vang đỏ. Anh uống bia chỉ vì nồng độ cồn của nó ít, không làm người ta say, trong miệng anh, loại bia 5 tệ và loại bia 500 tệ cũng chẳng có sự khác biệt gì quá lớn.

Cũng giống như những gì anh nói trước đó, người chủ quán thích ngâm rượu rất hài lòng. Khi Diệp Phong giơ ngón tay cái ra, ông ấy đã cười ha ha, nói: "Chàng trai trẻ, cảm ơn anh, anh là người đầu tiên hiểu được nội hàm của bia, anh có thể hiểu thật sự những thứ tôi làm ra, hôm nay, không, còn về sau nữa, anh đến chỗ tôi, tôi sẽ miễn phí phục vụ anh!"

Diệp Phong hơi có vẻ dở khóc dở cười. Không ngờ một động tác gần như là đồng cảm của mình lại được đối đáp lại nhiều đến vậy, nếu như mình có thể định cư lại đây được, vậy thì mấy chục năm sau, người chủ trước mặt anh sẽ giàu lên, đương nhiên, điều này không thể thành sự thật, mặc dù anh cũng có nghĩ đến việc sống một cuộc sống bình thường, cũng không chọn đất nươc snày, vì ở đây có quá nhiều người và vật làm anh không thoải mái.

Đối đáp lại, Diệp Thu uống cạn cốc bia tâm huyết của ông chủ quán.

Chỉ một động tác đơn giản này của anh đã làm ông chủ quán rất vui. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Anh biết không? Anh là người thứ hai biết thưởng thức bia của tôi đó." Ông chủ quán giơ tay gọi người phục vụ đặt một thùng tâm huyết lên bàn, rồi lại rót cho Diệp Phong một cốc đầy, mặt cười nói.

"Ồ?" Diệp Phong không ngờ còn có người giống mình, không biết có phải là người nhà của ông già này thấy ông ta quá tội nghiệp mà thuê đến không.

Không đợi Diệp Phong hỏi người đầu tiên là ai, ông chủ bèn uống bia và thao thao bất tuyệt, "Đó là một cô gái Trung Quốc, rất xinh đẹp, cũng rất nho nhã, giống như cậu vậy, mỗi lần đến đây tôi đều nói sẽ tiếp đón cô ấy miễn phí, chỉ là mấy ngày nay cô ấy không đến, nếu như hai người gặp nhau, nhất định sẽ rất hứng thú đấy, chàng trai trẻ, nếu như cậu chưa có bạn gái, thì cô gái đó là một sự lựa chọn tuyệt vời đấy."

Ông già trước mặt vừa uống rượu và nói tiếp, Diệp Phong không làm thế nào, lắc lắc đầu rồi nói: "Đáng tiếc thật, tôi đã có bạn gái rồi, hơn nữa sắp lấy nhau rồi."

"Ừm..." ông chủ có hơi thất vọng, quay sang nói chuyện khác: "Thực ra, tôi cũng chỉ nói thế thôi. Những thanh niên ưu tú như anh nhất định sẽ có nhiều người theo đuổi, hơn nữa, cô gái đó là người Trung Quốc, anh cũng không thích đâu."

Diệp Phong gật đầu, từ đầu đến cuối anh vẫn không tiết lộ thân phận của mình, với người chủ quán trước mặt, anh là một người nước R chính cống. Ở quốc gia này, sự khác biệt về dân tộc rất nghiêm trọng, mặc dù người dân không bài trừ người ngoại quốc như gia tộc Tử Xuyên, nhưng cũng không thích người nước ngoài, đặc biệt là người Trung Quốc, những ký ức chiến tranh để lại cho cả hai bên vẫn lưu lại đến ngày nay.

Diệp Phong không muốn nói đi nói lại vấn đề này, ngay lập tức đánh mắt nhìn về xung quanh, rồi đổi chủ đề: "Khách ở đây của ông hình như đều không náo nhiệt lắm nhỉ!" Thật vậy, không giống với những quán rượu ở đô thị, quán rượu ở thôn quê yên tĩnh hơn, rất nhiều người đến đây chỉ đơn giản để uống rượu, không có mục đích tạp nham khách, vì thể ở đây không có cảnh nam nữ ôm nhau, và cũng không có chuyện thanh thiếu niên điên cuồng sau khi dùng thuốc lắc.

Anh đã từng vào nhiều quán rượu, ở đây "hòa bình" hơn một chút.

Ông chủ cười hà hà hai tiếng, rồi cũng đảo mắt nhìn xung quanh, tự hào nói: "Khách ở đây của tôi đều là người có tố chất cao, trong mắt rất nhiều người, quán rượu nên là một nơi rất hỗn tạp, nhưng chỗ này của tôi thì không phải vậy, từ ngày thành lập quán rượu này, chưa từng có vụ phạm tội nào xảy ra ở đây cả. Tại thị trấn nhỏ này, dù là kinh đô có náo nhiệt đến mấy thì ở đây của tôi vẫn yên tĩnh, không chịu ảnh hưởng gì."

"Đúng là như vậy." Diệp Phong nhấc tờ báo trên bàn lên, hai chữ Ảnh Phong hàng đầu rất rõ ràng, ngay lập tức anh nói: "Mặc dù tôi thích sợ yên tĩnh ở đây của ông, nhưng không thể không trở về chỗ này, đằng sau sự nguy hiểm mới có lợi ích lớn, chẳng phải sao? Thôi, tôi đi đây, cám ơn bia của ông, nếu có thời gian tôi sẽ đến tiếp."

Ông chủ không giữ lại, ông đã có ấn tượng rất sâu với chàng trai trước mặt mình rồi, đối phương nhất định là nhân tài của kinh đô, hoặc là người làm ăn buôn bán, dù gì thì không thể là một người bình thường, quán rượu của mình chỉ là một trạm nghỉ chân trên bước đường của họ, không thể giữ chân họ mãi.

Sau khi chầm chậm đứng dậy, Diệp Phong giơ tay cáo từ, rồi đi thẳng ra cửa. Khi chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa, một bóng người quen thuộc đập vào mắt anh.

Gặp người quen ở nơi đất khách quê người, có lẽ đúng thật nên chào một câu, đương nhiên, loại chào hỏi này nên chọn một cách rất bình thường thôi, không thể để trong lòng người ta có bóng đen trong lòng như lần trước được.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv