"Tiểu La! Sau khi về thì cậu thông báo với các đồng nghiệp trong cục cảnh sát của thành phố T dừng ngay các cuộc điều tra lại, khôi phục trạng thái làm việc bình thường như trước!" Đoạn Chính Thiên sau khi lên xe bèn lên triếng dặn dò.
La Hoành nghe xong bèn đưa con mắt khó hiểu lên nhìn vị thủ trưởng của mình, nhưng không còn trông thấy bộ dạng tức cười như lúc ở trong phòng của Diệp Tồn Chí nữa. Không những vậy nét mặt của ông còn tỏ ra nghiêm nghị hơn ngày thường rất nhiều, nên anh ta không dám hỏi nhiều chỉ đáp lại một tiếng: "Vâng!"
Đoạn bộ trưởng là người không thích giải thích nhiều, ông ta giờ đây lại nhắm mắt lại dưỡng thần, La Hoành thấy vậy mới e dè mở miệng ra hỏi: "Đoạn bộ trưởng! Nếu chúng ta làm vậy thì hậu quả có nghiêm trọng không? Bộ trưởng cũng biết hai tên gây án đó giờ đây vẫn chưa bắt được, đến cả đầu mối chúng ta vẫn còn chưa lần ra…"
"Sẽ có người tiếp tay vụ án này cho chúng ta, tôi ra lệnh như vậy chẳng qua là muốn giảm số thương vong thiệt hại của chúng ta xuống mà thôi, quân địch còn mạnh hơn chúng ta tưởng rất nhiều, dựa vào sức mạnh của lực lượng cảnh sát hiện nay thì khó có thể đối phó với chúng được." Đoạn Chính Thiên nói.
Diệp Tồn Chí cuối cùng cũng đã tỏ rõ thái độ của mình rằng quân đội sẽ dốc toàn bộ lực lượng vào để xử lý vấn đề có liên quan đến Tử Xuyên và Đao Phong, cảnh sát giờ đây chỉ đóng vai trò hỗ trợ mà thôi. Đoạn Chính Thiên từ trước đến giờ là một con người vô cùng kiêu ngạo, nhưng trong vấn đề này thi ông cũng không dám làm liều, nghe những vị trưởng bối kể lại trận đánh năm xưa tuy không có những xe tăng, hay bom nguyên tử nhưng cũng đủ làm cho người ta phải rùng mình rợn tóc gáy. Đó là cuộc so tài giữa các cao thủ với nhau, nó đã vượt xa phạm trù dùng vũ khí tàn sát rồi.
Trận chiến đó Tử Xuyên là đại biểu của nước R, còn Lãnh Tổ là đại biểu của Trung Quốc, những người trực tiếp tham gia trận chiến đó giờ đây chẳng còn mấy người, nhưng trận chiến mù mịt trời đất đó cũng đã trở thành huyền thoại trong trái tim của mọi người, nó cứ thế được truyền tụng từ đời này qua đời khác. Có lẽ mấy ngày sau, trận chiến năm xưa có thể lại được tái diễn, đây không phải là việc của mấy viên cảnh sát có thể nhúng tay vào được.
La Hoành biết mình cũng không thể giúp gì trong chuyện này được, bởi vì ngay cả thủ trưởng của anh ta, một người cầm đầu trong ngành cảnh sát còn không giải quyết được thì anh ta làm được cái gì! La Hoành thầm nghĩ không ngờ chuyện này lại phức tạp như vậy, có lẽ lúc này đã ảnh hưởng tới sự an nguy của cả quốc gia rồi, trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi hoặc, nhưng lại không dám lên tiếng hỏi, La Hoành đang nghĩ không biết đến lúc quay về nên ăn nói thế nào với mấy người trong cục cảnh sát về chuyện này đây.
…………………………………………..
Lại một đêm không ngủ, Diệp Phong cảm thấy rất tự tin, hắn có thể yên tâm nhắm mắt vào mà ngủ, nhưng người bên cạnh hắn là Hà Tích Phượng lại không thể như hắn được. Diệp Phong nhận ra được sự lo lắng trong ánh mắt của cô, cái này cũng không thể trách Hà Tích Phượng được, bởi vì cô đang đặt cược cả tính mạng bao nhiêu người vào đây, nếu như có bom thật….
"Chị Phượng! Chị vẫn còn điều gì lo lắng nữa vậy?" Diệp Phong lúc này đã pha cho Hà Tích Phượng một tách trà Hồng Bào, rồi đưa lên trước mặt của cô. Loại trà này chính là do Lưu mập tặng cho hắn.
"Đúng vậy, tôi vẫn lo lắm!" Hà Tích Phượng không hề che dấu sự sợ hãi trong lòng, cô đưa tách trà lên rồi hít lấy hương thơm của nó, đột nhiên mắt của cô sáng lên hỏi: "Loại trà này là cậu mang đến hả? Thơm quá! Chắc là Hồng Bào đúng không? Lâu lắm rồi tôi chưa uống đấy!"
"Cái này là do Lưu tổng giám đốc tặng tôi đó!" Diệp Phong mỉm cười đáp, rồi tự rót cho mình một tách đặt lên trên bàn: "Nhưng mà cũng không còn nhiều nữa! Nếu chị thích thì cứ giữ lấy! Tôi bình thường cũng chẳng hay uống trà cho lắm!"
"Tôi cũng bình thường thôi! Có thể hớp một ngụm trà cao cấp như vậy cũng đã là quá đủ rồi! Tôi không muốn tranh cướp đồ vật của người khác!" Hai hàng lông mày của Hà Tích Phượng giãn ra, đôi môi mím lại nhấp nhấp ngụm trà, động tác này kết hợp với ánh đèn trong phòng càng làm tăng thêm vẻ ưu tư của Hà Tích Phượng.
"Lưu mập tặng quà cho thuộc hạ của mình, lẽ nào chị không nghi ngờ gì sao?" Diệp Phong lên tiếng hỏi, Hà Tích Phượng lúc này vẫn đang ngẩn người suy nghĩ điều gì đó, nói cho cùng thì cô cũng chỉ là phụ nữ, cho dù lăn lộn đã lâu trên thương trường nhưng gặp phải chuyện khủng bố như thế này thì cũng không tránh khỏi bị mất bình tĩnh. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
"Có lẽ cậu và ông ta là bạn bè của hoặc là ông ta muốn lôi kéo cậu? Có lẽ là vậy…." Hà Tích Phượng dường như vẫn không để ý đến câu hỏi của Diệp Phong, chỉ mỉm cười nói: "Cho dù Lưu Nghị có làm gì đi chăng nữa, cậu đều đứng về phía tôi, không đúng sao?"
Quả là một người phụ nữ thông minh, Diệp Phong mỉm cười gật đầu đáp: "Ông ta chẳng qua muốn ngồi lại ở cái chức phó tổng giám đốc thêm mấy năm nữa, rồi dùng tôi để đối phó với Điền Á Phỉ, Lăng Thông, cuộc chiến giữa ba người này, chắc chị Phượng cũng biết phải không?"
"Thực ra, từ trước đến giờ tôi thường phải đứng giữa cân bằng quan hệ cho bọn họ, cố gắng giữ gìn sự ổn định của Hương Tạ Hiên, và hiệu quả cũng không tồi, tuy bọn họ có lúc tranh quyền, cãi vã, nhưng mấy việc này chẳng liên quan gì đến sự phát triển của Hương Tạ Hiên cả!"
Hà Tích Phượng đúng là rất tự tin, có lẽ cô không có được năng lực quản lý tốt như Điền Á Phỉ, cũng không giảo hoạt trong cách xử lý nhân sự như Lưu Nghị, và cũng không biết vận dụng vốn như Lăng Thông, nhưng cô lại có thể kết hợp bọn họ lại với nhau, phát huy tài năng của bọn họ ở mức tốt nhất. Từ trước tới nay, mục tiêu của cô là làm Hán Cao Tổ Lưu Bang, nghệ thuật dùng người mới là cái mà cô theo đuổi, còn những người tài giỏi cái gì cũng biết như Khổng Minh thì lại có một kết cục quá ư là bi thảm.
"Sự xuất hiện của tôi đã phá vỡ sự cân bằng giữa ba người này với nhau đúng không?" Diệp Phong một tay cầm cốc. một tay vuốt cằm vẻ mặt vô cùng thư giãn, hắn luôn coi Hà Tích Phượng là một người bạn hơn là một bà chủ của mình.
"Muốn cho ra một sự trật tự mới thì chúng ta phải dẫm đạp lên trật tự cũ mới được!" Hà Tích Tượng nói đầy ẩn ý: "Cũng giống như một triều đại bị diệt vong thì cần phải có kẻ phản đối nó, và sau khi triều đại đó bị tiêu diệt, thì sẽ xuất hiện một triều đại mới, và triều đại mới sẽ đem đến sự hưng thịnh mới, đạo lý này tôi nghĩ chắc là cậu hiểu hơn tôi!"
"Tôi không muốn làm một kẻ phá hoại chút nào cả!" Diệp Phong trầm ngâm suy ngẫm hàm ý trong câu nói của Hà Tích Phượng.
"Điền Á Phỉ sắp rời khỏi Hương Tạ Hiên rồi, không có cô ta chắc chắn sẽ có nhiều vấn đề xảy ra, vì thế mà tôi sẽ phải tìm người ngồi vào thay thế vị trí đó, mà Lưu Nghị cũng không thể ôm một lúc nhiều chức quyền đến vậy." Hà Tích Phượng cúi đầu thấp giọng nói, sau đó nàng đưa ánh mắt lên nhìn vào Diệp Phong đầy ẩn ý.
"Chị Phượng! Chị định bảo tôi ngồi vào chỗ đó ư?" Diệp Phong sau một lúc làm bộ mới cười nói: "Chức giám đốc bộ ngoại giao này của tôi đã làm cho bao nhiêu người không phục rồi, giờ chị lại cho tôi lên chức cao như vậy, e rằng người trong câu lạc bộ sẽ nghi ngờ cách dùng người của chị mất! Nói thực là, nếu để tôi ngồi vào chỗ của Điền Á Phỉ thì tôi không làm nổi, tôi nghĩ tốt nhất là chị nên mời người khác, chỉ cần chị thấy người nào vừa ý, tôi sẽ đi mời cho chị, đó mới là điểm mạnh của tôi!"
"Cậu mời người ta như cách làm với Hạng Quân hả?" Hà Tích Phượng cười nói: "Nếu cậu đã không muốn bị bại lộ thân phận thì nên tiếp tục làm việc ở Hương Tạ Hiên, dù sao có cậu ở đây rồi, tôi lại được nhờ nữa! Không biết chừng về sau gặp chuyện gì rắc rối còn phải nhờ cậu giải quyết giúp. Kể cả cậu cả ngày không làm gì, vẫn nhận tiền lương đều đều tôi cũng vui lòng. Cậu là người thần bí nhất, có sức mạnh tiềm tàng nhất mà tôi đã từng gặp trong đời, nếu tôi chỉ bỏ ra vài chục vạn để đổi lấy một chiếc ô bảo vệ kiên cố, to lớn như vậy thì tôi đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi!"
Nghe những lời nói vừa có vẻ trêu đùa, vừa có vẻ thật lòng của Hà Tích Phượng, Diệp Phong cũng chỉ biết cười trừ, có những việc cứ nói kiểu mập mờ như vậy lại hay hơn là nói thẳng ra để dồn ép người khác.
Thấy không khí trong phòng có phần trở nên nặng nề Diệp Phong bèn cười phá lên: "Chị Phượng không sợ nhân vật thần bí như tôi nuốt luôn cả cái Hương Tạ Hiên này sao? Chị nên biết rằng sau khi Điền Á Phỉ bỏ đi, Lưu Nghị bị cắt quyền thì tôi sẽ là người có quyền cao nhất, không chừng đến một lúc nào đó tôi nuốt luôn cả cái ghế mà chị đang ngồi nữa….!"
"Tùy cậu thôi…." Hà Tích Phượng trả lời gọn lỏn chẳng thèm suy nghĩ gì cả.
"Ơ!…Ha ha! Ha ha." Diệp Phong không nhịn được lại bật cười ha hả, hắn không ngờ người phụ này vì muốn hắn không bị bại lộ thân phận mà làm liều như vậy, hành động trẻ con này của Hà Tích Phượng trái ngược hoàn toàn với con người điềm tĩnh hàng ngày của cô.
"Cậu cười cái gì vậy?" Hà Tích Phượng đưa mắt lên nhìn Diệp Phong một cách khó hiểu, cô vẫn chưa ý thức được mình đã đem cảm xúc vào trong công việc từ lúc nào, đây là việc chưa từng xảy ra với cô.
"Tôi mừng thay cho chị! Cuối cùng chị đã hiểu ra vấn đề rồi!" Diệp Phong từ từ đứng dậy, vòng qua chiếc bàn, bước đến trước mặt Hà Tích Phượng nói: "Có lẽ chị không thích hợp sống trong môi trường đầy rẫy các cạm bẫy như thế này, có lẽ tốt nhất chị nên đi tìm một người đàn ông rồi lấy anh ta, chị khổ sở đi kiếm tiền, thì chi bằng chị tiêu tiền của chồng chị kiếm được. Hơn nữa tài sản của Hương Tạ Hiên cũng khá lớn, chỉ cần chỉ bán nó đi, thì quãng đời còn lại của chị cũng vẫn rất đầy đủ. Cầm cả núi tiền đó đi tìm đàn ông cũng không khó, rồi sau đó chị sẽ nuôi chồng dạy con, như vậy sướng hơn nhiều cuộc sống suốt ngày phải lăn lộn, lo lắng như thế này….."
Diệp Phong chưa kịp nói xong thì hắn thấy lạnh hết cả sống lưng, hắn liền phát hiện ra có một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm vào hắn, làm cho hắn không thể thoát ra khỏi cái phạm vi nhỏ hẹp đó được.