Sau một đêm dài chờ đợi cơ hội, cuối cùng Tống Tương và Chu Tiêu cũng thoát ly khỏi nhà Lưu lão dược sư vào lúc rạng sáng. Cả một đêm hai người bọn họ đều đứng trên xà nhà cho đến lúc rời đi nên chân vẫn còn tê mỏi.
"Lên đây!"
Ngay lúc thấy tổn thương vì oải mệt mỏi, Chu Tiêu vội ngồi xổm xuống trước mặt nàng nói. Tống Tương giật mình kinh ngạc:
"Tại sao?"
Chu Tiêu ngẩng đầu lên thấy Tống Tương đang kinh ngạc nhìn hắn, thì vội vàng đáp lại:
"Cả một đêm nàng đứng trên đó rất mệt, để ta cõng nàng trở về."
Nghe Chu Tiêu nói xong, Tống Tương đỏ mặt vì xấu hổ, ít ra hắn cũng cùng đứng với nàng cả đêm sao nàng có thể để hắn thêm mệt nhọc nữa chứ. Rồi nàng cười nhạt nói:
"Không có việc gì, ta tự mình đi được."
Vừa nói Tống Tương vừa đi vòng qua người Chu Tiêu, không đợi Tống Tương tình nguyện Chu Tiêu vội vàng túm nàng lại rồi cõng nàng trên lưng mà không nói thêm lời nào nữa. Đi được một đoạn hắn khẽ nói:
"Nàng cứ coi như là ta đang báo ân đi."
Tống Tương thốt lên:
"Báo ân."
"Lần đầu tiên gặp nàng không phải nàng cũng đã cõng ta đấy sao mặc dù ta không tỉnh táo nhưng ta lại biết rất rõ."
Vẻ mặt Chu Tiêu cực kỳ nghiêm túc như đang muốn nói ra những điều quan trọng. Tống Tương muốn giãy giụa tụt xuống khỏi lưng Chu Tiêu, nhưng lực tay của Chu Tiêu tăng lên:
"Ngươi lúc đó chẳng khác gì người chết, sao có thể nhớ được chứ?"
Thật tâm mà nói, Tống Tương cũng không biết có chuyện gì xảy ra với người này, rõ ràng sinh tử của hắn đâu có liên quan gì đến nàng vậy mà nàng không nhịn được mà ra tay cứu giúp. Có lẽ đây cũng chính là duyên phận, sau lần đó Chu Tiêu cũng ra sức giúp đỡ nàng.
"Dù cho trăm năm trôi qua ta cũng không quên, nếu có thể ta cũng muốn cõng nàng như thế này cả đời."
Tống Tương nghe xong trợn mắt rồi trên mặt lộ rõ nụ cười sảng khoái, nàng cúi đầu khẽ thì thầm vào tai Chu Tiêu nói:
"Những lời này giống như lời hứa vậy."
"Chỉ cần nàng muốn thì ngay cả bản thân ta cũng giao hết cho nàng."
Chu Tiêu trịnh trọng đáp, vành tai Tống Tương nóng ran hơi thở trở nên dồn dập là ngay lập tức ngẩng đầu lên cách xa người Chu Tiêu một chút. Nàng nói ra câu đó chỉ muốn trêu chọc Chu Tiêu một lát ai ngờ hắn lại nói ra những lời như vậy. Nàng hắng giọng hai tiếng và đè nén sự bồn chồn trong lòng xuống rồi nói:
"Ta cũng chỉ là nói đùa, ta cũng không vì chuyện này mà bắt ngươi phải ở bên cạnh ta cả đời được."
Nghe vậy nụ cười trên khóe miệng Chu Tiêu dần tắt ngấm. Hôm nay hắn đã dùng hết sự can đảm để thổ lộ lòng mình với nàng để xem ý của nàng ra sao vậy mà lại nhận kết quả ngoài ý muốn như vậy. Hắn tưởng rằng khi cùng nàng vượt qua bao nhiêu gian khổ như vậy có lẽ nàng cũng có một chút cảm giác với hắn, nhưng tất cả chỉ là tự hắn đa tình. Chu Tiêu khẽ cười một tiếng bước chân không nhanh không chậm đi về phía trước:
"Tống cô nương cũng không cần để tâm đến những lời của ta vừa nói, dù sao nó cũng chỉ là lời nói đùa của ta mà thôi."
Nói đến đây Chu Tiêu dừng một chút rồi lại tiếp tục:
"Ta cũng không chịu đựng được việc trói buộc Tống cô nương bên mình."
Hắn từng nghe Tống Tương nói về lý tưởng của nàng, nàng luôn khao khát tự do, làm sao hắn có thể trở thành hòn đá ngăn cản bước chân của nàng đi tìm kiếm tự do chứ. Suốt chặng đường tiếp theo cả Tống Tương và Chu Tiêu không ai nói với ai một câu nào, nhưng dường như trong lòng bọn họ luôn canh cánh một điều gì đó mà không thoát ra được thành lời khiến cho quãng đường xuống núi trở lên dài đằng đẵng. Khi khách điếm xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ thì cả hai đều thở phào nhẹ nhõm. Tống Tương không nghĩ sẽ có một ngày nàng lại mong chờ cảnh tên tiểu tử Cận Tư Viễn ồn ào vây quanh nàng đến vậy. Khi hai người bọn họ bước vào cửa, tiểu nhị lên tiếng chào:
"Hai vị vừa về đến."
Tống Tương không nói gì chỉ lạnh lùng gật đầu, Chu Tiêu thì chỉ lên lầu và hỏi tiểu nhị:
"Mấy người đi cùng chúng ta còn chưa xuống sao?"
Kể từ lúc Chu Tiêu cõng Tống Tương trên lưng đến lúc hai người về đến khách điếm thì trời cũng đã sáng hẳn. Tiểu nhị lắc đầu:
"Có lẽ là bọn họ vẫn chưa dậy, ta cũng chưa gặp bọn họ."
Nói vậy tiểu nhị như nhớ ra điều gì đó rồi nói thêm:
"Hôm qua bọn họ có ăn khuya, có lẽ là bọn họ chưa đói nên chưa thức dậy."
Chu Tiêu nghe xong gật đầu phân phó:
"Vậy ngươi chuẩn bị cho chúng ta một chút điểm tâm."
Khi Tống Tương ở trên lưng, Chu Tiêu nghe được tiếng kêu òng ọc phát ra từ bụng của nàng nên hắn biết là nàng đói, với lại cả đêm chưa được nghỉ ngơi nên lúc này phải ăn gì đó rồi mới đi nghỉ. Tống Tương cũng không từ chối mà ngồi xuống cạnh Chu Tiêu. Mặc dù vừa rồi trên đường cả hai đều gặp phải tình huống ngại ngùng, lúc này thì lại khác rồi khi cả hai ngồi xuống ăn thì mọi điều khi trước đều tan biến hết.
Ăn xong cả hai cùng đi lên gõ cửa phòng Cận Tư Viễn, bây giờ khi biết được nguyên nhân của cái chết của Lưu lão dược sư thì nàng buộc phải nói với hắn để hắn có thể nhắc nhở người nhà Lưu lão dược sư. Người nhà Lưu lão dược sư bây giờ chỉ tin tưởng mỗi mình Cận Tư Viễn. Tống Tương gõ cửa hai lần không có lời hồi đáp nào, lúc này cả hai người Tống Tương và Chu Tiêu nhìn nhau vẻ mặt trở nên căng thẳng:
"Cận Tư Viễn đến giờ phải dậy rồi."
Tống Tương vừa đập mạnh vào cửa vừa hét lớn. Mặc dù gây ra động tính lớn như vậy nhưng bên trong vẫn im lìm. Nếu như lần đầu tiên Cận Tư Viễn không nghe thấy thì còn chấp nhận đằng này nàng lại nhiều lần lớn tiếng như vậy rồi mà hắn cũng không đáp lại, e rằng có chuyện chẳng lành. Tống Tương liếc nhìn Chu Tiêu, lập tức Chu Tiêu hiểu ý đạp luôn cánh cửa phòng của Cận Tư Viễn:
"Người đâu rồi?"
Chu Tiêu bước vào phòng sắc mặt ngưng trọng. Nghe được lời của Chu Tiêu, Tống Tương cũng trở lên căng thẳng ngay lập tức đi đến phòng Cận Tư Nguyệt hét lên:
"Tiểu Nguyệt cô nương có ở đó không?"
Dù cho giọng của Tống Tương có lớn đến mức nào thì cũng không nghe thấy Cận Tư Nguyệt trả lời, lần này Tống Tương không chờ Chu Tiêu nữa mà trực tiếp đạp cửa bước vào phòng, nhìn căn phòng trước mắt trống rỗng thì Tống Tương chết lặng. Chu Tiêu nghe thấy động tĩnh phát ra từ phòng Cận Tư Nguyệt cũng vội vàng chạy qua hỏi:
"Cũng không thấy tiểu Nguyệt cô nương sao?"
Tống Tương không trả lời, đôi mắt nhíu lại, hơi thở tản ra sự nguy hiểm chẳng khác nào ác ma thoát ra từ địa ngục. Lúc bọn họ rời đi ngày hôm qua đã căn dặn Cận Tư Viễn chú ý an toàn không ngờ bọn họ vẫn xảy ra chuyện.
"Nàng bình tĩnh, chúng ta tới chỗ tiểu nhị hỏi thăm một chút trước."
Tống Tương hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi cùng Chu Tiêu đi xuống dưới. Vừa ở dưới lầu Tống Tương đã nghe tiểu nhị nói có thể là Cận Tư Viễn và Cận Tư Nguyệt chưa dậy chứng tỏ bọn họ hôm qua vẫn còn ở khách điếm. Tên tiểu nhị này cũng đáng nghi, nghĩ vậy nàng càng thêm nóng nảy.
"Nhị vị khách quan sao đã đi xuống rồi."
Tống Tương lạnh lùng túm lấy cổ áo của hắn ta nhìn hắn ta chằm chằm rồi lạnh giọng hỏi:
"Bọn họ đâu rồi."
Tiểu nhị chưa từng gặp một người nổi giận lại đáng sợ như Tống Tương bao giờ cả. Hắn cả kinh lắp bắp hỏi:
"Cô nương, cô nói gì vậy ta không hiểu."
Tiểu nhị nhìn Tống Tương bối rối, hai bàn tay đan chặt vào nhau giọng nói còn pha chút hoảng sợ. Chu Tiêu cũng không ngăn cản hành động của Tống Tương dù sao thì khách điếm mày là khả thi nhất. Bọn họ đều biết Cận Tư Viễn là người có tiền nếu bọn hắn muốn làm việc xấu cũng không phải là không có khả năng. Chu Tiêu lạnh lùng chất vấn tiểu nhị:
"Ngươi có nhìn thấy mấy người đi cùng với chúng ta đâu không?"
Tiểu nhị lắc đầu, khoé mắt đỏ hoe chỉ chờ chực trào nước mắt ra nói:
"Công tử, ta đã nói rồi, vừa mới đêm qua còn bưng đồ ăn khuya lên phòng cho bọn họ."
"Tối hôm qua rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì, ngươi mau kể rõ ràng cho ta nghe."
Tống Tương không tin nhưng tiểu nhị vẫn nói như vậy nàng đành phải tra hỏi để tìm manh mối khác.
"Đêm hôm qua cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, chính là tiểu công tử gọi đồ ăn còn vị tiểu thư mang khăn che mặt nói với ta nữa bữa ăn khuya lên lầu sau đó cũng không phát sinh chuyện gì nữa."
Tống Tương nhíu mày hỏi:
"Không phát sinh chuyện gì nữa sao?"
Nàng nói xong lực tay trên cổ của tiểu nhị siết càng mạnh. Nàng sống hai kiếp làm sao lại dễ dàng bỏ qua được một chút né tránh trong mắt của tiểu nhị kia chứ. Nhất định trong chuyện này nàng phải có uẩn khúc gì đó sẽ không đơn giản như vậy được. Tiểu nhị nức nở sau đó run rẩy nói:
"Hôm qua vị tiểu thư nói chia bạc ra rất nhiều nơi và nói với công tử là không nên vì chuyện không có bạc mà tự bạc đãi bản thân mình."
Nói đến đây tiểu nhị lập tức nhớ ra rồi reo lên:
"Tối hôm qua dưới lầu bọn họ gặp một vị công tử trẻ tuổi và bọn họ có nhắc đến hai người các vị các ngươi."
Ngay khi tiểu nhị nói xong, Tống Tương lập tức nỗi lòng tay trên cổ áo tiểu nhị ra hỏi tiếp:
"Ngươi có biết tên vị công tử đó không?"
Tiểu nhị suy nghĩ một lúc và lắc đầu:
"Nghe cuộc nói chuyện thì không thấy nói đến tên vị công tử đó nhưng hình như vị tiểu thư mang mạng che gọi người đó là Triệu công tử."
Triệu Nghi Thanh.
Cả Tống Tương và Chu Tiêu đều đồng thanh thốt lên cái tên này. Tiểu nhị lắc đầu nói:
"Ta cũng không biết."
"Ngươi không phải cũng nói hắn đến đây trọ sao. Vậy hắn ở phòng nào."
Tống Tương xâu chuỗi lại những gì tiểu nhị vừa nói thì phát hiện ra có điều bất thường liền hỏi ngay tiểu nhị. Tiểu nhị thở dài nó nói:
"Khi hai người về đến nơi thì vị công tử đó đã sớm rời đi rồi."
Như thể hắn sợ Tống Tương và Chu Tiêu không tin bèn đưa mắt về phía trưởng quầy cầu cứu:
"Hai vị không tin có thể đến gặp trưởng quầy lúc đó ông ấy cũng ở đây."
Tống Tương tin chắc tiểu nhị không dám nói dối, chắc chắn Triệu Nghi Thanh đã sớm rời khỏi khách điếm này rồi.