Chu Tiêu lo lắng sự việc không đơn giản như vậy nên đã nhảy lên tường xem xét tình hình bên trong, thấy có người trong sân thì hắn cũng an tâm hơn:
"Dùng sức gõ mạnh lên, có lẽ bọn họ không nghe thấy vì ta thấy bên trong có người."
Chu Tiêu trở lại đứng trước mặt bọn họ nói. Cận Tư Viễn dùng sức gõ mạnh vào cửa và gọi lớn:
"Có ai không mau mở cửa."
Tống Tương nghe giọng khản đặc của Cận Tư Viễn thì không khỏi sửng sốt, nếu là nàng là người phía bên trong khi nghe được giọng này có lẽ cũng đã sợ chết khiếp rồi làm gì còn gan mà đi mở cửa nữa chứ. Xem ra người trong sân có tinh thần tốt hơn, không lâu sau thì có tiếng lạch cạch mở cửa. Người mở cửa là một đứa trẻ trạc tuổi Cận Tư Viễn, nó nhìn thấy bên ngoài cổng có rất nhiều người đang đứng thì ánh mắt trở nên hoảng sợ:
"Các người là ai?"
Giọng nói non nớt trong trẻo của tiểu tử này khiến cho người nghe được bất giác trong lòng nổi lên ý muốn bảo vệ che chở cho nó. Cận Tư Viễn nhìn người trước mắt, nét mặt dịu dàng hơn rất nhiều, khóe miệng khẽ cười ngay cả giọng nói cũng dịu dàng:
"Chúng ta đến đây tìm Lưu lão dược sư."
Nghe xong vành mắt của tiểu tử này đỏ hoe đầy ngấn nước:
"E rằng các vị đã mất công một chuyến rồi, hôm qua gia gia bất ngờ xảy ra chuyện, các vị mau trở về thôi."
Nghe tin từ chính miệng cậu bé nói tim Cận Tư Viễn như có ai đó thắt lại làm hắn rất đau rất khó chịu. Đứa bé này không nói sai, suy cho cùng thì cũng không ai đem chuyện sống chết của người nhà ra làm trò đùa cả. Tống Tương nhìn phản ứng của Cận Tư Viễn không lấy làm ngạc nhiên nàng liền tiến lên phía trước nói:
"Vậy không biết chúng ta có thể vào trong thấp cho ông ấy nén nhang có được không?"
Tiểu tử có vẻ do dự:
"Điều này.."
"Yên nhi, ta đã nói là không được ra ngoài cơ mà sao đã mở cửa rồi?"
Giọng của một bà bà phát ra từ phía sau của đứa bé tên Yên Nhi có lẽ đây chính là phu nhân của Lưu lão dược sư. Lưu bà bà bước đến cửa liền thấy một đoàn người đông như vậy đứng ở ngoài, vội vàng kéo tôn tử ra phía sau rồi lên tiếng hỏi:
"Các ngươi là ai. Chúng ta không tiếp khách, xin mời quay về cho."
Vừa nói là Lưu bà bà vừa đóng cửa. Tống Tương ánh mắt nhanh nhẹn nắm lấy tay Lưu bà bà:
"Lưu bà bà chúng ta đến chỉ muốn thắp cho Lưu lão dược sư một nén nhang thôi, xem xin ngài hãy đồng ý."
Nói đến Lưu lão dược sư thì sắc mặt Lưu bà bà lộ rõ vẻ do dự:
"Ở đây không có lưu lão lực sư nào cả, các người mau trở về đi."
Cận Tư Viễn lúc này cũng kịp phản ứng vội vã bước tới lên tiếng:
Lưu nãi nãi, ta là Cận Tư Viễn, ta và Lưu lão dược sư là người quen biết trước khi chuyển đến đây ở, bà có thể cho chúng ta vào xem tình hình được không? "
Lưu bà bà nghe Cận Tư Viễn nói xong, mày nhíu lại hỏi:
" Các ngươi là người của Đức Nhân đường. "
" Vâng. "
Cận Tư Viễn đứng trước mặt Lưu bà bà lịch sự gật đầu trả lời. Bà cụ lúng túng lảng tránh ánh mắt của Cận Tư Viễn:
" Ông ấy không còn nữa, các người không gặp được ông ấy nữa đâu. "
Bà cụ nói xong mấy người hết nhìn bà cụ rồi quay ra nhìn nhau. Duy chỉ còn Cận Tư Viễn lúc này vẫn giữ nét điềm tĩnh chững chạc trên mặt:
" Lưu nãi nãi đã xảy ra chuyện gì vậy. Lưu gia gia làm việc trong Đức Nhân đường lâu như vậy, hôm nay chúng ta đến đây là để cảm ơn ông ấy. "
Nói đến đây Cận Tư Viễn thở dài:
" Thật không ngờ khó khăn lắm ta mới tìm được đến đây lại nghe được tin dữ, chúng ta muốn vào thắp nén nhang an ủi vong linh cho ông có được không? "
Lưu bà bà ngẩng đầu nhìn bọn họ kèm theo tia dò xét:
" Không phải các người đến đi kiếm chuyện đấy chứ? "
" Ngài nói đi đâu vậy. Chúng ta biết ơn ấy ông ấy còn không kịp sao lại đến đây kiếm chuyện được kia chứ. "
Cận Tư Viễn dịu dàng nhìn bà cụ và nói lời chân thành. Bà cụ trần trừ một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý:
" Không biết là vì mục đích gì, chuyện gì đến phải đến, các người mau vào đi. "
Cận Tư Viễn nhìn sang tiểu tử bên cạnh khẽ mỉm cười rồi hỏi:
" Ta tên là Cận Tư Viễn còn người tên là gì? "
Nghe câu hỏi tiểu tử kia chỉ biết cúi đầu xuống lý nhí nói:
" Cận công tử, ta tên Lưu Tử Yên. "
" Lưu Tử Yên. "
Cận Tư Viễn khẽ lập lại sau đó nghiêm túc nói:
" Ta sẽ sẽ nhớ rõ ngươi. "
Tống Tương đi ngay sau Cận Tư Viễn có phần khó hiểu cách làm của hắn ta, Lưu Tử Yên có phần ưanhìn nhưng dù sao cũng là nam tử thấy cách bộc lộ cảm xúc như vậy của Cận Tư Viễn xem ta có phần hơi thái quá. Nhưng lúc này nàng chỉ giữ im lặng không nói gì nhiều. Khuôn viên rất lớn, bọn họ đi theo sau bà cụ phải mất một chút thời gian mới tới linh đường nơi đặt linh cữu của Lưu lão dược sư. Bây giờ Cận Tư Viễn điều chỉnh tâm trạng bước vào linh đường cúi đầu kính cẩn vái.
Đây là những điều mà Cận Tư Viễn hắn có thể làm vào lúc này để cảm ơn Lưu lão dược sư. Ông ấy xứng đáng được hắn kính cẩn như vậy, Đức Nhân đường có ngày hôm nay không thể thiếu công lao của ông ấy được. Nhờ có ông ấy mà danh tiếng của Đức Nhân đường ngày một lớn. Trước đây khi các dược đường khác muốn đào góc tường Đức Nhân đường, chỉ còn duy nhất một mình ông ấy không đi mà kiên định ở lại. Sau khi hành lễ xong Cận Tư Viễn nắm lấy tay Lưu bà bà an ủi:
" Lưu nãi nãi nén bi thương. "
Cận Tư Viễn vừa dứt lời thì một giọng nói vang lên cảm tưởng xuyên thủng màng nhĩ:
" Sao lại là các ngươi sao, lại còn theo ta đến tận đây?
Xoay người lại hướng giọng nói sắc bén Cận Tư Viễn cùng mọi người thấy nhi tử của Lưu lão dược sư đang hùng hồn nào đến. Cận Tư Viễn chưa kịp mở miệng phản ứng nói gì thì Lưu bà bà bà chua chát nói:
"Ngươi là đồ hỗn đản, ta không cho ngươi đứng lên sao giờ hơi lại dám ra đây?"
Nghe mẫu thân trách cứ nhi tử Lưu lão dược sư lập tức cúi đầu lí nhi nói:
"Mẫu thân, phụ thân không còn con cũng rất đau lòng và hối hận khi không về kịp để nhìn mặt phụ thân lần cuối cùng, tất cả là con bất hiếu."
Bà cụ hừ lạnh một tiếng:
"Giờ ngươi mới biết ngươi bất hiếu sao?"
Nhi tử Lưu lão dược sư vội vàng đi đến trước mặt bà lão quỳ xuống khóc lóc ăn năn hối cải:
"Mẫu thân, con thật sự biết sai rồi, xin mẫu thân tha thứ cho con lần này."
Nhìn bộ dạng lúc này của nhi tử Lưu lão dược sư so với bộ dạng không yên phận của hắn ta hôm qua trên sới bạc mà Tống Tương không khỏi lạnh lòng. Nhưng có một điều nàng này rất thấy lạ khi Cận Tư Viễn cũng được Lưu lão dược sư dạy dỗ xem ra ông gấy có khả năng dạy dỗ rất tốt vậy sao lại có người con có thói quen xấu như vậy. Những người khác trong gia đình Lưu lão dược sư đang quỳ trong linh đường nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài có phần lộn xộn, đại nhi tử Lưu lão dược sư bước ra ngoài nói đỡ:
"Mẫu thân, nhị đệ biết sai rồi giờ đây nhà ta lại đang có khách nhân, người ta cho đệ ấy lần này đi."
Lưu bà bà nhìn Cận Tư Viễn cùng những người khác sắc mặt tốt lên một chút, bà lạnh giọng nói với nhị nhi tử:
"Mau tới linh đường quỳ đi, bữa tối không được ăn."
Nghe mẫu thân nói xong nhị nhi tử của Lưu lão dược sư thở phào nhẹ nhõm, nhưng thay vì đến linh đường hắn ta dừng lại trước mặt Chu Tiêu và Cận Tư Viễn nói:
"Sáng sớm hôm nay khi ta đang trên đường trở về thì hai người đã chặn đường ta lại hại ta không về kịp để gặp mặt phụ thân lần cuối, các ngươi có ý gì vậy?"
Vừa dứt lời nhị nhi tử liền bị Lưu bà bà tác mạnh vào đầu, Lưu bà bà dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cảnh ta:
"Đến nước này mà người vẫn còn đổi lỗi cho người khác, ta thấy là không hề biết hối cải."
Vừa nói lão bà bà vừa quay sang Lưu Tử Yên đứng bên cạnh nói:
"Yên Nhi, con mau đi lấy cái gậy lại đây cho ta, hôm nay ta phải đánh chết nghịch tử này mới được."
"Mẫu thân, sao người cứ nói đỡ người ngoài vậy."
Nhị nhi tử của Lưu lão dược sư không hiểu sao mẫu thân của mình lại đi bênh vực người ngoài mà không chịu tin lời hắn nói. Đại nhi tử chạy đến túm lấy nhị nhi tử trách cứ:
"Ngươi nói ít một chút thì chết à? Bây giờ phụ thân còn chưa lạnh xương cốt ngươi lại còn cố tình ở đây gây sự."
Nhị nhi tử bị đại nhi tử đẩy vào linh đường trên miệng vẫn còn lầm bầm chửi. Đại nhi tử quay lại bước đến cạnh Cận Tư Viễn cúi đầu xin lỗi:
"Thật sự xin lỗi, các vị đi đường đã mệt nhọc mời các vị qua bên kia nghỉ ngơi một lát."
Nói xong đại nhi tử quay sang phân phó Lưu Tử Yên:
"Yên Nhi đưa tổ mẫu mà khách nhân đi nghỉ ngơi."
Lưu Tử Yên gật đầu rồi đưa tay đỡ tổ mẫu và quay sang nói:
"Các vị mời đi theo ta."
Lúc này Tống Tương cảm thấy rất kỳ lạ, bọn họ mới chuyển đến căn nhà này không lâu sau mọi thứ lại quen thuộc như vậy. Sau khi yên vị của mình Tống Tương lên tiếng hỏi Lưu bà bà:
"Lưu nãi nãi ở đây tương đối hẻn lánh sao ngàì lại nghĩ đến chuyện sống ở đây một nơi như thế này."
Lưu bà bà thở dài, trên khóe mắt lại:
"Căn nhà này đã được xây dựng từ lâu, vốn nghĩ rằng sau khi về già sẽ ở đây an dưỡng như các người cũng thấy đấy lão Nhị nhà chúng ta lại có tật xấu như vậy nên cả nhà chúng ta sớm dọn đến đây để còn rèn giũa lại nhân phẩm của nó".
"Nhắc đến nhị nhi Lưu lão dược sư chu tiêu lúng túng giải thích: Lưu nãi nãi ngày hôm qua chúng ta cũng không có ý định đi theo quý công tử, chỉ là nghe nói một nhà các người sống ở nơi hẻo lánh lên chúng ta mới đi theo đến đây."
Tuy rằng Lưu bà bà không hỏi chuyện sáng sớm hôm qua nhưng chu Tiên Mỹ vẫn cần phải tự mình nói ra rõ ràng. Sau cùng họ vẫn rất cần sự hợp tác của Lưu bà Ba nên trước tiên phải thành thật với nhau thì tốt hơn. Bà cụ lắc đầu:
"Không sao, hắn thường xuyên ra ngoài như vậy cho dù các người không tìm đến thì cũng khó nói không có người khác sẽ tìm đến".
Tống Tương nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lưu bà bà mà trong lòng một bụng hoài nghi. Lưu bà bà này biết những gì, sau những lời nói của bà luôn khiến nàng cảm thấy thâm sâu khó dò. Chỉ là thi thể của Lưu lão dược sư vẫn chưa được mai táng nên nàng không hỏi nhiều. Rồi mỗi người một câu nói về Lưu lão dược sư và Đức Nhân đường. Cận Tư Viễn lên tiếng hỏi:
"Lưu nãi nãi, bình thường lưu ra giao luôn giữ gìn sức khỏe tốt sao tự nhiên lại xảy ra chuyện."
Mắt ươn ướt bà kể lại:
"Là nghịch tử kia thường xuyên ra ngoài bài bạc khiến trong lòng ông ấy muộn phiền suy nghĩ không thông."
Nói đến đây bà cũng không nhịn được mà nước mắt tuôn ròng ròng, hai hàng nước mắt từ từ chảy dài trên khuôn mặt nhăn nheo. Tống Tương nhìn thấy bà cụ như vậy trong lòng không khỏi xót thương cho cảnh góa phụ.