Nhận thấy Tống Tương mất hứng Chu Tiêu vội vàng lấy thêm hai chiếc mặt nạ nữa ra:
"Hai người cũng có, dù sao thì lần này đi đến sòng bạc tất cả chúng ta đều phải thận trọng."
Nói xong, Tống Tương nhìn Chu Tiêu khẽ cười:
"Ngươi cho rằng ta còn cần phải dùng đến thứ này sao?"
Miệng thì nói như vậy nhưng tay nàng cũng nhanh đưa sang tiếp nhận mặt nạ:
"Nhưng nhìn mặt nạ này khá tốt, bổn cô nương đây miễn cưỡng tiếp nhận."
Tiểu Cầm cũng tiến đến nhận lấy mặt nạ:
"Đa tạ công tử."
Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, Cận Tư Viễn cũng đi gọi tiểu nhị đến. Ai biết rằng tiểu nhị còn hóa trang khủng khiếp hơn, nếu hắn ta không lên tiếng thì có lẽ mấy người Tống Tương cũng không nhận ra hắn ta. Cận Tư Viễn ngay lập tức đề phòng hỏi:
"Chỉ dẫn đường thôi sao ngươi lại phải cải trang thành người không ra người ma không ra ma thế này."
"Suỵt"
Khi nghe những lời hoài nghi của Cận Tư Viễn thì tinh thần tiểu nhị cũng căng thẳng hẳn lên, ngay lập tức ngắt lời Cận Tư Viễn:
"Khách quan, trưởng quầy của chúng ta không cho phép chúng ta dẫn đường, ta cũng chỉ là lén giúp đỡ các vị, các vị nói khẽ thôi."
"Tại sao lại như vậy?"
Tống Tương nghĩ rằng việc chỉ đường dẫn lối cho khách không làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của khách điếm thậm chí còn kiếm thêm thu nhập tại sao lại cấm đoán. Tiểu nhị khẽ thở dài:
"Có khách nhân được chúng ta dẫn đến đó bị thua hết sạch ngân lượng rồi quay lại gây sự với khách điếm của chúng ta khiến trưởng quầy của chúng ta mất hứng chính vì vậy mà cấm chúng ta không được chỉ đường."
"Sao ngươi lại hứa chỉ đường cho chúng ta?"
Tiểu nhị nói xong Cận Tư Viễn không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
"Nhìn các vị thành thật không giống với những người trước đây nên mới mạo hiểm dẫn các vị đến đó.
Tiểu nhị nói xong liền ngó trước nhìn sau, hành động lén lút của tiểu nhị càng Tống Tương và mọi người càng thận trọng hơn.
" Các vị công tử, tiểu thư, các người đến tìm Lưu đại phu làm gì vậy? Tại sao để tìm được người đó mà không tiếc bất kể giá nào? "
Vừa đi tiểu nhị vừa mở miệng hỏi. Tống Tương sửng sốt một lúc rồi lạnh giọng nói:
" Khám bệnh. "
Tống Tương vừa nói ra tiểu nhị bất giác rùng mình không rét mà run, hắn ngượng ngùng cười rồi sau đó không nói gì nữa. Khi đi qua một ngã tư, và những người bước vào một ngôi nhà đổ nát, nhìn lên mái nhà có chỗ còn bị thủng có thể nhìn sao trên trời:
" Ngươi không phải dẫn chúng ta đến sòng bạc xong, lại đến một nơi tồi tàn như thế này. "
Cận Tư Viễn là người ưa sạch sẽ, ghét bỏ những nơi bụi bẩn nên lúc này hắn thấy bản thân đang hít đầy bụi bặm. Tiểu nhị không nói gì, đi đến bức tường như đang dò dẫm cái gì đó. Trong nháy mắtTống Tương thấy bức tường lõm vào trong tầm mắt của bọn họ lúc này được khai sáng. Tiểu nhị kia mới quay đầu lại nói:
" Ta chỉ có thể đưa các vị khách quan đến đây thôi, bước qua cửa này chính là sòng bạc, các vị chỉ cần đi vào trong đó nếu có ai hỏi thì chỉ cần nói với bọn họ mục đích của các vị tự nhiên họ sẽ đưa các vị đi gặp ông chủ của sòng bạc. "
" Ngươi không đưa chúng ta vào trong sao. "
Tống Tương lên dây cót tinh thần cảnh giác cao độ, lạnh giọng hỏi tiểu nhị. Tiểu nhị ngẩng đầu nhìn Tống Tương rồi thành thật trả lời:
" Tiểu thư trước giờ ta chỉ dẫn khách quan đến đây thôi, hơn nữa tiểu thư cũng đã nghe được tiếng nói ồn ào của sòng bạc trong kia vọng ra rồi thì còn lo lắng gì nữa. "
Những lời kiểu nhị nói không hề sai, Tống Tương khẽ vòng tay vẫn nghe được rõ ràng giọng nói từ bên trong rộng ra. Thấy Tống Tương không nói gì nữa, tiểu nhị bèn quay sang Cận Tư Viễn nói:
" Công tử, ta đã xong việc vậy còn phần thù lao của ta. "
Cận Tư Viễn lấy bạc ra đặt vào tay tiểu nhị:
" Đương nhiên là ta không nuốt lời. "
Sau khi tiểu nhị đi khỏi, sắc mặt mấy người Tống Tương trở lên trầm mặc:
" Các người xem có đáng tin không. "
Ngay khi nhóm người bọn họ chuẩn bị bước vào thì Cận Tư Viễn đột nhiên hỏi, trước đây khi hắn làm việc luôn có một đám gia đinh đi theo. Mặc dù lúc này có cả Chu Tiêu và Tống Tương nhưng trong lòng hắn vẫn luôn lo lắng. Bên trong ồn ào như vậy có lẽ là rất đông người nếu như xảy ra mâu thuẫn thì người đông vẫn chiếm ưu thế hơn, ở đây bọn họ cũng không quen địa thế nếu thực sự có ẩu đả thì bọn họ không biết có thoát ra được không. Tống Tương dừng lại xoay người nhìn chằm chằm vào Cận Tư Viễn hỏi.
" Ngươi sợ sao? "
" Ta không có. "
Cận Tư Viễn lập tức viện cớ:
" Ta chỉ là đang nghĩ lời nói của tên tiểu nhị kia có đáng tin cậy hay không. "
" Nếu không vào làm sao biết được tên tiểu nhị kia có đáng tin hay không. Nếu người thực sự sợ hãi thì có thể ở lại đây chờ chúng ta xong việc rồi đi ra. "
Giọng nói Tống Tương hờ hững muốn Cận Tư Viễn phải lựa chọn một trong hai cách, dù hắn chọn thế nào thì việc nàng vẫn phải bước vào trong là không thể thay đổi. Cận Tư Viễn suy nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định:
" Bổn thiếu gia ta đương nhiên là đi theo các ngươi vào trong rồi. Nếu các ngươi xảy ra chuyện gì thì còn phải chờ ta đến giải quyết thì mất công lắm. "
Vừa nói Cận Tư Viễn vừa bám sát Tống Tương, khi đi qua Chu Tiêu thì Cận Tư Viễn vỗ vai Chu Tiêu rồi nói:
" Ngươi bảo vệ mọi người từ phía sau. "
Chu Tiêu nhìn cận Tư Viễn rõ ràng là đang run rẩy sợ hãi vậy mà vẫn cứng miệng, hắn không có vạch trần Cận Tư Viễn mà đi về phía sau cùng. Dọc đường đi tầm mắt Tống Tương luôn mở rộng cảnh giác, không khí nơi này rất sôi động nghe thấy rất rõ ràng tiếng hô hoán:
" Tiểu, tiểu, tiểu. "
" Đại, đại, đại. "
Con bạc trên sới càng hô to không khí trong sới bạc càng trở nên sôi động. Nhóm người Tống Tương đang lạc lõng giữa đám đông còn chưa biết phải hỏi ai, ngay khi bọn họ chưa biết phải làm sao thì đã có người xuất hiện trước mặt bọn họ hỏi:
" Không biết các vị từ đâu đến? Các vị không thấy cao hứng hay sao mà lâu như vậy vẫn chưa thấy các vị đặt cửa nào. "
Chu Tiêu liền cười nói với người vừa lên tiếng:
" Không biết vị huynh đài này có thể dẫn chúng ta đi gặp chủ nhân của huynh được không, chúng ta có việc cần gặp. "
Trong mấy người bọn họ, ba nữ tử giả trang nam nhân không tiện lên tiếng, Còn Cận Tư Viễn chỉ là một tiểu hài tử cũng khó lên tiếng chỉ còn lại duy nhất một mình Chu Tiêu là có thể đảm đương công việc này. Nam tử vừa rồi nghe Chu Tiêu nói xong bèn nhìn hắn từ trên xuống dưới khóe miệng hơi nhếch lên:
" Dám hỏi công tử là có chuyện gì sao? "
" Tìm người. "
Chu Tiêu không muốn che giấu và lớn tiếng đáp lại. Nam tử do dự một chút rồi cũng xoay người kèm theo câu nói:
" Các người đi theo ta. "
Bước qua vài gian phòng đông đúc, nam tử dẫn mấy người Tống Tương dừng lại trước một căn phòng đóng cửa:
" Trưởng quầy, có người đến tìm ngài. "
" Mời vào. "
Nam nhân trong phòng lớn giọng nói, nghe giọng của ông ta đoán chừng khoảng bốn mươi tuổi. Chu Tiêu đẩy cửa bước vào chỉ nhìn thấy một tiểu nam hài thì vô cùng kinh ngạc. Hắn đảo mắt xung quanh phòng thì không thấy trong phòng có ai ngoài tiểu nam hài kia.
" Ngươi không cần phải tìm đâu ta chính là chủ nhân nơi này. "
Tiểu nam hài đứng dậy nhìn Chu Tiêu mỉm cười và đáp lại bằng giọng trẻ con. Bây giờ Chu Tiêu mới bình tĩnh lại nhìn tiểu tử đang đứng trước mặt:
" Hóa ra là âm bụng. "
Tiểu hỏa này gật đầu rồi tiến đến cạnh Cận Tư Viễn nói:
" Nguyên là đường chủ Đức Nhân đường, rất hân hạnh. "
Nhắc đến Đức Nhân Đường, Cận Tư Viễn không khỏi tái mặt sau đó thờ ơ:
" Dù sao cũng chỉ là trước đây mà thôi, giờ ta và Đức Nhân đường không còn liên quan đến nhau nữa. "
Tiểu nam hài đi đến trước mặt Chu Tiêu lên tiếng hỏi:
" Xin hỏi vị công tử này đến đây tìm ai? "
" Lưu đại phu, là người trước đây đã từng làm việc ở Đức Nhân đường, ta nghe nói gia đình bọn họ chuyển đến trấn Thanh Sơn này, sau khi tìm đến đây hỏi thì lại không rõ nơi ở của bọn họ nữa. "
Tiểu nam hài gật đầu:
" Ta cũng nghe nói về người này, ông ta đã về quê an hưởng tuổi già nhưng khi đến tiểu trấn Thanh Sơn này của chúng ta cũng sống cách biệt với xung quanh, ta cũng không rõ lắm về bọn họ. "
" Vậy bây giờ ông ấy ở đâu? "
Chu Tiêu nghe xong hấp tấp hỏi tiểu nam hài thấy Chu Tiêu hấp tấp vội vàng hỏi thì hừ lạnh một tiếng:
" Xem ra vị công tử này chưa tìm hiểu rõ quy củ của chúng ta ở đây rồi, các người không có gì trao đổi sao tao phải cho các người biết. "
Nghe vậy Cận Tư Viễn lấy một thỏi bạc ra đặt xuống bàn rồi nói:
" Chừng này đã đủ chưa? "
Tiểu nam hài mở miệng châm chọc Cận Tư Viễn:
" Cận công tử cũng quá xem thường ta rồi, chỉ một chút bạc này người đang xem ta là ăn mày sao? "
Cận Tư Viễn đương nhiên không tức giận khi bị châm chọc, dù sao tiểu gia hỏa này cũng là chủ nhân của sòng bạc lớn như vậy đương nhiên không để vào mắt thỏi bạc này. Trước đây khi hắn còn nắm quyền Đức Nhân đường, hắn so với tiểu gia hỏa này còn kêu ngạo hơn.
" Vậy chừng này. "
Cận Tư Viễn lấy trong túi một xấp ngân phiếu ra cùng với nụ cười lạnh nhạt. Tiểu nam hài vẫn không rời mắt khỏi cái túi của Cận Tư Viễn và không nói cái gì nữa cả. Cận Tư Viễn nhìn tiểu hài tử rồi bước lại gần vỗ vai hắn:
" Trong làm ăn chúng ta cần phải có chừng mực, quá tham lam là không có cái kết cục tốt phải không. "
Tiểu gia hỏa cầm số ngân phiếu của Cận Tư Viễn xong thì tia đắc ý càng hiện rõ trên mặt:
" Đó là đương nhiên. "
Sau đó hắn dẫn mọi người đi ra sảnh chính, thấy tiểu gia hỏa chỉ vào một nam nhân đang hăng say đánh bạc hò hét rất lớn nói:
" Kia là nhi tử của ông ta, muốn tìm ông ta chỉ cần đi theo hắn. "
Chu Tiêu nhìn hắn hỏi:
" Hắn thường xuyên đến đây sao? "
Tiểu nam hài cười lạnh:
" Đương nhiên, trước đây hắn không cược nhiều, hắn rời khỏi đây được nửa năm thì quay lại, ta cũng không biết hắn kiếm tiền đâu ra mà bây giờ chơi lớn như vậy. "
Tiểu nam hài nhìn những người chơi trong sòng bạc với ánh mắt lạnh lùng khinh thường, rồi hắn nói với Chu Tiêu:
" Ta còn có việc, nếu không có chuyện gì ta đi trước."
Tiểu nam hài không nói nhiều nói xong bèn bỏ đi luôn.