Cận Tư Viễn biết rằng việc trốn khỏi Đức Nhân đường là việc lớn mật nhất từ trước tới giờ của tỷ tỷ, vì vậy có thể dễ dàng lý giải được những suy nghĩ lúc này của tỷ tỷ. Cận Tư Viễn ra vẻ như người lớn vỗ vỗ nhẹ vào vai Cận Tư Nguyệt an ủi:
"Tỷ tỷ, chỉ cần tỷ sống tốt là được, mọi chuyện còn lại để đệ gánh vác."
Cận Tư Viễn nói xong thì cười lớn một cách sảng khoái, trong mắt hiện lên niềm vui không có gì có thể diễn tả hết.
"Hơn nữa, không phải lần này tỷ tỷ mang theo rất nhiều ngân lượng sao? Dù cho đệ không ra ngoài kiếm tiền thì cũng không phải lo ăn lo ở."
Tâm trạng của Cận Tư Nguyệt đang nặng nề thì bị câu nói của Cận Tư Viễn chọc cho bật cười:
"Đệ đúng là đồ con nít, sao đệ có thể tự phụ như vậy được chứ."
Cận Tư Viễn xoa nhẹ tay Cận Tư Nguyệt giống như một chú mèo con.
"Tỷ tỷ, hãy hứa với đệ từ nay về sau đừng nghĩ ngợi lung tung như vậy nữa, đệ chỉ cần tỷ tỷ luôn vui vẻ là được."
Cận Tư Nguyệt chưa kịp nói gì thì Cận Tư Viễn đã đẩy tay nàng ra và nằm xuống sàn nhà:
"Tỷ tỷ đệ xem như là tỷ hứa với đệ rồi nhé!"
Hắn kéo chăn bông chùm kín đầu lại không quên thúc giục:
"Tiểu Cầm mau ngủ đi, sáng mai ta dậy sớm còn phải ra ngoài."
Cận Tư Nguyệt nhìn bộ dạng Cận Tư Viễn không biết phải nói như thế nào cho phải, chỉ có thể cười xòa cho qua chuyện. Giờ đây Cận Tư Nguyệt cảm thấy Cận Tư Viễn giống như thiên thần được lão thiên gia gửi đến cứu rỗi cuộc sống tăm tối của mình. Sáng sớm hôm sau Cận Tư Viễn tự giác rời giường, nhìn hai người vẫn còn say giấc trên giường thì hắn vỗ mạnh xuống bàn nói:
"Đã đến lúc phải dậy rồi."
Hai người vừa rồi còn đang ngủ say đột nhiên vùng dậy ngồi trên giường, vẻ mặt kinh hoàng ngơ ngác và ánh mắt đặt hết lên người Cận Tư Viễn đang tươi cười với bọn họ.
"Có chuyện gì vậy?"
Bình thường Cận Tư Viễn ngủ dậy rất muộn, hôm nay hắn thức dậy sớm như vậy có điều không bình thường. Cận Tư Viễn phớt lờ sự hoảng sợ của họ và đặt tất cả hành lý lên bàn.
Loading...
"Mau đến đây thu dọn đồ đạc đi."
Sau một đêm nghỉ ngơi, vết thương trên mặt Cận Tư Nguyệt không còn đau nữa. Nàng vén chăn bông lên, chậm rãi đi đến bên cạnh Cận Tư Viễn kiểm tra hành lý.
"Đệ định làm cái gì vậy?"
Tiểu Cầm chậm hơn một bước, nhưng cũng đã bước tới trước bàn hỏi:
"Thiếu gia, người lại làm cái gì vậy?"
"Hai người mau thu dọn đồ đạc, ta đưa hai người về nhà mới sau đó chúng ta sẽ đi trấn Thanh Sơn, nếu còn lề mề ở đây chúng ta sẽ bị Tống Tương mắng vì cái tội đến quá muộn."
Cận Tư Viễn vừa sắp xếp hành lý vừa thúc giục hai người bên cạnh vẫn còn đang ngái ngủ. Nhìn thấy đôi tay Cận Tư Viễn thoăn thoắt thu dọn hành lý, Cận Tư Nguyệt còn đang ở trạng thái mơ màng ngáp ngắn ngáp dài:
"Trước tiên để tỷ tỷ đi rửa mặt cho tỉnh táo đã."
"Em cũng đi."
Tiểu Cầm nối gót theo bước chân của Cận Tư Nguyệt, bước đi nặng nề không khác xác chết biết đi. Đứng trước chậu nước, Cận Tư Nguyệt nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong chậu, khóe miệng nở một nụ cười nhạt. Phương pháp điều trị của Tống Tương khác với những người khác, có lẽ khuôn mặt của nàng thật sự có thể chữa khỏi. Khi Cận Tư Nguyệt và tiểu Cầm quay lại bàn, Cận Tư Viễn đã thu dọn xong hành lý và ngồi uống trà. Khi Cận Tư Nguyệt và tiểu Cầm quay lại nhìn thấy sắc mặt tự mãn của Cận Tư Viễn:
"Hai người làm gì mà để ta chờ lâu vậy, nhanh chân lên, đừng lãng phí thời gian của ta."
Tiểu Cầm bĩu môi:
"Thiếu gia, người không cần phải giả bộ với chúng ta đâu?"
"Ta cần gì phải giả bộ với hai người chứ?"
Cận Tư Viễn chuyển ánh mắt sáng một hướng khác như thể muốn trốn tránh điều gì đó. Đây không phải là ngày đầu tiên Cận Tư Nguyệt nhìn thấy đệ đệ mất tự nhiên như vậy, nhất định là đệ đệ có gì đó muốn dấu nàng.
"Viễn nhi, có điều gì cứ nói ra không cần phải lảng tránh như vậy."
Cận Tư Viễn hít một hơi thật sâu, trên mặt nở nụ cười tươi:
"Thật ra cũng không có việc gì to tát cả, đệ chỉ sợ hai cô nương yếu đuối mang theo nhiều ngân lượng như vậy không an toàn nên đệ đã thu hết ngân lượng của hai người lại."
Cận Tư Viễn đứng lên vẻ mặt tươi cười nói:
"Hai người không phải lo lắng, ta cũng không keo kiệt đến mức cất hết, bên ngoài vẫn còn một chút bạc vụn."
Vừa nói, ánh mắt của Cận Tư Viễn vừa nhìn xuống lấy hai lượng bạc dấu phía dưới y phục của mình ra đưa cho bọn họ. Tiểu Cầm và Cận Tư Nguyệt nhìn nhau rồi nhìn sang số ngân lượng ít ỏi còn lại, họ không ngờ Cận Tư Viễn lại suy nghĩ cặn kẽ như vậy. Sau một hồi im lặng, Cận Tư Nguyệt thở dài rồi nhét bạc vào tay Cận Tư Viễn nói:
"Số ngân lượng này đệ cứ giữ lại đi, hai người chúng ta cũng không dùng tới nó."
Đệ đệ nói rất đúng từ khi trải qua vụ cướp thì Cận Tư Nguyệt và tiểu Cầm luôn lo lắng mỗi khi ra ngoài, đến nỗi nếu không có việc gì thật sự cần thiết họ cũng không muốn bước ra khỏi cửa. Cuộc sống như vậy cũng không khác lúc nàng còn ở Đức Nhân đường là mấy, vật chất vẫn rất đẩy đủ thoải mái. Nhưng Cận Tư Viễn là người tế, hắn ấn ngân lượng trở lại tay Cận Tư Nguyệt:
"Không có ngân lượng hai người không làm được việc gì đâu, hơn nữa bên ngoài sẽ bàn tán đệ đối xử hà khắc với hai người."
Nếu Cận Tư Viễn đã nói như vậy rồi thì Cận Tư Nguyệt cũng không từ chối nữa đem bạc cất thật kỹ. Cận Tư Viễn buộc phải làm như vậy, mặc dù khi hắn rời khỏi Đức Nhân đường có mang theo ngân lượng, nhưng so với Cận Tư Nguyệt thì chỉ bằng một phần mười. Để có thể sớm rời khỏi nhà trọ của Triệu Nghi Thanh, Cận Tư Viễn đã nhờ người mua một cái sân nhỏ với giá cao, đến lúc này toàn bộ ngân lượng đem theo gần như hết sạch.
Không có ngân lượng phòng thân hắn luôn thấy bất an trong lòng. Bọn họ mới sống ở đây ít ngày nên mọi thứ đều được nhanh chóng thu dọn gọn gàng. Để che giấu lương tâm cắn rứt của mình, Cận Tư Viễn tỏ vẻ siêng năng và ôm đồm hết mọi việc lên người.
"Hai người chỉ việc đi theo ta, những thứ này ta sẽ mang theo."
Cận Tư Nguyệt không từ chối, nàng theo sát phía sau Cận Tư Viễn, nhìn thân ảnh đang dần trưởng thành này trong mắt thoáng trở lên nhẹ nhõm. Thời gian trôi qua thật nhanh, nhớ lúc trước vào cái lần đầu tiên tiểu tử này nghịch ngợm đi lạc vào khoảng sân bí mật của nàng; khi đó hắn tròn tròn giống y như củ khoai tây vậy mà giờ đã lớn chừng này, đã có suy nghĩ chín chắn.
Đi dọc con phố dẫn đến y quán, Cận Tư Viễn dừng lại trước cửa y quán. Cận Tư Nguyệt nhận ra nơi này quen quen nên không khỏi nghi ngờ hỏi:
"Viễn nhi, đệ đưa chúng ta đến đây làm gì?"
Cận Tư Viễn đột nhiên quay người lại chỉ vào một khoảng sân nhỏ đối diện với y quán đáp lại:
"Căn nhà mới đệ đã mua ở ngay đây."
Cận Tư Nguyệt nhìn theo hướng chỉ tay của Cận Tư Viễn thì sững sờ cho đến khi Cận Tư Viễn nắm tay kéo nàng vào khoảng sân nhỏ lúc này nàng mới giật mình hoàn hồn và bước theo vào:
"Về sau, nơi này sẽ là nhà của chúng ta."
Tiểu Cầm nhìn khoảng sân nhỏ hoài nghi thật lâu không nói lên lời. Cái sân nhỏ này giống y hệt nói mà bọn họ từng ở lúc trước, ngay cả hoa cỏ cây cối trước cửa cũng giống hệt nhau. Cận Tư Nguyệt vừa hoàn hồn thì lại có thêm bất ngờ khác:
"Đệ sao có thể làm được như thế này chứ?"
Cận Tư Viễn cố nén nụ cười sảng khoái trên khuôn mặt lại:
"Đệ biết tỷ rất khó thích nghi rất khó để thích nghi với một nơi xa lạ, vì vậy đệ muốn giúp tỷ tỷ được thoải mái nhất có thể."
Bình thường Cận Tư Nguyệt rất quan tâm yêu thương Cận Tư Viễn, Cận Tư Viễn đương nhiên lại rất chú ý đến tâm tư của Cận Tư Nguyệt?
Mỗi sáng Cận Tư Viễn thức dậy nhìn thấy Cận Tư Nguyệt ngủ say mà không khỏi đau lòng. Cũng chỉ có Cận Tư Viễn hắn vào ban đêm tỷ tỷ trằn trọc không an giấc ca vì nơi ở lạ lẫm tỷ tỷ không quen. Cận Tư Viễn không thích bầu không khí trầm mặc như vậy liền vội vàng đổi đề tài:
"Thực ra, hai người không cần phải kích động như vậy. Chẳng qua đệ chỉ muốn ăn bánh quế hoa của tỷ tỷ làm."
Vừa nói, Cận Tư Viễn vừa đi đến trước những bông hoa hồng và chỉ vào những bông hoa mỏng manh, ánh mắt tràn đầy vui vẻ nói:
"Tỷ tỷ, lại đây xem những bông hoa này còn đẹp hơn những bông hoa mà tỷ tỷ đã trồng trước đây rất nhiều."
Tiểu Cầm không tin tưởng bước đến bông hồng mà Cận Tư Viễn chỉ vào:
"Em không tin, thiếu gia chưa từng mó chân mó tay vào việc gì mà lại có thể trồng hoa đẹp hơn em."
Lúc trước còn ở Đức Nhân đường, tiểu Cầm thường chăm sóc hoa cỏ trong sân vì vậy sau khi nghe những gì Cận Tư Viễn nói thì càng trở lên hiếu thắng.
"Tự mình xem đi."
Vẻ mặt Cận Tư Viễn lãnh đạm thản nhiên nói. Tiểu Cầm nhìn những bông hồng xinh đẹp, không chỉ xấu hổ, mà sự kiêu ngạo vừa rồi cũng tan biến mất ngay lập tức.
"Thiếu gia đã làm như thế nào vậy? Cho dù ngày nào em cũng chăm chỉ bắt sâu, tưới nước thì vẫn không đẹp bằng hoa ở đây."
Cận Tư Viễn nhìn tiểu Cầm rồi nghĩ ngợi điều gì đó sau đó cười gượng:
"Ngươi không biết nhờ người giúp đỡ sao?"
"Em nhờ thiếu gia sao được?"
Tiểu Cầm không hiểu ý của Cận Tư Viễn nên bối rối hỏi. Cận Tư Nguyệt đứng ở một bên, che miệng cười:
"Viễn nhi có khi còn không biết."
Tỷ tỷ nói xong sắc mặt Cận Tư Viễn thay đổi, trong lòng trở lên khó chịu, hắn bước về phía cửa phòng và không quên bỏ lại câu nói:
"Chỉ cần có tiền, tự nhiên sẽ có người xếp hàng giúp ngươi làm những việc này."
Tiểu Cầm chợt nghĩ ra liền đuổi theo Cận Tư Viễn phàn nàn:
"Thiếu gia sao lại dùng ngân lượng vào những việc như thế này chứ? Quá lãng phí!"
Cận Tư Viễn đột ngột dừng lại và quay lại định nói lý với tiểu Cầm, nhưng chưa kịp nói tiểu Cầm đã chạy tới đâm sầm vào hắn.
Cả hai chưa kịp phản ứng, miệng nhỏ của tiểu Cầm không chút khách khí đặt lên trán Cận Tư Viễn. Tiểu Cầm thất thố vội vàng lui về phía sau hai bước, sắc mặt đỏ bừng như hoa hồng trong sân. Cận Tư Viễn cũng có chút khó chịu, khẽ hắng giọng một tiếng, rồi trách:
"Sao đi mà không nhìn đường?"
"Ai biết thiếu gia đột ngột dừng lại, em không cố ý."
Tiểu Cầm cúi đầu không dám nhìn Cận Tư Viễn nhưng không chịu yên lặng mà vẫn cố tình phàn nàn. Cận Tư Nguyệt đứng một bên, nhận thấy không khí trở lên căng thẳng thì vội vàng bước tới mỉm cười nói:
"Viễn nhi, đây chỉ là một tai nạn mà thôi đệ không cần phải quá để ý đến nó."
Nghe Cận Tư Nguyệt nói xong Cận Tư Viễn quay lại lạnh lùng nói:
"Bổn thiếu gia ta đại nhân đại lượng sẽ không tính toán với ngươi."