Cận Tư Viễn không biết trong lòng Tống Tương suy nghĩ gì, hắn cũng thành thật nói:
"Ta đã nói rồi đơn thuốc đó của lão dược sư, bây giờ lão tiên sinh đó đã về quê dưỡng lão. Nên đơn thuốc đó chắc chắn sẽ không xuất hiện thêm lần nào nữa."
Tống Tương không tán thành với những lời nói của Cận Tư Viễn, không phải nàng không tin Cận Tư Viễn, mà là nàng không tin rằng lão tiên sinh đó khó có thể viết ra một đơn thuốc như vậy vào thời này.
"Vậy thì lão tiên sinh mà ngươi nói tới không lẽ đã từng nghiên cứu tiểu bạch hoa từ rất lâu rồi sao?"
Tống Tương nhìn Cận Tư Viễn nghiêm túc hỏi. Cận Tư Viễn lắc đầu, vẻ mặt trở lên nghiêm nghị, rồi chậm rãi trả lời:
"Không phải, sáu tháng gần đây ông ấy mới bắt đầu nghiên cứu."
Nói đến chuyện này Cận Tư Viễn cũng thấy rất kỳ lạ, vị lão dược sư này thuộc loại người bảo thủ. Vậy mà vào khoảng thời gian trước lão dược sư đã chủ động đến gặp Cận Tư Viễn và nói rằng ông ấy muốn nghiên cứu một loại dược liệu mới. Tống Tương im lặng một hồi lâu, sau đó trong đầu nàng chợt lóe lên một tia sáng.
"Khi ở Đức Nhân đường lúc đó thái độ phản đối của ngươi rất quyết liệt tại sao lại đồng ý yêu cầu chữa trị cho những bệnh nhân ngày đó của ta?"
Lúc ở Đức Nhân đường thái độ của Cận Tư Viễn thay đổi nhanh như vậy thực sự là một câu hỏi khiến Tống Tương luôn khó hiểu cho đến tận bây giờ. Cận Tư Viễn sửng sốt trong giây lát, rồi tự giễu mỉm cười.
"Bởi vì đơn thuốc không phải do lão tiên sinh đó viết."
Nói xong bản thân Cận Tư Viễn cũng ngẩn người:
"Ngươi nói ra, chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách giải quyết chuyện này một cách triệt để nên ngươi không cần quá lo lắng? Bây giờ chúng ta phải xem xét nên bắt đầu giải quyết từ đâu trước."
Sắc mặt Tống Tương trở nên nghiêm túc, ngón tay phải gõ nhẹ vào lòng bàn tay trái. Ba người bọn họ đồng thời ngồi vào bàn, người nào người nấy đều sắc mặt đều nghiêm túc.
"Làm sao ngươi biết đơn thuốc ngày đó không phải do lão tiên sinh đó viết?"
Tống Tương lên tiếng hỏi trước, Cận Tư Viễn nhẹ nhàng thở dài:
"Toàn bộ những người làm việc ở Đức Nhân đường ta sau khi tiếp nhận quản ráy đã điều tra hết một lượt, nên những chuyện như thế này đương nhiên không khó để biết."
Tống Tương lúc này hoàn toàn tin lời Cận Tư Viễn, nhưng nàng vẫn còn một số điều chưa hiểu bèn tiếp tục hỏi:
Loading...
"Lúc đó tại sao ngươi lại nghi ngờ người làm trong dược đường của các ngươi mà tiến hành điều tra? Hơn nữa nếu đã nghi ngờ như vậy rồi tại sao lại tin tưởng đơn thuốc đó mà nấu cho người bệnh?
Sau một lúc im lặng, Cận Tư Viễn chậm rãi nói:
" Thật tình mà nói gia gia của ta từ trước đến giờ thường không quan tâm đến chuyện của Đức Nhân đường, nhưng vì chuyện này liên hệ quá rộng nên ta đã bí mật điều tra một số. "
Nói đến chuyện này, Cận Tư Viễn cảm thấy xấu hổ. Cũng phải thôi đây là lần đầu tiên hắn phạm phải sai lầm không thể sửa chữa được kể từ khi ông tiếp quản Đức Nhân Đường.
Tống Tương đến thị trấn nhỏ này không lâu, cũng không biết nhiều về Cận lão gia tử. Nhưng bây giờ nghe xong Cận Tư Viễn nói như vậy có thể thấy được Cận lão gia tử tuyệt đối không phải là người bình thường. Thấy Tống Tương và Chu Tiêu đều không nói chuyện, Cận Tư Viễn liền có dự cảm không tốt:
" Đừng nói rằng các ngươi đang nghi ngờ gia gia của ta đấy. Ta dám dùng tính mạng của ta đảm bảo gia gia của ta nhất định không liên quan đến việc này. "
Tống Tương Tư không có nghĩ tới Cận Tư Viễn lại kích động đến vậy, hắn ta nhìn chằm chằm vào Tống Tương như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng ngay lập tức:
" Không ai nghi ngờ gia gia của ngươi. "
Nếu Cận lão gia tử muốn nghiên cứu thì tại sao lại dùng dược quán của chính mình, vì một khi lộ ra ngoài thì không tránh khỏi phong ba bão táp? Như vậy không phải là tự bê đá đập chân mình sao, cũng chẳng khác nào tự tay đập vỡ bảng hiệu Đức Nhân đường sao?
Chính vì vậy ngay từ ban đầu Tống Tương chưa bao giờ nghi ngờ nhà họ Cận. Sau một hồi suy nghĩ, Tống Tương có do dự hỏi:
" Cận Tư Viễn, có điều này ta không biết nên hỏi hay không. "
Chính những kiểu nói nửa chừng như thế này khiến Cận Tư Viễn rất khó chịu trên mặt lộ ra vẻ mất kiên nhẫn:
" Muốn nói gì thì nói đi, không có cái gì là nên hay không nên cả. "
" Vậy ta cũng không khách khí nữa, khi ngươi quản lý Đức Nhân đường thì ai là đứng sau giúp đỡ ngươi? "
Cận Tư Viễn ngay khi nghe thấy Tống Tương nói xong những lời này liền tức giận. Hắn không biết Tống Tương có ý gì:
" Tống Tương, ngươi cho rằng người như bản thiếu gia ta chỉ có thể là con rối cho người khác thôi sao? "
Nhìn thấy phản ứng này của hắn, trong lòng Tống Tương cũng rõ ràng đáp án. Nàng khẽ cười:
" Đúng vậy, nhưng cũng chỉ là suy đoán. "
Cận Tư Viễn cũng hiểu ý Tống Tương và không tiếp tục tranh luận về vấn đề này nữa. Ngồi ở một bên nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Chu Tiêu khẽ hắng giọng một tiếng rồi nhìn Cận Tư Viễn hỏi:
" Cận công tử, cậu có biết quê quán của lão tiên sinh đó ở đâu không? "
Cận Tư Viễn có chút ngại ngùng:
" Những chuyện này sao ta có thể nhớ được chứ? Nhưng nếu muốn các ngươi có thể đến cửa hàng chính của Đức Nhân đường hỏi. "
" Ngươi hỏi bằng cách nào? ",
Những thông tin về người làm của Đức Nhân đường không phải ai muốn biết là có thể có được, không thấy Cận Tư Viễn lên tiếng giải thích chứng tỏ hắn sẽ có cách. Cận Tư Viễn cúi đầu, rút một miếng ngọc bội ở thắt lưng của mình rồi đặt lên bàn.
" Ngươi mang theo ngọc bội này của ta đến cửa tiệm chính Đức Nhân đường để tìm quản sự. Hắn sẽ nói cho ngươi biết những gì ngươi muốn. "
Ở Đức Nhân đường nhiều năm như vậy, Cận Tư Viễn cả ngày cũng không lãng phí thời gian, ngoài những người làm của Đức Nhân đường hắn còn tự bồi dưỡng người của hắn. Tống Tương cầm lấy miếng ngọc bội khóe miệng hơi nhếch lên.
" Không ngờ ngươi cũng đã có tính toán. "
Cận Tư Viễn hừ lạnh một tiếng, trên mặt hiện rõ vẻ tự mãn:
" Đó là đương nhiên. Dù sao thì đường đệ của ta cũng đang nhòm ngó vị trí đường chủ béo bở của Đức Nhân đường, nên tự ta sớm đề phòng nếu có chuyện gì xảy ra thì không để mình là người chịu thua thiệt. "
" Ngươi coi trọng Đức Nhân đường như vậy tại sao lại bị trục xuất ra ngoài? "Trong mắt Tống Tương thì Cận Tư Viễn là người thích hợp cho vị trí đường chủ nhất. Hơn nữa lại cũng là hậu duệ của Cận gia và Cận lão gia tử cũng già rồi chỉ cần hắn không quá phận thì không thể bị đuổi ra ngoài được. Đây là lần đầu tiên có người hỏi câu này sau khi Cận Tư Viễn rời Đức Nhân đường, nhưng hắn lại không muốn trả lời.
" Ngươi không đi sao? Nếu không đi, ta sẽ đem ngọc bội trở về. "
Rõ ràng lúc này Cận Tư Viễn đang trốn tránh câu hỏi này, Tống Tương cũng không hỏi thêm một câu nào nữa. Suy cho cùng cũng là chuyện nhà của hắn, bọn họ cũng không thân thiết đến mức có thể nghe chuyện nhà nên không nói gì.
Sau khi đến Đức Nhân đường, bởi vì Tống Tương đã từng giúp chữa trị cho bệnh nhân ở đây, những người làm ở nơi này khá quen thuộc với nàng. Mặc dù Tống Tương ngày thường thờ ơ với mọi người nhưng là người chính trực nên những người này khi nhìn thấy nàng cũng sẽ chủ động chào hỏi.
Tống Tương không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người, vì vậy anh bước nhanh đến chỗ người quản sự Cận Tư Viễn nói, rồi đặt ngọc bội trước mặt anh ta. Khi người này nhìn thấy ngọc bội, người quản sự này sửng sốt một hồi, sau đó trên mặt hắn ta nở một nụ cười.
" Hôm nay Tống đại phu có cần giúp đỡ gì không? "
Tống Tương lấy trong tay áo ra một đơn thuốc, đưa vào tay quản sự.
" Theo đơn này, giúp ta lấy một ít dược liệu, dược liệu trong kho của ta không đủ. "
Lúc quản sự cầm lấy đơn thuốc, Tống Tương bí mật nhét cho anh một tờ giấy ghi rõ hôm nay anh đến làm gì. Người quản sự nhận lấy tờ giấy và nghiêm túc gật đầu trả lời:
" Tống đại phu chờ một chút. "
Nói xong, người quản sự đi về phía phòng bên trong. Nhìn khách nhân ra vào tấp nập trong đại sảnh dược đường, Tống Tương không khỏi thở dài, xem ra nàng còn phải cố gắng nhiều hơn nữa. Một lúc sau, người quản sự bước ra ngoài với gói dược liệu đã đóng gói sẵn trên tay. Quản sự giao dược gói dược liệu đến tay Tống Tương mỉm cười và nhắc nhở:
" Tống đại phu, dược liệu cô muốn đã gói đủ hết vào đây rồi. Lúc về phải kiểm tra thật kỹ không lại thiếu thứ gì.
"Cảm ơn"
Khi về đến y quán thì Tống Tương thấy Cận Tư Viễn đang ngồi thất thần trong tiền sảnh, cùng với một vài bệnh nhân ngồi bên cạnh. Tống Tương không khỏi nhíu mày:
"Tại sao ngươi không tự mình khám bệnh mà để người bệnh phải đợi ở đây?"
Cận Tư Viễn bất đắc dĩ thở dài một hơi:
"Họ không tin ta, ta có thể làm gì?"
Điều này quả thật không sai, trước đây Cận Tư Viễn chỉ phụ trách các vấn đề tài chính của Đức Nhân đường, hắn hiếm khi tham gia bốc thuốc chữa bệnh nên những người bệnh này lo lắng là điều đương nhiên. Tống Tương ngại ngùng nhìn Cận Tư Viễn cười cười, rồi đưa gối dược liệu vào tay hắn phân phó:
"Vậy ngươi đi xem trong đó có gì đi."
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Tống Tương Tư vội vàng gọi người bệnh lần lượt tiến đến chẩn bệnh và bốc thuốc. Trong lúc đó người bệnh vẫn không quên bồi thêm vài câu về Cận Tư Viễn:
"Tống đại phu, làm sao mà người tuyển đứa trẻ miệng ngậm thìa vàng này chứ? Không có Đức Nhân đường chống đỡ thì hắn có thể làm được trò trống gì chứ?"
Nghe người khác bình phẩm về Cận Tư Viễn, Tống Tương không khỏi sửng sốt. Suy cho cùng Cận Tư Viễn có thể coi là một đứa trẻ thần đồng ở cái tiểu trấn này. Bình thường hắn rất kiêu ngạo sẽ không thể nhẫn nhịn được khi bị nói như vậy? Sao lúc này.. có khi nào là do tiểu tử này bị Đức Nhân đường trục xuất ra ngoài không? Tống Tương cũng không thể cùng lúc đắc tội với người bệnh và Cận Tư Viễn, nàng chỉ có thể cười nói:
"Kỳ thật, ngươi đừng tưởng hắn trẻ tuổi, nhưng bản lĩnh y thuật không nhỏ, dù sao hắn cũng là đệ tử chân truyền của Cận lão gia tử."
Nghe lời Tống Tương Tư nói, bệnh nhân khẽ thở dài:
"Bác sĩ Tống, lời cô nói cũng có lý."
Sau khi bốc thuốc cho bệnh nhân, Tống Tương nhìn bóng lưng của Cận Tư Viễn có chút sững sờ. Nàng phải nghĩ ra cách để mọi người chấp nhận tiểu tử này, nếu không tự mình mời hắn qua thì có ích lợi gì? Hắn dường như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình thì vội vàng quay người lại và bắt gặp ánh mắt của Tống Tương:
"Sao vậy, sao ngươi lại nhìn ta như vậy?"
Tống Tương không trả lời, đi thẳng đến ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Ngươi đã biết lão nhân gia đó sống ở đâu không?"
Cận Tư Viễn đặt tờ giấy lấy ra trong gói dược liệu bọc xuống trước mặt Tống Tương nói:
"Nơi đó cách đây không xa lắm, chỉ cần đi qua vài ngôi làng, đi đến đó mất khoảng hai canh giờ."
"Được rồi, vậy mọi người cùng chuẩn bị sẵn sàng, sáng mai dậy sớm, chúng ta sẽ đến đó."
Sau đó, Tống Tương Tư không quên nhắc lại Cận Tư Viễn, "
" Nhất là tiểu tử ngươi đấy nhất định phải dậy sớm, ngươi không thể đến muộn nữa! "
Cận Tư Viễn lúng túng gật đầu
" Sáng nay hoàn toàn là ngoài ý muốn."
Sáng sớm hôm sau khi trời vừa hửng sáng ba người bọn họ cùng nhau lên xe ngựa hướng tới thôn nhỏ. Tống Tương không biết lần này sẽ có kết quả như thế nào, nàng luôn cảm thấy đơn thuốc của lão dược sư là của người khác đưa cho ông ta. Nàng tra rất nhiều sách của triều đại này, cũng không có lời giải thích cặn kẽ về tiểu bạch hoa, khiến nàng cảm thấy bối rối.