Từ trên tầng hai, Tống Tương nhìn hai người đứng ở một góc mà mắt chưa từng rời khỏi cửa y quán. Một lúc sau họ cũng rời đi vì thấy Chu Tiêu và Tống Tương không có gì khác thường. Lúc này Tống Tương quay lại hỏi Chu Tiêu:
"Theo ngươi nghĩ thì ai đang theo dõi chúng ta?"
"Có khi nào là người của Đức Nhân đường không?"
Kể từ khi đến trấn này Chu Tiêu nhận thấy bọn họ không có kẻ thù nào khác ngoài cái tên Cận Tư Viễn kia. Tống Tương lắc đầu:
"Không thể là hắn, tại sao lúc đầu khi chúng ta đi đến Đức Nhân đường bọn chúng đã theo dõi chúng ta rồi."
Mặc dù Cận Tư Viễn chỉ là một đứa trẻ nhưng suy nghĩ và hành động của nó sẽ không ấu trĩ như vậy, tiểu tử này thừa sức hiểu làm gì có lợi không có lợi. Chu Tiêu cũng thấy hợp lý bèn gật đầu tán thành. Rồi hắn khẽ thở dài:
"Có khi nào là hắc y nhân đêm đó không?"
Nghe xong sắc mặt Tống Tương trầm xuống:
"Chúng ta và hắn chưa từng gặp qua, làm sao hắn lại biết mà theo dõi chứ?"
"Có khi là do hắc hắc y nhân chúng ta đều quan tâm đến đơn thuốc của Đức Nhân đường."
Chu Tiêu nhìn vào mắt Tống Tương nghiêm túc đáp lại. Những gì Chu Tiêu nói không phải không có lý, nhưng khi nghe xong trong lòng Tống Tương lại dấy lên nghi ngờ:
"Rốt cục thì Đức Nhân đường đã dùng đơn thuốc như thế nào vậy? Tại sao lại có hiệu quả nhanh như thế?"
Chuyện này là một nút thắt trong lòng Tống Tương, nàng không ngờ được bản thân lại may mắn có sự giúp đỡ của tài nguyên không gian, so với cổ nhân dựa vào mạch tượng để kết luận bệnh còn nhanh và chuẩn xác hơn rất nhiều.
"Chúng ta không lấy được đơn thuốc vì vậy chỉ có thể đến hỏi Cận Tư Viễn về vấn đề này."
Trong chuyện này Chu Tiêu cũng đành bất lực, hắn thực tâm muốn giúp đỡ nhưng cũng không biết phải giúp như thế nào, Tống Tương cũng chán nản nói:
"Ngươi muốn đi hỏi Cận Tư Viễn, tuyệt đối không có khả năng hắn sẽ nói cho chúng ta biết."
Loading...
Khi nghĩ đến Cận Tư Viễn, Tống Tương liền nghĩ đến tên tiểu gia hỏa nghênh ngang ngồi lọt thỏm trên ghế chủ vị thì nàng không khỏi đau đầu. Nếu tiểu gia hỏa này mà là đệ của nàng thì e rằng nàng đã sớm dạy dỗ rồi chứ không thể để nó ngang ngược, không hiểu chuyện như vậy được. Thật may đệ đệ Tống Hoa của nàng lại là đứa bé hiểu chuyện nếu không nàng cũng sẽ cho hắn ăn đủ khổ.
Chu Tiêu tuy rất có bản lĩnh nhưng với trẻ nhỏ hắn lại không đủ kiên nhẫn đặc biệt là đối với những đứa trẻ kêu ngạo như Cận Tư Viễn. Hai người im lặng một lúc bỗng Tống Tương nảy ra một ý tưởng:
"Nếu như ta mua lại phương thuốc của hắn thì sao nhỉ?"
"Ta thấy nhà hắn cũng không thiếu tiền, liệu việc này có khả năng làm được sao?"
Chu Tiêu nhìn Tống Tương vui vẻ không nỡ để làm mất hứng nhưng hắn vẫn phải nói ra để nàng biết đến hiện thực này. Đức Nhân đường dù sao cũng là một dược đường lâu đời, ở thị trấn này cũng được xem là dược đường có thế lực lớn. Nhất là mấy năm gần đây phát triển rất mạnh mẽ, làm cho nền tảng của dược đường này càng ngày càng vững chắc hơn. Tống Tương lắc đầu nói:
"Ngươi nói như vậy là chưa đúng rồi, ai nói rằng có tiền rồi sẽ không muốn có thêm nữa? Chỉ cần chúng ta đưa cho hắn một cái giá hợp lý thì nhất định hắn sẽ đồng ý."
Các công ty ở hiện đại càng lớn mạnh càng cần phải duy trì mối quan hệ hợp tác bởi vì chỉ có hợp tác mới có thể phát triển mạnh mẽ hơn được. Nàng nghĩ ở cổ đại cũng không khác gì cả.
Hôm qua khi nàng bước ra khỏi Đức Nhân đường, nàng vô tình nhìn thấy có một người mang theo hộp thuốc đi vào. Điều đó nói lên việc có người ở Đức Nhân đường bị bệnh. Liên hệ với vẻ mặt lo lắng của Cận Tư Viễn sau khi nghe quản gia nói chuyện, thì có lẽ người bị bệnh này có vị trí rất quan trọng trong lòng tên tiểu tử kia.
Như vậy chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho người đó thì nhất định Cận Tư Viễn sẽ cân nhắc lại đề nghị của nàng. Tống Tương cảm thấy như thể đơn thuốc của Đức Nhân đường sẽ dễ dàng đến tay của mình. Nghĩ vậy một nụ cười nhẹ hiện lên khóe miệng của nàng. Tống Tương đang vui vẻ là vậy thì lại được Chu Tiêu dội thêm cho nàng một gáo nước lạnh:
"Cho dù hắn có đồng ý đi chăng nữa thì chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền để đưa cho hắn?"
Mặc dù Chu Tiêu không quan tâm đến trong nhà có bao nhiêu tiền nhưng tình hình y quán thì đại khái là hắn đều nắm được. Lúc đầu khi mới khai trương, y thuật của Tống Tương tạo ra tiếng vang lớn, quả nhiên đã có rất nhiều người đến khám bệnh, càng về sau bệnh nhân ngày một ít đi. Thêm sự việc hai ngày vừa rồi khiến sinh ý của y quán ngày một kém đi. Còn Tống Tương lại chưa từng phiền não đến vấn đề tiền bạc, nàng nhìn Chu Tiêu cười nói:
"Không phải vẫn còn có Triệu Nghi Thanh đó sao."
Triệu Nghi Thanh là người giàu có, Tống Tương cảm thấy nếu nàng cần đến sự trợ giúp của hắn có lẽ hắn sẽ không từ chối, dù sao thì hai người bọn họ cũng đến từ một nơi. Chu Tiêu nghe Tống Tương nói xong mặc dù trên mặt đầy ý cười nhưng trong lòng lại thấy không thoải mái.
Kể từ khi được nàng cứu rồi được nàng thu nhận ở lại, gánh nặng cơm ăn áo mặc chỗ ở của cả nhà đều đặt lên vai Tống Tương. Đứng trên phương diện của đại nam nhân mà nói, hắn rất phiền lòng về việc không gánh vác nổi gia đình. Thậm chí Chu Tiêu đã từng nghĩ đến chuyện ra ngoài tìm việc nhưng gần đây xảy ra chuyện giữa Tống Tương và Đức Nhân đường có khúc mắc. Nếu nhân lúc hắn ra ngoài làm việc có người đến gây chuyện, thật khó đảm bảo rằng nàng sẽ không bị người ta khác bức hiếp.
Sáng hôm sau, Tống Tương cùng Chu Tiêu đi đến tiệm nữ trang của Triệu Nghi Thanh. Mặc dù Triệu Nghi Thanh có rất nhiều sản nghiệp nhưng tiệm nữ trang này là cửa tiệm mà hắn yêu thích nhất, nên bình thường muốn tìm hắn thì đến đây tìm. Thấy Tống Tương cùng chu tiêu đi tới, Triệu Nghi Thanh liền vội vàng chạy tới đón tiếp:
"Hai người các người hôm nay sao lại có thời gian tới tìm ta?"
Tống Tương không giữ ý tứ mà nói thẳng:
"Chúng ta đến đây là có chuyện muốn nhờ người trợ giúp, có thể tìm một chỗ thích hợp để bàn chuyện được không?"
Triệu Nghi Thanh nhìn Tống Tương khẽ cười đùa:
"Các ngươi mà có chuyện thì phải đến điện Tam Bảo chứ, sao lại đến tìm ta?"
Nói rồi Triệu Nghi Thanh quay người đi về hướng sân sau:
"Mau đi theo ta."
Tống Tương đã từng đến đây một lần với lại kiếp trước nàng cũng không lạ gì với lối kiến trúc nhà ở hiện đại kiểu giống như trong sân sau của Triệu Nghi Thanh nên thấy không có gì kỳ quái cả.
Còn Chu Tiêu khi bước tới sân sau liền thấy lạ lẫm với lối kiến trúc này. Hắn nhìn Triệu Nghi Thanh rồi nhìn xung quanh trong lòng âm thầm hạ quyết tâm sau này sẽ để Tống Tương được ở căn nhà tốt hơn thế này. Ba người bước vào phòng khách thì đã có nha hoàn bưng trà đi tới:
"Có gì muốn nói thì nói ở đây được rồi, chỗ này không có người ngoài."
Triệu Nghi Thanh thản nhiên ngồi trên ghế không có chút nào gọi là phong phạm của người phú quý cả. Tống Tương cũng không khách sáo:
"Ngươi có thể cho ta mượn tiền được không?"
Triệu Nghi Thanh đang đưa trà lên miệng, nghe xong lời của Tống Tương hai tay run lên suýt đánh rơi chén trà xuống đất. Triệu Nghi Thanh kinh ngạc nhìn Tống Tương và không tin nổi vào những gì tai mình vừa nghe được:
"Ngươi vừa hỏi mượn tao tiền sao?"
Sau nhiều ngày tiếp xúc với Tống Tương, Triệu Nghi Thanh biết Tống Tương là người rất có năng lực ở thương trường, rất độc lập về tài chính nên khi Tống Tương hỏi vay hắn tiền đương nhiên hắn liền có biểu hiện khó tin như vậy. Thấy biểu hiện của Triệu Như Thanh, Tống Tương có phần lúng túng trả lời hắn:
"Triệu công tử không nghe nhầm cũng không cần phải tỏ ra ngạc nhiên như vậy đâu. Là ta muốn mua đơn thuốc của Đức Nhân đường nhưng trong tay ta không có đủ tiền."
Nghe xong, Triệu Nghi Thanh cười vui vẻ nói tiếp:
"Thì ra là như vậy, các ngươi cần bao nhiêu?"
Tống Tương lắc đầu:
"Vẫn chưa biết, ta chưa thương thảo cùng với Cận Tư Viễn."
Triệu Nghi Thanh liền nở một nụ cười tự đắc, hắn ta dựa lưng vào ghế ánh mắt liền ra bộ hiện lên một tia nguy hiểm, tựa như một kẻ nhân cơ hội cháy nhà hôi của:
"Ta có thể giúp các ngươi, nhưng sau khi xong việc, các người cho ta được chỗ tốt gì chứ?
Tống Tương đương nhiên biết mọi việc không đơn giản như vậy, dù sao thì Triệu Nghi Thanh cũng là thương nhân, sao hắn ta có thể làm những việc mà không có lợi ích nào chứ. Tống Tương nhìn vào ánh mắt Triệu Nghi Thanh chậm chạp nói từng từ:
" Vậy ngươi muốn được cái gì. "
Nhận ra Tống Tương và Triệu Nghi Thanh có vẻ căng thẳng, Chu Tiêu ngồi một bên cũng trở nên cảnh giác. Triệu Nghi Thanh trên mặt đầy Yến cười:
" Hai người các người không cần phải đề phòng ta như vậy, ta cũng chỉ muốn đùa một chút cho vui thôi. "
Thứ Triệu Nghi Thanh hắn không thiếu nhất bây giờ là tiền, sao lại để vì chuyện tiền nong mà đánh mất hai người người bạn này được. Lúc này sắc mặt Tống Tương càng nghiêm túc hơn:
" Người đưa ra điều kiện bằng không tan luôn cảm thấy thiếu nợ ngươi. "
Tống Tương không muốn mắc nợ người khác, vì khi mắc nợ cuộc sống của nàng tự nhiên trở nên ngột ngạt. Triệu Nghi Thanh vẫn luôn mang theo nụ cười nhanh nhạt trên mặt:
" Không nghĩ ngươi lại cố chấp đến như vậy, chi bằng ngươi mang một nửa y quán của ngươi cho ta vậy.
"Không thể, Triệu huynh nên suy nghĩ đến các điều kiện khác."
Tống Tương chưa kịp trả lời, Chu Tiêu liền nhanh miệng trả lời trước. Y quán này là tâm huyết của Tống Tương, nàng đã ra sức xoay sở, làm việc chăm chỉ để duy trì y quán đi đúng hướng sao có thể dễ dàng đem một nửa chia cho người khác chứ.
Chu Tiêu nói xong ánh mắt của Tống Tương và Triệu Nghi Thanh đều đặt lên người Chu Tiêu, trong mắt Triệu Nghi Thanh lộ rõ sự kinh ngạc không khỏi tò mò hỏi:
"Sao ngươi lại có phản ứng mạnh như vậy. Có phải ngươi có bí mật nào không?"
Mặc dù Tống Tương không có lên tiếng nhưng cũng nhìn Chu Tiêu chờ đợi câu trả lời, nàng cũng không hiểu tại sao Chu Tiêu lại để tâm đến việc này như vậy. Chu Tiêu bị hai người nhìn không chớp mắt, có chút thẹn ngượng ngùng, giọng nói cũng trở lên gấp gáp:
"Ta, ta chỉ cho rằng y quán này đối với Tống cô nương có ý nghĩa rất lớn."
Triệu Nghi Thanh gật đầu nhìn Tống Tương cười:
"Vậy ta sẽ lấy một phần tiền lãi."
"Được, thành giao."
Tống Tương sợ Triệu Nghi Thanh thay đổi ý định liền nhanh chóng gật đầu đồng ý. Sau khi xong việc nếu tiếp tục ở lại đây thì cũng thấy khó xử. Chu Tiêu và Tống Tương liền rời đi, lúc này Triệu Nghi Thanh liền chặn lại hỏi:
"Các ngươi định đến Đức Nhân đường ngay bây giờ hãy đi về nhà."
Tống Tương quay lại nhìn Triệu Nghi Thanh không chớp mắt. Triệu Nghi Thanh vội vàng giải thích:
"Nếu các ngươi đến Đức Nhân đường có thể dẫn theo ta được không.
Nói xong khuôn mặt của Triệu Nghi Thanh lập tức đỏ rực như gấc chín. Tống Tương thức thời hiểu ra ý của hắn.
" Vậy thì ngươi cứ đi cùng chúng ta.
Ngay lúc đó Tống Tương lại thở dài rồi lên tiếng nói tiếp:
"Chỉ có điều ngươi cũng đừng ôm quá nhiều hy vọng, lần trước chúng ta đến Đức Nhân đường cũng chưa từng gặp vị cô nương đó." 9
Tống Tương biết Triệu Nghi Thanh muốn đi theo mình và Chu Tiêu đến Đức Nhân đường là hy vọng có thể gặp lại nữ tử vận y phục màu vàng ngày đó. Chỉ là thân phận của nữ tử này thật bí ẩn, bí ẩn tới mức Triệu Nghi Thanh hắn cũng không tra ra thân phận của nàng ta. Triệu Nghi Thanh cười nhạt rồi nhìn Tống Tương đáp lại:
"Không có gì, lần này tới đó thử xem vận may của ta thế nào.."