Chu Tiêu thay y phục xong thì cả hai người cùng đi tới Đức Nhân đường. Đức Nhân đường có bốn cửa tiệm trong trấn, lần này thuốc được nấu ở cửa tiệm chính cũng chính là cửa tiệm lần trước bọn họ ghé thăm. Có lẽ là do lần trước nhà kho bị đột nhập lên bây giờ trong sân đã bố trí canh gác chặt chẽ.
"Ta đã nghe ngóng được bọn họ lưu bã thuốc ở ngôi nhà phía sau kho dược liệu."
Tống Tương nhìn hai tên thị vệ trước mặt nói:
"Ta đánh lạc hướng bọn họ, còn ngươi đi đến sân sau lấy bã thuốc."
"Không được, như vậy quá nguy hiểm."
Tống Tương vừa nói, Chu Tiêu lập tức phản đối, Tống Tương vẫn bình tĩnh chỉ vào nhóm người sắp đi tuần tra qua nói:
"Đây là cách tốt nhất, ngươi mau nhìn xem chúng ta không thể xuống tay với từng người được, chỉ cần có động tĩnh thì nhóm đi tuần này sẽ đến ngay."
Biết Chu Tiêu không đồng ý tách ra hành động là vì hắn lo cho nàng gặp nguy hiểm nên nàng tiếp tục nói thêm để hắn ăn tâm:
"Đây là việc nhẹ nhàng nhất ta có thể làm được, ta có đủ khả năng thoát thân nên ngươi cứ yên tâm."
Lần này Chu Tiêu không phản đối nữa, hắn cũng đã được thấy công phu của nàng, những người này tuyệt nhiên không phải là đối thủ của nàng. Tống Tương lấy ra mấy cây kim phóng về phía thị vệ.
Trước khi bọn họ ngã xuống, Tống Tương đã chạy ra giữa sân, thị vệ bị trúng kim ngã xuống cũng đã kịp thông báo cho những tên khác nghe thấy. Chỉ trong nháy mắt bọn họ đã bắt kịp bóng dáng của Tống Tương. Một tốp cầm chân nàng chờ tốp khác chạy tới:
"Các ngươi phải nâng cao cảnh giác, đừng để cho kẻ trộm trốn thoát!"
Từ sự việc lần trước Đức Nhân đường đã nâng cao cảnh giác, năng lực của thị vệ vì vậy cũng được nâng lên, nhóm người này có thể nói là phối hợp rất ăn ý. Nhìn thấy đối thủ như vậy, Tống Tương không những không sợ hãi mà ngược lại đang còn rất cao hứng.
Loading...
Từ khi đến thế giới này những thứ nàng gặp được nếu không phải là những kẻ vô lại lấy thịt đè người ra, thì lại là những kẻ cậy mạnh hiếp yếu chỉ cần chưa hết hai chiêu đã nằm bẹp xuống đất rồi. Chu Tiêu đang nằm ở trên tường thấy cảnh tượng như vậy không khỏi đổ mồ hôi lạnh lo lắng cho Tống Tương.
Nhìn thấy đám người lăm le tấn công Tống Tương, cuối cùng Chu Tiêu không kìm lòng được mà ra tay. Một bóng đen lướt trên vách tường, Chu Tiêu đã đứng ngay cạnh Tống Tương hô:
"Đánh nhanh, thắng nhanh."
Tống Tương chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy có một luồng gió lướt qua, toàn bộ thị vệ trong sân đã ngã xuống đất. Tống Tương nhận ra đó là Chu Tiêu, nàng không ngờ được Chu Tiêulại là người có bản lĩnh lớn như vậy, rất kiên quyết rất dứt khoát. Xác nhận thị vệ bị đánh gục hết, Chu Tiêu lúc này mới thu hồi sự hung bạo của mình lại:
"Đi thôi."
Hắn đi tới cạnh Tống Tương, giọng nói nhẹ nhàng như thể dáng vẻ hung bạo vừa nãy chưa từng xuất hiện trên con người hắn. Tống Tương khó tin trong mắt lộ ra tia nghi ngờ:
"Không ngờ bản lĩnh của ngươi lại lớn như vậy."
Chu Tiêu lung túng gãi gãi đầu đáp:
"Quả thật ta cũng không rõ vừa rồi có chuyện gì xảy ra, thân thể của ta không nghe theo sự điều khiển của ta mà cứ vô thức tiến đến vung chân vung tay."
Chu Tiêu không nói dối, thật sự hắn không ngờ vừa rồi đột nhiên hắn lại trở nên mạnh mẽ như vậy. Tống Tương nhìn thấy hắn từ trên xuống dưới rồi cười nhẹ:
"Có khả năng ngươi từng là người luyện võ, Chỉ là do mất trí nhớ nên ngươi không thể biết hết khả năng của mình."
Chu Tiêu lắc đầu:
"Ta cũng không biết, nhưng tại sao những thứ khác đều nhớ theo bản năng nhưng lại không có cách nhớ các chiêu thức cụ thể."
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Chu Tiêu, Tống Tương nắm lấy tay hắn:
"Ngươi đừng cố nghĩ nhiều về vấn đề đó nếu như ngươi không hiểu, nên nhớ chúng ta hôm nay tới đây cư nhiên có việc quan trọng hơn cần phải làm."
Nghe Tống Tương nói xong tâm tư của Chu Tiêu cũng tĩnh lặng trở lại:
"Chúng ta mau đi tìm thôi, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ phát hiện ra bên này có dị thường, khi đó chúng ta sẽ gặp rắc rối nhiều hơn."
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này bọn họ đã quen đường. Cả hai đi ra sân sau không khí chút sức lực nào cả, bọn họ đi qua nhà kho đến căn phòng lưu trữ bã thuốc. Ngay lúc Tống Tương vươn tay lấy bã thuốc, đột nhiên có hắc y nhân từ đâu xuất hiện đẩy Tống Tương qua một bên cướp lấy bã thuốc.
Do bất ngờ bị tập kích nàng lảo đảo ngã xuống đất, sát khí trong mắt dâng lên. Đồ đã có trong tay lại còn bị giật mất, làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này chứ. Đang ở ngoài cửa, Chu Tiêu nghe thấy động tĩnh truyền gia từ bên trong, liền nhanh chóng chạy vào vừa hay nhìn thấy hắc y nhân đã thoát thân qua cửa sổ. Chu Tiêu bước đến đỡ Tống Tương dậy:
"Nàng không sao chứ."
Tống Tương lắc đầu rồi chỉnh đốn lại y phục, đôi mắt vẫn hướng về phía hắc y nhân rời đi:
"Chúng ta mau đuổi theo hắn, bã thuốc ở trong tay hắn."
Hắc y nhân cũng có công phu rất tốt, chỉ trong chốc lát liền biến mất. Tống Tương phải dựa vào bản lĩnh của mình để truy tìm dấu vết. Nàng dựa vào mùi của bã thuốc mà truy đuổi, lúc theo kịp hắc y nhân thì hắn ta đã ở ngoài bìa rừng. Hắc y nhân rất kinh ngạc khi thấy nàng đuổi kịp hắn:
"Không ngờ các người lại đuổi kịp ta."
Tống Tương hừ lạnh một tiếng rồi trực tiếp nói:
"Ngươi muốn bã thuốc này để làm gì?"
"Đương nhiên là có ích với ta."
Hắc y nhân lạnh lùng đáp lại, giọng nói chưa dứt hắn đã chạy về phía sâu trong rừng. Màn sương đêm bao phủ cả khu rừng hắc y nhân một lần nữa biến mất ngay trước mắt nàng. Hắn ta đã phát hiện ra nguyên nhân Tống Tương có thể đuổi kịp hắn, không biết hắn dùng biện pháp gì để che đậy mùi của bã thuốc. Đang đuổi theo thì bị mất manh mối, Tống Tương và Chu Tiêu không còn cách nào khác đành phải từ bỏ quay về.
Khi trời vừa sáng đường chủ Đức Nhân đường lại ghé thăm. Vẻ mặt của hắn xám xịt, xem ra có vẻ hắn rất tức giận. Phía sau hắn còn có hơn chục tên gia đinh giống như muốn đến đây để gây chuyện. Tống Tương bình tĩnh không chút sợ hãi nhìn thiếu niên trước mắt mà chất vấn:
"Đường chủ đại giá quang lâm sao lại còn dẫn theo nhiều người như vậy?"
"Tống Tương ngươi đừng có hiếp người quá đáng, lần trước ta đã bỏ qua cho ngươi, lần này người còn to gan hơn liền một lúc đánh gục cả chục tên thị vệ của ta."
Đường chủ nghe Tống Tương hỏi xong thì thập phần giận dữ, nghiến răng ken két gằn từng từ một. Hôm nay hắn đang ngon giấc thì bị quản gia gọi dậy báo tin hôm qua thị vệ ở sân sau bị tấn công. Tống Tương không buồn để ý đến hắn ta giận dữ như thế nào, mà nàng chỉ hờ hững trả lời hắn:
"Đường chủ tuổi trẻ tài cao, rất có khí chất, chỉ e rằng là đến tìm nhầm người rồi."
"Cả trấn này chỉ có một mình ngươi dám chống lại ta, hơn nữa hôm qua Đức Nhân đường của ta đã cướp đi danh tiếng của ngươi, hẳn là các người ghi hận trong lòng."
Thiếu niên ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Tương với giọng điệu đầy phẫn nộ. Tống Tương thấy hắn mới thức dậy chưa tỉnh ngủ nên cũng không buồn tranh chấp với hắn:
"Đường chủ, ngươi có thể ăn bậy nhưng không được nói bậy. Ngươi có bằng chứng gì chứng minh ta đến dược đường của ngươi đánh Thị vệ của ngươi?"
Đường chủ Đức Nhân đường quay lại phía sau gọi một tên gia đinh tiến đến hỏi:
"Ngươi mau tới nhìn xem, có phải là người ra tay hôm qua là nàng ta không?"
Nói xong đường chủ nhận ra điều gì đó không ổn bèn hỏi:
"Tại sao ta không nhìn thấy tên kia trong nhà của các người. Mau gọi hắn ra đây đi."
Chu Tiêu đang định ra ngoài nhìn thấy một màn trước mắt đương nhiên hắn hiểu được là có chuyện gì đang xảy ra, hắn bước ra thong thả buông lời:
"Không biết đường chủ kêu ta là có điều gì muốn chỉ giáo?"
Gia đinh tiến lại gần Chu Tiêu và Tống Tương nhìn kỹ hơn, sau đó cúi đầu xuống. Tống Tương hừ lạnh một tiếng rồi lạnh giọng cảnh cáo:
"Các ngươi phải nhìn cho kỹ vào, nếu như nhìn sai người thì đừng trách ta không khách sáo."
Giọng nói lạnh băng của Tống Tương khiến cho người nghe có một cảm giác rùng mình, không rét mà run. Gia đinh nhìn thẳng vào mắt Tống Tương, hắn ta thoáng rùng mình, thu lại ánh mắt run rẩy bước lại về bên cạnh thiếu gia của hắn rồi ấp ủng trả lời:
"Thiếu gia, hôm qua bọn họ quá nhanh, trời lại tối nên tiểu nhân nhìn không rõ."
Hắn vừa dứt lời thì đường chủ liền giơ chân lên đạp cho hắn một cái rồi mắng chửi:
"Ngươi là đồ phế vật, ta tốn cơm nuôi các ngươi có tác dụng gì?"
Trên khóe miệng Tống Tương hiện lên nụ cười giễu cợt, nàng mở miệng chế nhạo hắn:
"Đường chủ, xem ra người đã phí công đi một chuyến rồi. Bây giờ mươi còn gì muốn nói nữa không?"
Thiếu niên cứng họng một lúc không biết phải nói như thế nào, chỉ đành quay lại mắng chửi tên gia đinh:
"Đồ phế vật, mau cút qua một bên cho ta."
Xong xuôi hắn nhìn về phía Tống Tương trợn mắt nói:
"Ngươi cứ chờ đấy, ta nhất định sẽ tìm ra được chứng cứ!"