Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc

Chương 45: Vị Khách Không Mời Mà Đến



Tống Tương tỉnh dậy đã thấy Chu Tiêu đang cầm sách đọc ngoài bàn. Những tia sáng đỏ rực lúc bình minh chiếu lên người hắn, khiến người nhìn thấy hắn lúc này nhẹ nhàng thoát tục không khác gì trích tiên. Tống Tương ban đầu còn bối rối nhưng về sau không cưỡng lại được mà nhìn hắn đến thất thần, cơn ngái ngủ buổi sáng cũng theo đó mà tan biến lúc nào không hay. Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, Chu Tiêu khép lại trang sách, xoay người lại.

"Đã tỉnh."

Giọng nói dịu dàng trầm ấm của hắn khiến Tống Tương thấy như đang ăn mật ngọt, nàng xấu hổ cuối đầu xuống nhẹ giọng:

"Tỉnh."

"Tỉnh dậy rồi thì mau ăn chút gì đi."

Vẻ mặt dịu dàng của Chu Tiêu không thay đổi, khi hắn nói xong lại mở sách ra đọc tiếp. Lúc này Tống Tương đã bình tĩnh lại bèn hỏi:

"Ngươi sao dậy sớm vậy? Đang xem sách gì thế?"

Nghe nàng hỏi, Chu Tiêu dừng lại quay sang nhìn nàng thong thả trả lời:

"Ta đang xem mấy cuốn y thư, xem có cuốn nào có ghi chép về tiểu bạch hoa này không."

Nói đến đây, Chu Tiêu nở một nụ cười phúc hắc rồi tiếp tục nói:

"Nói vậy ta mới nhớ tới, ta không có dậy sớm là nàng đã dậy muộn."

Nghe được nửa trước, trong lòng Tống Tương vô cùng cảm động, không ngờ Chu Tiêu lại quan tâm đến nàng như vậy. Khi nghe xong Chu Tiêu nói hết nửa câu sau thì nàng thì vội vàng lảng sang chuyện khác:

"Ta đi gặp người thu hái dược liệu, mấy ngày nay họ đến giao dược liệu ta đều ngủ quên."

"Không phải lo lắng, những chuyện này ta đã thu xếp xong cả rồi."

"Ngươi?"

Tống Tương không tin nổi vào tai mình. Không phải nàng không tin tưởng vào năng lực làm việc của Chu Tiêu mà là nàng không quen việc để người khác làm thay mình. Chu tiêu nghe ra sự ngạc nhiên lo lắng trong lời nói của Tống Tương, Chu Tiêu đứng dậy gật đầu nói:

"Nàng yên tâm, mấy việc này ta làm được." Loading...

Nói xong vẻ mặt của Tống Tương vẫn chưa tan biến ngạc nhiên hắn bèn nói thêm:

"Nếu không yên tâm, sau khi ăn xong nàng có thể đi kiểm tra lại."

"Không, không, ta không có ý đó."

Tống Tương vội vàng giải thích:

"Là ta chưa quen việc có người giúp đỡ, còn để ngươi xử lý công việc ta rất yên tâm."

Đến bữa trưa, cả nhà lại quây quần bên mâm cơm rất vui vẻ. Trên bàn ăn, Lý thị định muốn nói gì đó xong lại ngập ngừng không muốn mở miệng. Tống Tương thấy Lý thị do dự muốn nói gì đó bèn buông đũa xuống nhìn Lý thị nhẹ nhàng nói:

"Mẫu thân có chuyện gì muốn hỏi thì cứ hỏi."

Nghe nữ nhỉ hỏi Lý thị nghĩ đến những điều mình đang muốn nói tự nhiên thấy ngượng ngùng khuôn mặt đỏ rực, bà vẫn mở miệng hỏi:

"Tương nhi, tối hôm qua con làm cái gì mà hôm nay dậy muộn vậy?"

Dù cho Lý thị rất muốn gả Tống Tương cho Chu Tiêu, nhưng bây giờ nữ Nhi chưa có danh phận gì, quả nữ ở chung một phòng, nếu phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì bà làm sao kịp thời ngăn cản. Tống Tương thì không nghĩ sâu sa như vậy, khẽ cười thuận tiện trả lời:

"Hôm qua trong y quán có việc, con ngủ hơi muộn."

Chu Tiêu hiểu được sự lo lắng trong lòng Lý thị, hắn nhìn Lý thị rồi nhẹ giọng hứa:

Phu nhân yên tâm, người không cần quá lo lắng.

Nghe xong câu trả lời của hai người, tâm sự trong lòng lý Thị cũng buông xuống, bà đưa cơm vào miệng để che đi sự xấu hổ của mình. Ăn xong Tống Tương và Chu Tiêu tiếp tục công việc trong y quán. Sau khi xem hết một lượt người bệnh, Tống Tương vừa ngồi nghỉ được một lát thì có một phụ nhân sắc mặt vàng vọt đột nhiên chạy đến trên tay còn bế một đứa bé đang thoi thóp thở. Nhìn thấy cảnh này, Tống Tương vội vàng ôm lấy đứa nhỏ sắc mặt trở nên nghiêm túc:

"Đứa bé bị làm sao vậy?"

"Đại phu, người nhất định phải cứu lấy con của ta, hai hôm trước gọi hắn còn trả lời, hôm nay gọi hắn hắn không có phản ứng gì nữa."

Tống Tương kiên nhẫn chuẩn đoán và bắt mạch cho đứa bé, khi chạm vào thân thể gầy yếu của nó mà không khỏi lo lắng hỏi:

"Đứa nhỏ bao lâu rồi chưa được ăn no?"

Phụ nhân nghe xong liền cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Tương mà khẽ lên tiếng:

"Đại phu, đứa nhỏ còn cứu được không?"

Phụ nhân vẫn cúi đầu nắm lấy tay Tống Tương nước mắt lưng chồng. Tống Tương lấy ra một lọ đường hòa tan trong không gian rồi đút cho đứa trẻ uống. Thực ra tình trạng của đứa bé không đến mức nguy hiểm không cứu được, chỉ là lâu ngày không được ăn uống đầy đủ nên bị hạ đường huyết dẫn đến ngất xỉu. Sau khi cho đứa bé uống thuốc xong, Tống Tương gọi phụ nhân qua một bên nói chuyện, nàng lấy ra một ít trong quầy nhét vào tay bà ta rồi nói:

"Ta không biết gia đình các ngươi có chuyện gì, nhưng không nên đối xử với đứa bé như vậy, đứa bé còn nhỏ như vậy ăn uống phải đúng bữa."

"Đây, bạc này sao ta có thể cầm được."

Phụ nhân vội vàng đẩy bạc lại chỗ Tống Tương, quả thật nhà nàng ta rất nghèo, nhưng cũng không thể cứ cầm bạc như vậy được. Sắc mặt Tống Tương trở nên khó coi rồi nghiêm túc nói:

"Ngươi nghĩ bây giờ là lúc cần đến tự trọng sao. Đợi để nhi tử của ngươi phải đến gặp đại phu thêm lần nữa vì đói ta e rằng sẽ không còn đơn giản như bây giờ thôi đâu."

"Vậy đa tạ đại phu, sau này có ngân lượng ta nhất định sẽ trả lại cho ngài."

Một nụ cười nhanh nhạt xuất hiện trên miệng của Tống Tương, nhưng nàng không nói thêm gì nữa. Có lẽ khi nhìn thấy vụ này giữ lại ký ức thuộc về nguyên chủ nên đã sinh ra đồng cảm. Vì vậy mà ngay cả lúc này tuy không giầu có gì nhưng nàng lại sẵn sàng làm điều gì đó trong khả năng của mình cho những người này. Từ xa chu tiêu liếc nhìn Tống Tương, rồi cười cười và tiếp tục công việc của hắn. Phải mất một lúc sau, đứa bé mới tỉnh lại và mở mắt ra. Khi nhìn thấy mẫu thân của nó thì một nụ cười tươi hiện lên trên quân mặt đen của nó:

Mẫu thân, chúng ta đang ở đâu vậy.

Phụ nhân vội vàng bước tới ôm lấy đứa bé nói:

"Tuấn Nhi, con mau tạ ơn Tống đại phu đi, nên nàng ấy đã cứu con, sau này nhất định phải báo đáp Tống đại phu có biết không."

"Vâng."

Tiểu nam hài không hỏi nhiều chỉ nhìn Tống Tương một lượt từ trên xuống dưới rồi nghiêm túc gật đầu trả lời. Được người ta cảm kích Tống Tương cảm thấy có chút không quen, nàng khẽ ho một tiếng rồi nói tiếp:

"Mau trở về nghỉ ngơi đi, rồi ăn chút gì ngon ngon."

Sau khi tiễn mẫu tử phụ nhân ra về, trong lòng Tống Tương cảm thấy ấm áp. Từ khi mở y quán này quả thực có mệt mỏi nhưng nàng lại cảm thấy rất vui vẻ khi thấy những bệnh nhân này được chữa khỏi. Vui chưa được bao lâu thì có một vị khách không mời mà đến:

"Tống đại phu xem ra cô không hề hấn gì!"

Một giọng nói quen thuộc, mặc dù là giọng của một tiểu hài tử nhưng rất uy nghi Tống Tương ngẩng đầu, nụ cười trên mặt cũng tắt ngấm, ánh mắt trở nên thâm trầm nói:

"Đây không phải là ông chủ của Đức Nhân đường sao? Cơn gió nào thổi ngươi đến hàm xã của chúng ta vậy?"

Chu Tiêu nghe thấy cũng đi về phía bên này khách sáo nói:

"Chúng ta không đón tiếp được từ xa xin lượng thứ."

"Hai người không cần phải kẻ sướng người ca nữa, nếu tối hôm qua hai người không nhanh chân chạy thì có lẽ giờ này chúng ta nói chuyện Đức Nhân đường rồi, người nói xem Tống đại phu."

Tiểu nam hài không khách sáo mà đi thẳng đến chiếc bàn vuông giữa sảnh ngồi xuống tiếp tục nói:

"Tống đại phu, đây là đạo đãi khách của các người sao. Ngay cả một chén trà cũng không có?"

Tống Tương nhìn dáng vẻ của đứa nhỏ này, khóe miệng theo ý cười:

"Đương nhiên là có trà, nhưng câu nói của ngươi có ý gì?"

Vừa nói, Tống Tương vừa ngồi xuống đối diện với tiểu nam hài

"Người ngay không nói chuyện vòng vo. Nếu Tống đại phu đã hỏi chuyện, ta cũng nói thẳng nếu đêm nay các người còn tiếp tục đột nhập vào Đức Nhân đường mà không may bị bắt, không khác gì làm trò cười cho người đời?"

Nói xong tiểu nam hài trên mặt còn nở một nụ cười mỉa mai giễu cợt. Tuy rằng sắc mặt của Tống Tương không chút thay đổi nhưng trong lòng cũng có chút khiếp sợ tên tiểu tử trước mắt này. Tuổi còn nhỏ mà đã quản lý dược đường lớn như vậy, chỉ qua một đêm đã tra ra danh tính của nàng. Rõ ràng là đêm qua bọn họ không để lại chút sai sót nào vậy mà hôm nay lại bị người ta tìm đến tận cửa.

"Uống trà."

Khi Tống Tương định đáp lại thì Chu Tiêu tiến đến đặt trà trước mặt hai người. Sau đó hắn thoái lui lại phía sau, hắn tin tưởng Tống Tương sẽ xử lý tốt mọi việc. Tiểu nam hài không tiếp tục hỏi nữa mà cầm chén trà lên tay uống:

"Tống đại phu khẩu vị tốt thật, cũng thích trà Long Tỉnh Tây Hồ này sao?"

Tống Tương nhìn tiểu tử này không biết hắn định làm gì, nàng cười lạnh rồi nói:

"Người có bất mãn gì thì mau nói, Tống Tương ta không hổ thẹn với lương tâm, chỉ cần là những điều ta không làm ta không cho phép bất cứ người nào vu khống ta."

Nói xong Tống Tương giận dữ đặt mạnh chén trà xuống bàn, nước trà văng tung tóe ra ngoài bắn cả vào tay nàng. Nước trà vừa mới pha xong, tay nàng lập tức đỏ ứng lên, nhưng hai con mắt vẫn sắc lạnh nhìn tiểu tử như thể cánh tay bị bỏng kia là của một người khác mà không phải của nàng. Tiểu tử thấy bộ dạng của Tống Tương lúc này trong lòng có phần sợ hãi nhưng cũng nhanh trấn tĩnh lại. Còn nhỏ tuổi như vậy mà đã điều hành được một dược đường lớn như vậy đương nhiên hắn ta không phải là một người ăn chay. Hắn ta cười khúc khích rồi dịu giọng nói:

"Tống đại phu, trà nóng quá vẫn là nên cẩn thận."

Tống Tương định lên tiếng thì tiểu tử này nói trước:

"Tống đại phu là một nữ trung hào kiệt, chuyện hôm qua ta không truy cứu nữa. Nay ta đến là có chuyện muốn bàn với cô."

Tiểu tử này ngồi thẳng, hai chân đạp vào thành ghế thản nhiên lắc lư trông rất buồn cười. Tống Tương không vì việc hắn xuất hiện bàn chuyện mà buông lỏng cảnh giác, khóe miệng khẽ mỉm cười nhẹ nhàng đáp:

"Còn dám hỏi nữa?"

Tống Tương thật sự không nghĩ ra được giữa hai người bọn họ còn chuyện gì khác ngoài chuyện tối hôm qua để nói. Vẻ mặt của tiểu tử lúc này trở lên nghiêm túc, đôi chân buông xuống ra vẻ người lớn.

"Ta nghe nói, Tống đại phu cũng nghiên cứu về tiểu bạch hoa, không biết có thể nói cho ta biết một hai điều không?"

Tống Tương nhìn chằm chằm tiểu tử này một lúc, khóe miệng nhếch lên, trong đầu nàng nghĩ: . Nghĩ là vậy nàng liền mở miệng ân cần:

"Cái gì? Đức Nhân đường cũng có hứng thú với tiểu bạch hoa này sao?"

Tiểu tử thở dài nhưng vẫn lộ ra tia cảnh cáo:

"Ta khuyên cô nương không lên phí tâm vào thứ đó nữa."

Nói xong, hắn ta nhảy xuống ghế.

"Đa tạ trà của Tống đại phu. Tái kiến."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv