Đến cửa nhà Tống lão tam do dự một lát rồi cũng bước đến gõ cửa. Giọng nói quen thuộc của Lý thị vọng ra:
"Đến đây!"
Mở cửa ra thấy hai người đứng trước cửa vẻ mặt tươi cười của Lý thị liền cứng lại. Tống lão tam tưởng bà bất ngờ thì vội vàng bước tới nắm lấy tay bà. Nhìn thấy động tác của Tống lão tam, Lý thị lùi lại, sắc mặt lạnh xuống. Thấy lý Thị có ý từ chối, người nọ liền tiến đến giả vờthương thương cảm khuyên nhủ:
"Lý đại tẩu, lão tam thật sự biết sai rồi, tẩu tha thứ cho hắn đi. Hắn đã như thế này rồi thật sự cũng quá đáng thương."
Nghe rồi Tống lão tam cũng cố nặn ra nức mắt hợp tác cùng người nọ, vẻ mặt đáng thương nhìn Lý thị. Dù sao bọn họ cũng từng là vợ chồng, nhìn thấy bộ dạng này của Tống lão tam rút cục Lý thị cũng phải mềm lòng. Nếu bà chỉ có một thân một mình bà sẽ không bỏ mặc y, nhưng bên cạnh bà còn Tống Tương và Tống Hoa nên bà vẫn cứng rắn tự tuyệt.
Trước đây, Tống lão tam còn làm ra việc bán vợ bán con, không biết lần trở về này hắn còn làm ra chuyện chuyện gì tổn hại đến tỷ đệ bọn họ nữa. Nghĩ vậy Lý Thị cũng rất đau lòng, kìm nước mắt không rơi mà đuổi chống lão tan đi:
"Ngươi đi đi, chúng ta sẽ không tha thứ cho ngươi."
Tống lão tam xoa xoa cái mũi xám xịt, gục đầu xuống vẻ mặt đau khổ bắt đầu thút thít khóc. Những giọt nước của ông ta bây giờ là thật lòng, nếu Lý thị không thu nhận ông ta thì ông ta thật sự lâm vào đường cùng, dù cho sau này có chết cũng không có ai nhặt xác cho ông ta. Nghĩ đến nước này ông ta vứt hết thể diện đi quỳ rạp xuống đất, ú ớ khóc như một hài tử. Nhìn thấy Tống lão tam đang tận lực diễn, người nọ cũng phụ họa theo:
"Lý đại tẩu à! Tẩu là người lương thiên, bây giờ Tống lão tam đã như thế, tẩu không thể thấy chết mà không cứu được."
Lý thị lúc nay thật sự không thể tiếp tục cứng rắn được nữa, nhìn rõ bộ dạng đáng thương của tống lão tam thì sắc mặt cũng hòa hoãn xuống. Nói gì thì nói, Tống lão tam đi đến bước đường này có lẽ cũng thật sự biết hối cải sẽ không còn làm gia những chuyện hại người như trước nữa. Tuy nhiên có tha thứ cho ông ta hay không thì không còn là quyết định của một mình bà.
Bị đặt vào thế bí, Lý thị không có cách nào khác đành phải lùi bước. Nhìn ra Lý thị muốn bỏ mặc, ông ta càng tận lực khóc lóc, thậm chí còn túm chắc lấy vạt áo của Lý thị không chịu buông.
Bỗng nhiên có một bình sứ nhỏ bay trong không trung đập trúng tay Tống lão tam, khiến ông ta đâu đớn mà ú ớ hét lớn. Ông ta tức giận đứng dậy trong mắt còn lộ rõ tia hung dữ. Khi quay lại thấy người vừa đập ông ta là Tống Tương thì vẻ mặt ông ta lập tức ỉu xìu như bánh đa ngâm nước, không dám làm ra hành động tiếp theo nữa. Loading...
Tống Tương sải rộng bước chân đi đến, liếc nhìn thôn dân, sau đó nhìn thẳng Tống lão tam. Bị Tống Tương nhìn như vậy, Tống lão tam khổ sở mà không thể thốt lên lời muốn rời đi. Người nọ chỉ nghĩ đến ba mươi lượng bạc Tống lão tam hứa cho mình thì kéo ông ta lại rồi nói:
"Lão tam, đây cũng là nhà của ngươi, hôm nay bọn họ dám đuổi ngươi đi thì người trong thôn sẽ đứng ra đòi công đạo cho ngươi."
Được người nọ khuyến khích, Tống lão tam chỉ đứng yên chứ không dám manh động thêm lần nữa. Vừa rồi Tống Tương nhìn ông ta sát khí tản ra còn đáng sợ hơn những kẻ đòi nợ thuê kia gấp trăm nghìn lần. Quay sang người vừa nói chuyện, Tống Tương không muốn bắt lời nhưng đành giơ tay lên chỉ vào hắn ta, hành vi này khiến hắn ta tưởng nàng định ra tay đánh người thì quát lớn:
"Người định làm cái gì?"
Tống Tương nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường:
"Trả tiền."
Nàng lạnh lùng thốt ra hai từ. Nhìn thấy người đó gãi gãi đầu lờ mờ khó hiểu thì nàng nói thêm:
"Tháng trước người cuốc đất không may bị quốc cắt vào chân, đã dùng phù phục thảo để cầm máu, loại thảo dược này giá của nó không hề rẻ ít nhất cũng là năm lượng bạc."
Không ngờ chính lúc này Tống Tương sẽ đòi nợ, người đó sửng sốt một lát rồi trở rồ giở trò lật lọng:
"Cái gì mà phù phục thảo chứ? Thuốc mà người đưa cho ta mà là phù phục thảo á? Làm sao nó có thể là phù phục thảo được? Không có khả năng là phù phục thảo".
Đoán được phản ứng của người đó, Tống tương khịt mũi khinh thường y, rồi lôi từ hòm thuốc ra một cuốn sổ:
"Mỗi lần khám bệnh ta đều ghi vào sổ, những người không thể trả tiền thuốc đều tự lăn dấu tay của mình lên đây. Trên này cũng có dấu của ngươi, người nói thử xem, thứ này ta mang đến quan phủ thì chuyện gì sẽ xảy ra."
Giấy trắng mực đen đã ghi rõ ràng các khoản nợ của từng người. Hắn ta nhìn sổ sách mặt tái đi, thật lâu sau cũng không nói được lời nào. Tống Tương cất sổ ghi nợ đi, mỉm cười hài lòng. Muốn đấu với nàng sao. Nàng đã chờ đợi điều này từ rất lâu rồi, vừa hay đặt nàng đang muốn đòi nợ bọn họ, chỉ có điều là cơ hội chưa đến mà thôi, lúc này thì vừa vặn.
Phía sau có mấy người đang đứng nghe thấy nàng nhắc đến nợ tiền thuốc thì cũng nhớ đến khoản nợ mà họ đang thiếu nàng. Nếu là Tống Tương tìm đến gõ đầu bọn họ, bọn họ sao có thể không phải trả đây. Nghĩ vậy có vài thôn dân trao đổi ánh mắt với nhau và sẵn sàng cá chết lưới rách. Một tên mập xắn ống tay áo bước tới:
"Tống Tương, ngươi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Dù sao cũng là người trong thôn, sao ngươi có thể cẩu huyết đến mức lừa gạt tiền thuốc của chúng ta chứ?"
Những người phía sau đều gật đầu phụ họa theo hắn ta. Tống Tương nhận ra tên béo, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo bèn lạnh giọng chế nhạo:
"Khi ngươi đến tìm ta chữa bệnh luôn miệng gào khóc dùng thảo dược tốt nhất, vậy mà giờ ngươi lật lọng nói ta lừa ngươi. Trên đời này làm gì có thứ vừa tốt lại vừa rẻ chứ?"
Với những loại người như thế này, cho dù mỗi ngày nàng chữa bệnh miễn phí cho họ thì cuối cùng họ cũng cũng vẫn quay ra chỉ trích nàng mà thôi. Nàng đã thấy rõ được bản chất của bọn họ. Ở cái thôn Trang hẻo lánh này những người hiền lành thì bị ức hiếp còn những kẻ chuyên đi ức hiếp người khác thì sống nhởn nhơ. Với những loại người như thế này nàng cũng không muốn dây dưa thêm nữa, Nam chỉ tay về phía Tống lão tam còn đang đứng im một chỗ nói:
"Các người còn nợ ta tiền thuốc, Ta cũng định không bận tâm đến mấy khoản nợ đó. Nhưng các người cứ lần lượt kéo đến quấy rầy người nhà của ta, thậm chí còn đến cùng loại người này để làm phiền nhà chúng ta. Lão hổ không thị uy, các người thật sự coi ta như một con mèo bệnh sao? Mau trả tiền."
Giọng nói của nàng, khiến cho những người đang đứng ở đây không rét mà lạnh cả sống lưng, đến nỗi thôn dân dường như bị một thứ gì đó níu chân, họ sợ đến mức không dám cử động. Lý Thị nhìn thấy nàng kiên định thì muốn tiến đến thuyết phục nàng, nhưng không tìm được lời nói thích hợp nào. Tống Tương tiếp tục mở sổ ra lớn tiếng đọc:
"Tống tiểu tứ, ngày mùng năm tháng năm dùng một phần hai phù phục thảo nợ năm lượng bạc."
Tống Tiểu tứ đành phải ngoan ngoãn đứng lên tìm trong y phục một hồi lâu được một thỏi bạc hai lượng rồi ấp úng nói:
"Tống cô nương, tôi.."
"Không mang đủ tiền? Lát nữa ta sẽ đến tận nhà người lấy."
Tống Tương mặc kệ vẻ mặt van lơn và thương tâm nên của hắn ta mà lạnh lùng buông xuống một câu. Những người này cũng không tốt đẹp gì, khi cần thì giả bộ đáng thương cầu cứu, vậy mà quay lưng lại vẫn có thể nói xấu nàng, đương nhiên nàng sẽ không nương tay. Tên mập nhìn được thái độ cứng rắn của nàng thì nghiến răng ken két, tay nắm lại rồi quát nàng:
"Người là đồ lang băm, lão tử hôm nay sẽ giúp thôn dân trong Tống gia thôn thu phục người."
Chưa nói xong câu hắn đã giơ nắm đấm lên lao đến chỗ Tống Tương. Tống Tương không một chút lúng túng, ném cuốn sổ lên không trung một cách dứt khoát, cuốn sổ được Chu Tiêu vững vàng đón lấy.
"Bảo quản nó thật tốt giúp ta."
Nàng cười lạnh nhìn tên mập lao đến. Cũng lâu rồi nàng chưa được hoạt động gân cốt. Tống Tương cũng cảm thấy ngứa ngáy chân tay. Nắm đấm của tên mập vừa tới sát, nàng nhẹ nhàng lách người qua một bên và dễ dàng tránh thoát đòn tấn công của hắn ta. Lập tức quay lại, nàng giơ nắm tay hạ một đòn vào lưng của tên mập. Bất ngờ bị làm tập kích, tên mập không kịp tránh, theo hướng của một đòn vừa hạ xuống, hắn ta vô lực ngã xuống đất.
"Bùm"
Xung quanh chỗ hắn ngã một đám bụi bay lên. Nhìn thấy tên mập bị đánh cho không dậy được, Tống Tương thỏa mãn phủi phủi tay. Là một đặc ân khi đối đầu với quân địch thì ưu điểm lớn nhất của nam là nắm bắt cơ hội và ra đòn chí mạng. Nàng quay sang nhìn những người còn lại lạnh giọng hỏi:
"Còn ai tới nữa không?"
Đám thôn dân lắc đầu ngao ngán, một tên mập tận hai trăm cân bị nàng hạ gục dễ dàng như vậy, thì bọn họ ai còn dám to gan mà đi thách thức nàng chứ.
"Không có ai tới, vậy hôm nay phải trả tiền, nếu không thì kết cục sẽ giống như hắn."
Những người đứng xem náo nhiệt đều ba chân bốn cẳng chạy thẳng về nhà khóa chặt cửa mà trong lòng vẫn không ngừng run sợ. Tống Tương cũng chưa vội đi đòi nợ, Nhìn Tống lão tam đang đứng ở đó nàng cao hứng bước tới. Thấy ánh mắt giống như tu la bước ra từ địa ngục là lột ra ông ta thì Tống lão tam đâu dám tiếp tục ở lại, miệng ông ta không ngừng ú ớ sau đó vội vàng xắn quần lên chạy đi.
Lúc này sân nhà đã trở về trạng thái yên tĩnh như trước. Tống Tương bước vào trong nhà nhìn cây cối vườn tược, Mấy chú gà nhỏ trong chuồng, rồi những quả dưa vàng còn lủng lẳng trên giàn, trong lòng nổi lên những điều tốt đẹp đã qua. Thấy Tống Tương buồn bã, Lý thị bước tới khuyên nhủ:
"Tương nhi, nương biết nói ra những lời này con sẽ không vui, nhưng con cũng không nên vạch mặt với mọi người trong thôn như vậy. Dù sao vẫn còn phải sinh sống trong thôn. Mọi người đều là hàng xóm nếu có thể bỏ qua được thì bỏ qua."
Ánh mắt của Tống Tương đang đặt trên ba con heo rừng nuôi ở phía sau nhà lớn, cũng không biết là nên đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau nàng mở miệng nói chuyện, trong giọng nói không có lấy một chút cảm súc nào cả:
"Nương, Nhà chúng ta chuyển đến trấn trên được không?"
Nghe nàng nói, Lý thị ngẩn người một lúc mới tiêu hóa hết những gì nàng vừa nói:
"Ý con nói là chúng ta không sống ở đây nữa sao?"
Tống Tương trịnh trọng gật đầu:
"Nương, trong trấn con cũng có thể mở y quán, vẫn có thể nuôi sống gia đình. Hoa Nhi lớn rồi cũng có thể đến trường đọc sách. Chúng ta không cần phải ở đây ngày nào cũng phải chịu sự bực dọc."
Nhớ lại những ngày tháng sống ở đây, Tống Tương càng hạ quyết tâm. Lý Thị suy đi nghĩ lại, dường như khó chấp nhận đề nghị của nàng vừa nãy.
"Tương nhi, nhưng ở trấn trên.."
Lý Thị nhìn Tống Tương lộ rõ vẻ lo lắng. Chỉ trong có mấy tháng, nữ Nhi đã trưởng thành rất nhiều, hoàn toàn khác so với lúc còn nhỏ. Mặc dù là vậy, nhưng lý Thị vẫn không buông bỏ xuống được những lo lắng của bà. Thời gian đầu khi mới đến vùng quê nghèo này, mặc dù điều kiện của kém một chút nhưng bà vẫn có những suy nghĩ của riêng mình. Khi chuyển đến trấn trên là chuyện lớn mà hấp tấp như vậy e rằng không ổn.