Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc

Chương 154: Gặp Sơn Tặc



Đồ ăn dù có ngon đến đâu cũng không thoát khỏi cơn buồn ngủ đánh úp, cuối cùng Huyện Thái gia cùng sư gia cũng không chịu được mà ngáp liên hồi. Đoàn người bắt đầu đi ngủ, sai nha thì cắt cử nhau canh đêm. Tống Tương cảnh cáo Hạ Thiên:

"Ban đêm người không được ngủ lại trong xe ngựa của ta, tự mình tìm một chỗ để mà ngủ!"

Nam nữ hữu biệt sao có thể cùng nhau qua đêm được.

"Nói cô nương độc ác không có oan mà, ở nơi rừng núi hoang vu như thế này cô nương bảo ta tìm đâu ra chỗ để ngủ chứ? Cô nương không sợ ta bị thú dữ ăn thịt hay sao?"

Hạ Thiên chớp mắt một cái liền nằm xuống trước mặt nàng cùng với nụ cười toe toét, thật chẳng khác gì một tên lưu manh.

"Ta cứ ngủ ở ở đây, ta đã không quản nguy hiểm đi theo cô nương đến đây, cô nương không thể bạc đãi ta như vậy được."

Trước lời buộc tội của Hạ Thiên, Tống Tương chỉ biết mím chặt môi tức giận, nàng chưa biết phải phản bác lại hắn ta như thế nào. Hắn nói không có sai, nếu lúc này mà ra ngoài tìm chỗ ngủ thì rất có thể sẽ gặp phải thú dữ. Dù sao thì cũng đã chuẩn bị sang mùa đông rồi đây chính là lúc mà thú dữ lùng sục con mồi chuẩn bị cho kỳ nghỉ đông dài.

"Ngươi không phải võ công rất cao cường đấy sao? Ta e rằng những thứ đó đâu phải là đối thủ của ngươi, vậy mà còn sợ bị ăn thịt hay sao?"

Tuy trong lòng nàng đã sáng tỏ nhưng vẫn mạnh miệng nói. Không biết ai là người đã cho hắn ta cái lá gan lớn như vậy, hắn ta bây giờ so với lúc trước ngày một lớn lối hơn rồi. Bây giờ sắc mặt của hắn ta đã khác xưa, đâu còn vẻ u ám như đưa đám lúc trước nữa. Có lẽ đây mới chính là bộ mặt thật của hắn ta.

"Cô nương không thể nói như vậy được, công phu của ta dù có tốt đến đâu thì ta cũng là người, đã là người thì đương nhiên cần phải nghỉ ngơi! Hơn nữa đêm khuya nơi hoang vắng như thế này mà huyện thái gia lại là người nổi tiếng háo sắc, ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ.."

Hạ Thiên chưa kịp nói xong đã bị Tống Tương đạp cho một phát vào lưng, hắn ta khẽ hét lên vì đau đớn, vừa ôm thắt lưng vừa tròn mắt lên nhìn Tống Tương. Không ngờ ánh mắt nàng lại bình tĩnh và thờ ơ đến như vậy.

"Sao cô nương lại đá ta? Ta chỉ nói là ngộ nhỡ, trong tình huống nửa đêm ông ta đến xe của cô nương, cô nương có thể kháng cự được không? Ta ở lại bảo vệ cô nương vậy mà cô nương lại không biết phân biệt tốt xấu!"

Hạ Thiên thở dài.

"Ngươi còn nhiều lời nữa có tin hay không ta sẽ đá ngươi ra khỏi xe!"

Tống Tương vừa nói vừa lườm hắn ta.

"Vậy là cô nương đã đồng ý!"

Hai mắt của Hạ Thiên sáng lấp lánh còn Tống Tương thì trừng lớn tựa hồ như muốn dùng ánh mắt để trừng trị hắn ta.

"Ai da! Ta sẽ ngậm miệng lại rồi đi ngủ!"

Hạ Thiên lăn người qua một bên nhắm mắt giả vờ ngủ, còn gáy khò khò. Tống Tương thấy hắn như vậy thì chỉ biết lắc đầu thở dài. Khi nàng nhìn thấy Hạ Thiên đến đây thì rất bất ngờ, trong một lúc mình lại nhìn ra được toàn bộ biểu hiện vô cùng phong phú của hắn ta. Nàng không quan tâm hắn ta có ngủ hay không, chỉ cần hắn ta không lộn xộn thu hút sự chú ý của huyện thái gia và sư gia là được và nàng sẽ coi hắn như không tồn tại.

Tống Tương không hề sợ Hạ Thiên sẽ làm ra chuyện cẩu thả với nàng, Với sự hiểu biết của nàng về hắn ta thì hắn tuyệt đối không phải là người thừa nước đục thả câu, ngoại trừ lúc hắn ta hôn mê bất tỉnh đã manh động mà ôm nàng.

Trời đã khuya, rừng càng yên tĩnh không một tiếng động từ trong xe ngựa đang nhìn thấy có hai sainha vừa ngáp ngủ vừa canh đêm. Trước khi đi ngủ Tống Tương đã đưa cho bọn họ gói thảo dược, chỉ cần bọn họ có dấu hiệu buồn ngủ là đưa lên hết lúc đó tinh thần ngay lập tức sảng khoái. Trong xe ngựa phía trước có tiếng ngáy ngủ vang lên như sấm rền của huyện thái gia và sư gia khiến cho những sai nha canh gác khổ sở khi bị tra tấn lỗ tai cho đến tận sáng, hai mắt của bọn họ đều bị thâm quầng và khổ không nói lên lời.



Sáng hôm sau khi mặt trời vừa lên, sang nhá điện đánh thức mọi người dậy, bọn họ chỉ qua loa ăn một chút lương khô rồi còn phải lên đường. Huyện thái gia cùng với sư gia đang cùng nhau gặm bánh nướng, bánh này vừa hôm qua mới làm nên vẫn còn ăn được, với lại thời tiết này cũng không nhanh hỏng như vậy.

"Bản quan nghe nói con đường này tuy hẻo lánh nhưng không có chuyện gì xảy ra đâu. Các người thử nghĩ mà xem chỗ này ba đến năm năm cũng không có lấy một người qua lại thì làm gì có sơn tặc nào sẽ ở đây gần đấy năm, nếu mà có thì ta e rằng não của hắn ta thật sự hỏng rồi."

Huyện thái gia hài lòng nói rồi đưa nước cho sư gia, sư gia đón nhận túi nước rồi nói:

"Quả thật là đại nhân anh minh, nói thật tối hôm qua tiểu nhân cả đêm lo lắng sợ hãi sẽ xảy ra chuyện!"

Những sai nha bên cạnh có đôi mắt thâm quầng nghe xong những lời sư gia nói thì chỉ biết nhếch mép lên cười khổ, bọn họ rất muốn nói gì đó nhưng không dám hé răng lộ lấy nửa lời. Rõ ràng sư gia cùng huyện thái gia ngủ say đến nỗi gáy to như heo bị chọc tiết mà cả hai đều không hề hay biết. Tống Tương không nói gì, chỉ cúi đầu lặng yên vừa ăn sáng vừa nghe sư gia vuốt mông ngựa trong khi huyện thái gia thì dương dương tự đắc mà trong lòng chợt khinh thường, quả nhiên là vật họp theo loài.

"Không còn sớm nữa, chúng ta lên đường thôi."

Tống Tương phủi phủi tay và phủi sạch cả những vụn bánh còn vương trên y phục nhưng vẫn thấy sư gia và huyện thái gia kẻ sướng người họa nàng không nghe nổi nữa bèn lên tiếng nói.

"Tuy đây là chuyến đi xa đầu tiên của bản quan nhưng bản quan chắc chắn.."

"Xông lên!"

Huyện Thái gia còn chưa có nói hết câu đã bị giọng nói thô thiển từ phía xa truyền lại cắt ngang. Tống Tương quay đầu về phía phát ra âm thanh thì thấy có một nhóm người đang cầm đao hùng hổ xông về phía bên này, bọn chúng chỉ còn cách bên này chừng tám mươi bước chân. Tất cả bọn chúng đều mặc áo da thú eo to bụng lớn đầu tóc râu ria rậm rạp nhưng không thể che hết đi cái ánh mắt dữ tợn của bọn chúng.

Trên tay mỗi người đều cầm theo thanh đao dài nặng trịch hung dữ vung lên. Người cầm đầu cao lớn nhất, Tống Tương đột nhiên hiểu được đây chính là thổ phỉ trong truyền thuyết, thật không ngờ nàng lại thật sự gặp qua bọn chúng. Cả đêm yên bình không xảy ra chuyện gì, không ngờ bọn thổ phỉ này lại đến vào ban ngày, vừa đúng lúc bọn họ chuẩn bị rời đi. Tống Tương thở dài một hơi kể ra như vậy cũng tốt.

"Đây.. đây.. đây.. đây là cái gì? Bọn.. bọn.. bọn.. bọn họ là ai?

Huyện thái gia ngây cả người run rẩy sợ hãi túm chặt lấy cánh tay của sư gia. Sư gia cũng khiếp sợ túm lấy áo của huyện Thái ra một chân lùi lại phía sau chuẩn bị tư thế tháo chạy bất cứ lúc nào.

" Đại.. đại.. đại nhân.. chúng ta.. chúng ta.. e.. e rằng đã gặp phải.. phải sơn tặc rồi! "

Sư gia cũng lắp bắp nói không thành câu.

" Người đâu sơn tặc đến, mau chặn bọn chúng lại cho ta! Không được để bọn chúng qua đây! "

Huyện thái gia hoảng sợ ra lệnh. Nhóm sai nha mở to đôi mắt thâm quầng rút kiếm ra chuẩn bị ứng chiến. Lúc này bọn thổ phỉ đã tiến sát chỗ bọn họ rồi chỉ trong giây lát là bọn chúng sẽ vọt đến nơi nên bây giờ có tháo chạy thì đã quá muộn, chỉ còn cách ứng chiến để giành đường sống trong chỗ chết.

Tống Tương cũng cảnh giác cao độ, chuẩn bị tinh thần chiến đấu. Hạ Thiên trong xe ngựa nghe được động tĩnh bên ngoài, nhân lúc không có ai chú ý hắn rời khỏi xe ngựa lẩn vào rừng cây ngay bên cạnh mà không có một ai phát hiện ra hắn. Nhóm thổ phỉ chẳng mấy chốc đã vây kín đoàn người. Tên cầm đầu tỏ ra vẻ khát máu nhưng sau khi gặp Tống Tương con mắt của hắn như muốn rơi ra ngoài và lộ ra sự thèm khát. Giọng của hắn khàn khàn nói:

" Tiểu nương tử thật xinh đẹp, đây là lần đầu tiên ta gặp được một người xinh đẹp như vậy! "

" Đúng vậy! Lão đại! "



Một tên từ phía sau tiến lên nói bằng bộ dạng rất chân chó.

" Ngươi còn nhớ năm ngoái chúng ta cướp được một tiểu thư quan gia không? Nàng ta lớn lên cũng phải nói là quốc sắc thiên hương! "

" Nhớ, đương nhiên là ta nhớ rồi, một nữ nhân xinh đẹp như vậy sau khi được nếm trải qua thấy tư vị không tệ, làm sao có thể quên được chứ! Lão đại, tiểu mỹ nhân này người hưởng đủ rồi thì thưởng cho bọn tiểu nhân như những lần trước có được không? "

Tên cầm đầu đám thổ phỉ giơ tay lên liền gõ một cái vào đầu cái người được gọi là lão Nhị. Lão Nhị vội vàng xoa xoa nhưng không có chút nào tức giận mà còn cười một cách sảng khoái khi nhìn vào thân hình của Tống Tương, cảm tưởng như muốn lột xuống một tầng da của nàng. Tống Tương nghe cái tên được gọi là lão Nhị nói xong, sắc mặt trầm xuống nàng vẫn nâng cao tinh thần cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng tư thế chiến đấu bất cứ lúc nào.

" To gan! Giữa thanh thiên bạch nhật há lại có chuyện như thế này xảy ra. "

Lúc này huyện thái gia lấy hết dũng khí ra để quát tháo bọn chúng.

" Điêu dân to gan, các ngươi thật là lớn lối! "

Bị Huyện Thái gia quát mắng bọn thổ phỉ đều nhăn mặt lại quay sang nhìn ông ta, trong lòng ông ta lập tức thỏa mãn đắc ý, dũng khí của ông ta cứ như vậy mà đi lên:

" Các người mau mở mắt chó ra mà nhìn! Trên người bản quan không có cái gì chỉ có cái mũ ô xa này chẳng lẽ các ngươi lại ngang nhiên đến cướp mệnh quan triều đình không sợ mang lại họa sát thân hay sao? "

Khi nhóm thổ phỉ nghe xong bọn chúng nhìn nhau rồi thận trọng xem xét quan phục trên người Huyện Thái gia và cả ký tự trên xe ngựa. Huyện Thái gia cứ nghĩ rằng khi nói ra thân phận thì bọn thổ phỉ sẽ sợ mất mặt nên ông ta càng dương dương tự đắc. Không ngờ một lát sau không nhận thu phí cười lớn:

" Phặc phặc ha ha, phặc phặc ha ha.. "

Huyện Thái gia ngẩn tò te không nói nên lời sau đó ông ta vọt tới phía sau sư gia mở miệng quát lớn với sai nha. Đương nhiên rồi ở thời điểm mẫu chốt ai chẳng ham sống sợ chết chứ nói gì đến Huyện Thái gia. Chỉ có thể nói rằng là do bọn họ quá xui xẻo mới gặp phải thổ phỉ.

" Lão Nhị! "

" Có! "

" Ngươi mau nói cho tên cẩu quan này biết tại sao chúng ta ở đây! "

" Lão đại, đương nhiên là chúng ta chạy trốn đến đây rồi! "

" Vậy tại sao chúng ta lại phải chạy trốn đến đây! "

" Lão đại, là bởi vì chúng ta vượt ngục mà tới! "

" Vậy chúng ta đã phạm tội gì? "

" Lão đại, chúng ta không tội nào là chưa phạm qua cả, giết người cướp của sau đó sợ tội mà vượt ngục trốn đến nơi này!"

Cả đoàn người lặng đi, Huyện Thái gia cũng run lên bần bật.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv