"Ta.."
Sắc mặt lý Thị đầy chật vật, Tống Tương nhìn đến cũng cảm thấy đau lòng, may mà Tống Tương không nói ra sự thật cho Lý thị biết, bằng không Lý thị nhất định sẽ ngăn cản Tống Tương bằng được thậm chí sẽ lấy cái chết ra để uy hiếp nàng.
Ta không có ý đó, nếu con đã hứa với Huyện Thái gia rồi, hơn nữa ngài ấy cũng đã thả đệ đệ của con ra rồi đương nhiên là chúng ta phải giữ lời hứa! Nhưng đi xa như vậy ai sẽ chăm sóc con? Nếu xảy ra chuyện gì có biết phải tìm ai? Bọn họ đều là nam nhân, lại còn là quan quân bọn họ khác với thường dân cách tính như chúng ta trong mắt bọn họ không biết đến lòng trắc ẩn là gì! "
Lý Thị lo lắng hỏi nói.
" Ai da, mẫu thân, con đều biết những gì người nói con cũng đều hiểu, mẫu thân đều là vì lo lắng cho con, muốn tốt cho con. Nhưng người cũng thấy đấy, Huyện Thái gia đã không ngần ngại cho con biết tình trạng của ân sư, người lại càng không biết Huyện Thái gia đã năm lần bẩy lượt cử sư gia đến y quán của nhà chúng ta thuyết khách con đi ra ngoài một chuyến. "
Tống Tương bắt đầu dỗ dành lý Thị.
" Người có lòng biết ơn, lòng thương người như vậy đoán chừng sẽ không ra chuyện gì xấu đâu, mẫu thân nói có đúng không? "
Lý Thị thật sự bị Tống Tương tẩy não rồi, bởi nghe Tống Tương nói bà thấy rất có lý và xuôi tai.
" Vậy.. "
" Ai da, mẫu thân, người không cần phải quá lo lắng như vậy, người đã quên sư gia rồi sao? Con đã giúp đỡ ông ấy nên ông ấy còn nợ con một ân tình, ông ấy đã giúp đỡ Hoa nhi khi ở trong nhà lao chẳng nhẽ ông ta lại để cho bọn họ gây khó dễ cho một tiểu nữ tử như con hay sao? "
Tống Tương lại thêm một ngọn lửa nữa khiến cho mọi lo lắng nghi ngờ của Lý thị cũng được giải tỏa và tiêu tan.
" Vậy huyện Thái gia có nói ân sư của ngài bị bệnh gì không? Chắc là họ cũng phải biết chứ? "
" Mẫu thân, người có nghe đến bệnh lao bao giờ chưa? "
Tống Tương trịnh trọng nói, nghe xong Lý thị giật thót mình.
" Sao lại là bệnh lao? Thật không tốt rồi, ta nghe nói nếu ai đó mắc phải sẽ không qua khỏi, đây là bệnh truyền nhiễm con không được đi! "
Suy nghĩ của Lý thị ngay lập tức thay đổi. Tống Tương ngây người, khóe môi co rút thầm nghĩ:
" Xong rồi, đây chẳng khác nào tự bê đã đặt chân mình, nàng cho rằng bệnh lao ở thời đại này không phải là bệnh nan y gì, có thể chữa khỏi chỉ là có một chút phiền phức mà thôi! "
Nàng tuy nghĩ là vậy nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt Lý thị, thì muốn cắn luôn miệng mình bởi vì lắm chuyện. Vốn dĩ Lý thị đã đồng ý nhưng vì là lắm chuyện nên thành ra chuyện không đâu vào đâu cả. Trong lòng nàng tự chửi mình nhưng nàng vẫn duy trì nét bình tĩnh và tiếp tục thuyết khách Lý thị:
" Mẫu thân, người ít ra ngoài nên không biết các lang Trung đã sớm tìm ra cách chữa bệnh này. Năm ngoái một ngự y họ Lưu ở Thái y viện đã phát minh ra cách chữa trị, việc này đã được lưu truyền trong dân gian, có rất nhiều người bị bệnh lao đã được chữa khỏi. Thật đáng tiếc có rất nhiều người mắc bệnh lao đã chết oan uổng vì chưa kịp tiếp cận với phương thuốc. Giờ đây con cũng được viết đơn thuốc đó nên chuyến đi lần này không có gì nguy hiểm, con nhất định sẽ chữa trị tốt cho lão tiên sinh để ông ấy khỏe mạnh trở lại. "
" Thật sao? Con không có nói dối ta đây chứ? "
Lý Thị nghi ngờ hỏi.
'Thật sự! Tại sao con phải nói dối người chứ? Mẫu thân, người cho rằng nữ nhi ngốc đến nỗi, Vì cứu người mà đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm hay sao? Nếu như không có thuốc chữa, con lại dám đến chữa trị hay sao? Huyện Thái gia là người thông minh sáng suốt như vậy việc gì phải gây áp lực cho con."
Tống Tương lại hỏi vặn lại Lý thị, bà lại nghĩ rằng nữ nhi nói có lý, bà lên tiếng hỏi:
"Vậy khi nào thì đi?"
Vì là bệnh lao nên không thể trì hoãn được, cứu người quan trọng, hơn nữa theo lời nữ nhi đã trì hoãn hai ba ngày nay rồi, không rõ tình trạng của lão tiên sinh như thế nào.
"Mẫu thân, thời gian gấp rút có lẽ lão tiên sinh sắp không trụ được rồi con mà còn trì hoãn nữa e rằng đến nơi chỉ còn xác của lão tiên sinh mà thôi!"
Lý Thị đang chuẩn bị phàn nàn việc nữ nhi gấp rút lên đường nhưng khi nghe Tống Tương nói như vậy thì đành phải ngậm chặt miệng lại ngay lập tức.
"Nhưng con cứ thế mà đi ta thật sự không yên tâm!"
Lý Thị lo lắng, trong lòng không biết nên làm gì để giúp đỡ nữ nhi, bà lẩm bẩm:
"Đều là do ta, do ta không rụng không có bản lĩnh bảo hộ các ngươi."
Tống Tương nhìn thoáng qua thấy người ban nãy đưa Tống Hoa ra ngoài đã nhanh chóng đánh xe ngựa quay trở lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng, bàn tay nắm chặt tựa hồ như đã đến lúc phải đi rồi. Nếu nàng còn trần trừ nữa chỉ sợ trải qua đêm trong rừng sâu. Nàng vội vàng cắt ngang lời Lý thị:
"Mẫu thân, mọi chuyện không tệ như người nghĩ đâu, con đi chữa bệnh cứu người, cứu một người hơn xây bảy tháp chùa. Người từ trước đến giờ luôn ăn chay niệm phật không thể không biết đến điều này. Nếu quá lo lắng cho nữ nhi chi bằng người cầu bồ tát, có lẽ bồ tát thấy được người chân thành mà phù hộ cho con được bình an trở về!"
Tống Tương nói, Lý Thị đành phải gật đầu đồng ý, bởi vì bà cũng không có cách nào khác cũng không biết phải làm gì. Tống Tương đi vào thu dọn hành lý, Lý thị chỉ biết lau nước mắt và lải nhải căn dặn rất nhiều điều. Tống Tương thu dọn xong thì bước ra ngoài đi cùng người của nha môn. Lý Thị đứng ở ngoài cửa hồi lâu cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Tống Tương nữa mới mặc lẽ quay về, hai mắt đỏ hoe.
"Tống đại phu, chúng ta mau lên đường thôi, nếu không Huyện Thái gia sẽ trách tội ta!"
Tống Tương cười không ra nước mắt khi nhìn thấy vị bổ khoái miếu máo nói. Người này nhìn có vẻ sảng khoái, sau khi nàng nước lên xe thì xe ngựa đi thẳng một đường đến cửa lớn của huyện nha. Khi nàng đến nơi đã thấy sư gia vội vàng chạy đến mừng như bắt được vàng mà nói:
"Tống đại phu đã đến rồi, chậm một chút nữa ta e rằng đại nhân sẽ phát hỏa mất! Đi mau!"
Bọn họ lên đường chia làm hai xe ngựa, dù sao thì Huyện Thái gia cùng sư gia là nam nhân, mà Tống Tương lại là nữ tử không tiện ngồi chung xe với hai người bọn họ. Nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại nếu không tốn kém thì sao có thể câu được con cá lớn, huyện thái gia đương nhiên không màng đến khoản tiền nhỏ vì vậy đã chuẩn bị thêm một cỗ xe nữa.
"Xuất phát, lên đường thôi!"
Sư gia thấy đã đông đủ bèn hạ lệnh cho xe ngựa đi. Ngoại trừ hai phu xe ra thì Huyện Thái gia chỉ mang theo năm vị sai nha cưỡi ngựa theo sau. Tống Tương nghĩ không biết chuyện Huyện Thái gia có suy nghĩ qua loa hay không, nếu như giữa đường gặp phải cướp e rằng năm sai nha này chưa chắc đã là đối thủ của bọn cướp. Nhưng tên đã lên dây cung thì không thể không bắn được, Tống Tương cũng chỉ biết cam chịu số mệnh của mình, nàng chỉ mong vận may của nàng không tệ đến mức gặp phải cướp giữa đường.
"Giá! Giá! Giá!"
Hai xe ngựa phi nhanh như bay trên đường, đường đất cát có một nhược điểm là khi ngựa chạy qua thì bụi bay mù mịt, bay cả vào mắt những người đi đường. Bọn họ chỉ còn cách lùi lại nhường đường cho xe ngựa đi. Hơn nữa xe ngựa có biểu tượng của Huyện Thái gia nên ai nấy đều tò mò không biết Huyện Thái gia đi đâu thậm chí còn cho rằng Huyện Thái gia đi bắt phạm nhân.
"Ngu ngốc, đi bắt phạm nhân mà cần đến những hai cỗ xe ngựa, nhìn bọn họ con mang theo hành lý, đây rõ ràng là bọn họ đi xa công chuyện."
Người qua đoạn đường bàn tán rất nhiều, đúng lúc này Chu Tiêu và Hiên Nhi tiểu thư đi ngang qua nghe được cũng tò mò dừng lại.
"Chu Tiêu ca ca, huynh xem, đây chẳng phải là xe của Huyện Thái gia hay sao? Huynh nhìn họ xem đi rất vội vàng, không biết là đi đâu?"
Hiên Nhi chỉ vào hai cỗ xe ngựa phía trước hỏi. Chu Tiêu quả thật là phải bó tay với nàng ta, hắn đã nói những lời vô tình như vậy rồi mà Hiên Nhi tiểu thư này vẫn thản nhiên cười nói như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hắn chỉ lắc đầu và không nói gì nữa.
"Nhưng thật lạ, tại sao có đến hai cỗ xe ngựa?"
Hiên Nhi khó hiểu lên tiếng hỏi dù cho Chu Tiêu không có trả lời nhưng nàng ta cũng không thấy phiền lòng.
"Đúng vậy, sao lại có tận hai cỗ xe ngựa?"
Chu Tiêu thăm hỏi. Một cơn gió thổi qua, thổi bay rèm xe ngựa phía sau lên, hai mắt Chu Tiêu bất giác có rút mạnh, hắn chỉ kịp nhìn thấy một góc của xe ngựa vọt qua, tầm mắt của hắn lại bị một người bán hàng rong che khuất, cỗ xe đi qua và hắn không còn nhìn thấy gì nữa.
Tuy không nhìn được nhưng rõ ràng trong lòng Chu Tiêu lại thấp thỏm không yên, thật ra ban đầu hắn đã có cảm giác này rồi nhưng sau khi nhìn thấy cỗ xe ngựa thì cảm giác này lại càng rõ rệt hơn.
"Chu Tiêu ca ca, huynh sao vậy? Sao nhìn sắc mặt huynh tái nhợt như vậy?"
Hiên Nhi định đưa tay lên đánh động Chu Tiêu, bất giác bị Chu Tiêu né tránh trong đôi mắt nàng ta hiện rõ vẻ hụt hững, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng hỏi:
"Chu Tiêu ca ca, huynh ghét muội ta đến như vậy sao? Đến nỗi không cả muốn muội động vào người?"
Chu Tiêu thật sự đã nói rõ ràng với nàng ta rồi nhưng chẳng qua nàng ta không chịu chấp nhận vẫn cố chấp nên giờ hắn có nói gì cũng vô dụng, Chu Tiêu chỉ im lặng. Hắn mong trời nhanh tối để trở về Tống gia xem rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, tốt nhất là không có chuyện gì xảy ra.
Cỗ xe nhanh chóng đi xa dần, không còn nghe thấy tiếng người, phía trước là đường rừng núi vắng vẻ nghe toàn tiếng gió rít, tiếng bánh xe kéo kẹt lắc qua lá rơi trên đường nghe giống như có tiếng ai đó khóc khiến cho người nào nghe được đều phải nổi da gà. Tống Tương có chút sợ hãi nhất là khi chỉ có một mình nàng ngồi trong xe, tinh thần nàng thấp thỏm không yên mỗi khi có động tĩnh nằm đều vén rèm xe lên để xem có thích khách hay cướp đường không. Nàng tự tin não bộ của mình có phần cường đại nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng giống như đang ôm một tảng đá lớn.
"Ai da! Kể mà Hạ Thiên có ở đây thì tốt, một mình hắn cũng đủ xử lý đám sai nha chưa đầy chục người này!"
Tống Tương vừa nghĩ vừa buông rèm xe xuống rồi kiểm tra độc dược có trong tay áo.
"Cô nương đang nghĩ đến ta phải không?"
Đột nhiên Tống Tương thấy trên đầu có giọng nói vô cùng quen thuộc.