Tống Tương đối với những lời nói tàn nhẫn của Tống lão tam thì không bận tâm. Nếu không vì Tống Hoa và Lý thị ở đây thì nàng không ngại giết chết tên khốn này ngay tại chỗ. Tuy nhiên, tiêu chuẩn cao nhất của giới sát thủ luôn theo đuổi là giết người không cần dùng dao. Chỉ cần tung tích của Tống lão tam lộ ra thì chủ nợ cũng sẽ giúp nàng xử lý cái mạng bé nhỏ của hắn.
Sau khi đánh đuổi những kẻ xấu xa ra khỏi nhà nhỏ, Tống Tương thấy trong lòng thoải mái và vui vẻ hơn nhiều. Đầu giờ chiều khi ánh nắng tốt nhất thì Tống Tương cùng Lý thị giặt sạch ga giường, và lôi một cái chăn sặc mùi ẩm mốc ra phơi.
Quanh nhà cũng được Chu Tiêu trồng vài loại hoa quả, đợi mùa hè đến lại rực rỡ sắc màu. Ba con lợn rừng bị bắt trước đây cũng được nuôi trong chuồng ở phía sau kho chứa chứa củi, Tống Hoa đang tách ngô cho bọn chúng ăn. Lợn con rất nhanh lớn, tuy không to bằng lợn nhà nhưng thịt của bọn chúng thật sự rắn chắc và ngon hơn lợn nhà rất nhiều.
Trời chuyển tối dần, Lý thị lấy thịt lợn rừng khô ra ngâm rồi đem hầm trong nồi cùng với mấy loại rau củ quả có sẵn trong vườn sau nhà, đây là tự thưởng cho thành viên trong gia đình bữa tối ngon sau một ngày dài làm việc vất vả.
Sau khi ăn cơm xong, Tống Tương quyết định đi dạo lanh quanh; Chu Tiêu cũng đứng lên đi theo nàng. Hai người cùng đi song song trên con đường đất quanh Tống gia thôn. Tống Tương ngước nhìn ngôi sao sáng nhất trên bầu trời ở phía đông rồi miệng huýt sáo một bản nhạc hiện đại vui nhộn, điều đó nói lên tâm trạng của nàng lúc này rất tốt. Chu Tiêu quay đầu nhìn nàng hỏi:
"Thế nào? Tâm trạng đã tốt hơn nhiều rồi à?"
Tống Tương vươn vai tinh thần lại càng thoải mái hon, nàng cười vui vẻ trả lời:
"Ta chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó có thể thong dong đi bộ trên những con đường nhỏ nơi thôn quê như thế này, thậm chí còn làm ruộng, ngắm hoàng hôn và tận hưởng cuộc sống bình dị, đơn giản này."
Loading...
Nghĩ đến thời gian trước đây khi chấp hành nhiệm vụ nếu địch không chết thì người phải chết chính là nàng. So với kiếp trước thì cuộc sống của nàng lúc này thật bình thản, thật xa xỉ biết bao. Dù cuộc sống có nghèo khó một chút thì đã sao chứ? Nàng tin chỉ cần bản thân nàng nỗ lực hơn nữa thì những ngày tốt đẹp hơn trong tương lai không còn bao xa nữa. Tia sáng rực rỡ cuối cùng trong ngày tỏa ánh sáng rực rỡ lên trong đôi mắt trong veo của nàng. Trong khi nàng không để ý thì Chu Tiêu hái xuống một bông hoa nhỏ màu tím ven đường cài lên mái tóc của nàng.
"Ngươi làm gì vậy?
Tống Tương bất ngờ trước việc làm của Chu Tiêu, nàng đưa tay lên sờ mái tóc của mình, khi ngón tay chạm vào bông hoa nhỏ nàng thấy thích thú vô cùng và không có ý muốn gỡ nó xuống. Trước đây nàng chưa tùng dùng bất kỳ một loại phụ kiện nào, nhưng hôm nay nàng lại không từ chối bông hoa nhỏ này. Chu Tiêu thấy Tống Tương không ngỡ bông hoa xuống thì trong lòng thấy rất thoải mái, hắn hái bên đường một lá cây thổi lên một khúc nhạc vui tai.
Màn đêm buông xuống, trăng đã lên cao từng con gió nhỏ thổi qua làm tâm tình người đi dạo lại càng tốt thêm. Mãi đến khi đèn các nhà trong thôn tắt gần hết thì hai người mới quay trở về ngủ.
Sáng sớm hôm nay khi trời còn chưa sáng rõ thì Tống Tương bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức. Nàng bật dậy ra khỏi giường đi rửa mặt cho tỉnh táo rồi mới ra ngoài xem có chuyện gì.
Khi cửa phòng mở ra nàng đã thấy nương đang lời qua tiếng lại với mọt nhóm người trong sân. Người dẫn đầu là một nam nhân trung niên trên đầu có vấn khăn, trông ông ta có vẻ già yếu nhất nhưng lại mắng chửi quát tháo hăng hái nhất.
" Tống gia thôn trước nay chưa từng có đứa con gái nào bất hiếu như Tống Tương, mau lôi nàng ta ra đây xử lý theo lệ làng. "
Lý thị dang tay ngăn cản những thôn dân đang tiến đến và không ngừng khóc lóc van xin:
" Thôn trưởng, các vị hương thân phụ lão trong thôn, đuổi Tống lão tam đi là ta, ép hắn điểm chỉ xuống hòa ly thư cũng là ta. Tương nhi chỉ là một nữ hài tử thì đâu hiểu được những chuyện của người lớn chứ. "
Lý thị yếu đuối chỉ biết khóc lóc van xin sự thương xót, dân làng không những bỏ qua mà còn càng ra sức ức hiếp bà thậm chí còn muốn dùng nước bọt dìm chết gia đình này thì còn đâu chỗ cho sự thương xót nữa. Một phụ nhân lên tiếng:
" Tống lão tam nói với tướng công của ta rằng trước đây gia đình mấy người rất an ổn. Kể từ ngày Tống Tương bị bệnh nặng tỉnh lại thì nhà các người chưa có một ngày nào trải qua tốt đẹp cả. Lý thẩm à! Nói không chừng là nàng ta bị quỷ đeo bám, một ngày nào đó sẽ hại đến thẩm đấy, thẩm đừng để bị nàng ta lừa gạt. "
Lại một người nữa nói thêm vào:
" Đúng đấy! Nàng ta chỉ là một tiểu cô nương dám cả gan lên núi hái thuốc! Ta nghe nói trên núi rất nguy hiểm, rất nhiều người lên núi đều bị thú dữ ăn thịt. "
Tống Tương dựng lỗ tai lên, ghi nhớ toàn bộ lời nói của từng người lại nên khi mở cửa cũng không vội vàng đi ra ngoài. Bây giờ nàng bước ra, dân làng nhìn thấy nàng đi tới thì cơn thịnh nộ càng dâng cao muốn xử lý nàng ngay lập tức. Lý thị thì ra sức vẫy ta ra hiệu cho nàng trốn lại trong nhà, thấy nàng không để ý đến thì ý thị hét lên:
" Tương nhi, con ra đây làm gì? "
Tống Tương vẫn không để ý đến Lý thị mà vẫn bước đến trước đám đông với khuôn mặt lạnh băng, không khí xung quanh cũng trầm xuống không rét mà ai cũng rùng mình run rẩy.
Thôn trưởng là người đầu tiên trong số họ lên tiếng nếu tất cả cùng trùn bước thì lấy gì để khuất phục được Tống Tương. Ông ta cố ý nhìn Tống Tương hai lần rồi hất cằm lên hỏi:
" Ngươi là Tống Tương? "
Đây là đầu tiên kể từ khi xuyên đến nàng thấy nhiều người trong thôn tụ lại như vậy. Nàng kiêu ngạo nhìn đám đông, tuy nàng lúc này chỉ là một tiểu cô nương thì sao chứ? Cho dù người đến có là hoàng đế nàng cũng không sợ thì còn sợ gì đám đông trước mặt chỉ là thường dân áo vải. Nàng lạnh nhạt nói:
" Sao nào? Các ngươi muốn dùng lệ làng để đối phó với ta sao? "
Thấy Tống Tương hoàn toàn không để mình trong mắt, thôn trưởng thấy uy nghiêm của mình bị xem nhẹ làm ông ta càng tức giận quát lớn:
" Phản rồi! Phản rồi! Người đâu mau đến trói nàng ta lại, kéo đến đây. "
Có mấy đại hán tư mang theo dây thừng xông tới muốn trói Tống Tương lại, nhưng Tống Tương nhanh nhẹn tránh thoát được. Nàng nhún chân một cái đã nhảy lên bức tường cao bên cạnh nhàn nhã nhìn những người đang bận rộn vây bắt nằng phía dưới.
Dân làng thấy bộ dạng ngang ngược của Tống Tương thì thi nhau chỉ trích Lý thị:
" Lý thẩm a! Tiểu cô nương nhà thẩm đúng là cần phải dạy dỗ lại, nữ nhân gì mà giống như nam nhân vậy! Tương lai trong thôn còn ai dám cưới nàng ta nữa chứ! "
" Phải a, tính tình nàng ta thật không ra làm sao cả, ta mà là nương của nàng ta thì sẽ tức chết thôi. "
Lý thị bỏ ngoài tai những lời dân làng nói, bà ấy chỉ lo lắng cho con gái đang ở phía trên cao kia gặp nguy hiểm. Một vài người đã kéo thang của nhà họ đến, thậm chí còn có người lấy luôn trứng gà mới kịp nhặt trong ổ sớm nay ném về phía nàng. Những người còn lại thấy vậy cũng làm theo, họ ném bất cứ thứ gì có trong tay vào người Tống Tương.
Tống Tương không những linh hoạt tránh được mà còn dễ dàng bắt được những thứ dân làng ném về phía mình và cầm chắc trong tay. Nàng hài lòng với những chiến lợi phẩm trên tay của mình rồi nghiêm mặt lanh lảnh chỉ trích Tống lão tam với thôn trưởng:
" Tống lão tam ham mê cờ bạc, ta gần chết vì bệnh hắn chưa từng hỏi han một lần, khó khăn lắm ta nhặt về được cái mạng thì ông ta lại muốn bán tỷ đệ ta. Một người cha như vậy chúng ta nguyện ý không cần. Thôn trưởng thử hỏi những người ở đây có ai là người sẽ cân người cha như vậy?"
Những thôn dân trong Tống gia thôn chỉ nghe lời từ một phía Tống lão tam mà chỉ trích, khinh thường nàng bất hiếu, vong ân bội nghĩa. Tình huống hôm nay Tống Tương cũng đoán được trước, ở mọi thời đại không thiếu những người không hiểu rõ chuyện mà chỉ dựa vào chữ hiếu chữ đức làm thước đo như thế này nên nàng không có trách họ. Nàng thấy cảm khái cho những nông dân thật thà chất phác kia lại bị lợ dụng vì thiếu hiểu biết.