Tống Hoa bị cai ngục nói là đồ ngốc thì không biết lấy từ đâu ra một chút dũng khí nói:
"Ta.. ta mới không ngốc.. các ngươi.. các ngươi cho ta ăn đồ ăn ngon, chẳng phải chờ đến khi ta ăn xong thì các ngươi đem ta đi chặt đầu hay sao?"
Tống Hoa nói nhỏ dần nhỏ dần dưới cái nhìn chăm chú của cai ngục, giọng nói nhỏ đi cuối cùng thì cậu bé vùi mặt vào đầu gối âm thanh trong miệng cậu bé phát ra lúc này chỉ nghe như tiếng muỗi kêu, cũng không nghe được rõ ràng.
Mặc dù cai ngục nghe không được rõ nhưng cũng đoán được Tống Hoa định nói cái gì. Tên cai ngục không ngờ được tiểu tử trước mắt này lại có suy nghĩ nặng nề như vậy, hắn ta lên tiếng liền thấy hứng thú với tiểu hài tử này nên muốn trêu chọc nó một chút:
"Tiểu tử nhà ngươi không ngờ lại thông minh như vậy. Ta tưởng người cũng như bọn người đó, ngu ngốc, thấy đồ ăn ngon là lao đến ăn lấy ăn để, tưởng không sao nhưng thực sự đó lại là quy định bất thành văn ở cái nhà lao này. Trước khi đi gặp diêm vương chúng ta sẽ cho bọn chúng ăn no và ăn ngon một bữa để bọn chúng không thành ma đói và không thể siêu sinh được!
Nghe cai ngục nói xong thì Tống Hoa chỉ cảm thấy phỏng đoán của mình là đúng, lúc này cậu bé có cảm giác như bị sét đánh mất đi ba hồn sáu vía, ánh mắt cũng trở lên u ám. Tống Hoa dường như không thể chờ đợi được tỷ tỷ và mẫu thân đến cứu, cậu bé lùi lại phía sau mấy bước như muốn chạy trốn, nhưng trong hoàn cảnh này biết phải trốn đi đâu, đằng sau còn có một bức tường có trốn cũng không được nữa không thể khoét một lỗ trên tường được nghĩ đến đây trong đầu Tống Hoa chợt lóe lên một ý tưởng. Tuy rằng không khả thi nhưng đây là cách tự cứu mạng cuối cùng mà mình có thể nghĩ ra.
" Ta.. ta không ăn! "
Tống Hoa trả lời, cai ngục nhìn đứa bé này càng thấy thuận mắt muốn trêu chọc nữa thêm một chút nên không vội vàng rời đi mà dựa nửa người vào cửa phòng giam rồi tiếp tục trêu ghẹo nó:
" Ngươi không ăn, ngươi đừng nghĩ rằng khi ngươi không ăn sẽ không phải chết nữa! Ta nói cho ngươi biết không nên suy nghĩ ngây thơ như vậy, dù cho ngươi không ăn thì cũng phải chết. Ngươi là người thông minh chẳng lẽ ngươi muốn trở thành con ma đói như vậy thì khó có thể mà đi đầu thai được! "
" Hu.. hu.. hu.. ta không ăn! Ta không ăn! "
Tống Hoa vừa khóc vừa gào lên, cai ngục càng thích chí cười vui vẻ đến nỗi hai mắt nhắm lại không còn nhìn thấy con ngươi đâu:
" Ngươi không ăn cũng phải ăn! Ăn xong sáng sớm ngày mai ta sẽ đích thân tiễn ngươi lên đường. "
Cai ngục vừa dứt lời Tống Hoa khóc càng giữ tợn hơn và hoàn toàn quên mất lời của Huyện Thái gia nói trước. Rõ ràng Huyện Thái gia nói ba ngày sau sẽ thăng đường xét xử, Tống Hoa chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử lại sợ hãi nhà lao nên không không nhìn ra cai ngục đang giễu cợt trêu trọc mình, mà rất tin tưởng những lời cai ngục nói. Giống như lúc trước cha mẹ hắn đùa với hắn chơi trốn tìm, dù cha mẹ có núp dưới gầm bàn ngay trước mặt cậu bé, cậu bé cũng không biết tìm dưới gầm bàn mà chỉ nghĩ rằng cha mẹ thật sự biến mất nên đã khóc rống lên.
" Nói đi, ngươi thích ăn cái gì? Không nói đêm nay ta sẽ giết ngươi! Đừng có khóc nữa! "
Cai ngục đe dọa, Tống Hoa bị hắn ta trợn mắt, sợ hãi đến nỗi im lặng chỉ còn tiếng thút thít thều thào. Nghe thấy tiếng khóc này của Tống Hoa cai ngục lại càng trở nên khó chịu:
" Ta.. ta thích ăn bánh bao nhân tôm thịt do mẫu thân của ta làm! "
Tống Hoa thều thào nói bằng giọng sợ hãi, cai ngục nghe xong liền vùng tay lên dường như muốn đánh vào cửa phòng giam:
" Này tiểu tử nhà ngươi định chơi ta hả? Ngươi muốn ta đích thân đến nhà ngươi và mang món bánh bao nhân tôm thịt mà mẫu thân ngươi làm đến cho ngươi phải không? "
Cai ngục hung dữ nói, đây có lẽ mới là bản chất thật sự của hắn ta. Sắc mặt cùng giọng nói của cai ngục khiến cho người nghe cảm nhận được sâu sắc ác ý. Tống Hoa vội vàng lắc đầu tìm lý do thoái thác.
" Ta muốn ăn canh thịt và bánh nướng! "
Tống Hoa vừa nhìn cái cục bằng ánh mắt sợ sệt vừa tủi thân nói. Tên cai ngục nhìn đứa nhỏ như vậy trong lòng có phần không thoải mái, có thể nói Tống Hoa là nghi phạm nhỏ tuổi nhất trong nhà lao này.
" Được, ta sẽ đi mua cho ngươi, nhưng ngươi phải thành thật cho ta, không được khóc, nếu ta quay lại thấy ngươi vẫn còn khóc ta sẽ lấy đi mệnh của ngươi trước biết chưa? "
Cai ngục đe dọa, Tống Hoa sợ đến nỗi ngay cả trả lời cũng không dám chỉ gật đầu liên tục như gà mổ thóc. Cai ngục hài lòng khóa lại phòng giam rồi giắt chìa khóa vào thắt lưng, miệng huýt sáo và thong thả rời khỏi đây. Cai ngục vừa đi khỏi, Tống Hoa từ từ đứng dậy bước ra cửa phòng giam cổ duỗi thẳng ra, tai dỏng lên nghe ngóng. Cậu bé nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, ngoài ra còn có cả tiếng đóng cửa kẽo kẹt yếu ớt.
Tống Hoa nhất thời thấy nhẹ nhõm trong lòng. Nó đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt của cậu bé dừng lại ở cái bát mẻ trong góc phòng giam. Bên trong bát vẫn lưu lại thứ gì đó đã mốc xanh, Tống Hoa nhăn mũi cố nén cảm giác buồn nôn dâng lên. Tống Hoa dùng rơm loại bỏ hết những thứ trong bát ra rồi nâng chiếc bát lên hạn chế tiếng động hết mức có thể để tránh các phạm nhân xung quanh nghe được.
Cái bát bị đập vỡ làm tám, chín mảnh Tống Hoa chọn một mảnh lớn nhất sau đó giống như một tên trộm ngó trước ngó sau nhìn tới nhìn lui xem có ai bất thình lình xuất hiện không. Trải qua vài lần như vậy dũng khí của cậu ta dần lớn lên. Cậu bé bước lại gần tường, dựa vào tường, dưới ánh sáng mập mờ của ngọn đuốc ở phía xa xa. Tống Hoa dùng bàn tay nhỏ của mình cầm chặt mảnh bát úp mặt vào tường bắt đầu đục đẽo.
Lúc đầu chưa quen, cậu bé chỉ cố giữ mảnh bát không rơi ra khỏi tay. Tống Hoa cũng không dám quá sức nếu không mảnh bát sẽ cứa rách lòng bàn tay của mình. Sau một hồi bỏ sức cả người cậu bé đã đẫm mồ hôi, trên tường lúc này đã thủng một lỗ nhỏ. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì không biết đến ngày tháng năm nào mới xong. Tống Hoa lo lắng liền nghĩ ra một cách khác, cậu bé chạy đến nhặt rơm quấn quanh mảnh bát, xé rách vạt áo của mình rồi quấn vào bàn tay, cuối cùng cầm trong tay cậu bé thấy tốt hơn rất nhiều sau đó chuyên tâm vào việc đào tường.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, trong lòng cậu bé chỉ muốn thật nhanh có thể thoát ra ngoài, bởi vì ngày mai khi mặt trời mọc cuộc sống của cậu bé sẽ kết thúc. Rồi cậu bé nghĩ đến tỷ tỷ, mẫu thân ở bên ngoài đang nóng lòng nóng mình trở lại. Bằng động lực này cậu bé đã nhanh chóng phép được một lỗ lớn trên tường, cậu bé đương nhiên không biết bản thân phải đào đến bao giờ mới có thể thoát được khỏi đây, đột nhiên ngoài cửa một vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Tống Hoa thầm than trong lòng, vừa lo lắng vừa bận rộn kéo rơm lên che phủ đi vết tích mà cậu bé vừa đào được. Nhưng dấu vết này quá lớn đến nỗi rơm phủ lên đều bị rơi xuống hết. Khi cai ngủ đưa canh thịt và bánh nướng đến đã thấy Tống Hoa thay đổi vị trí, hắn ta cứ tưởng Tống Hoa sẽ ngồi thu lu trong một góc vậy mà lúc này cậu bé lại ngồi giữa phòng giam đang nhìn hắn không chớp mắt như thể cậu bé đã làm một việc gì đó không đúng.
Cai ngục lại cho rằng một đứa trẻ cũng không làm lên sóng gió gì, nhưng nhìn bộ dạng của Tống Hoa quá khác thường, hắn ta đang định cầm chìa khóa ở thắt lưng nên định mở cửa bước vào xem xét, lúc này tim của Tống Hoa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đột nhiên cai ngục dừng động tác của mình lại và rồi rút chìa khóa ra.
" Không đúng, tiểu tử ngươi lại lấy đồ ăn của ngươi đi! "
Cai ngục ra lệnh cho Tống Hoa, Tống Hoa lắc đầu nguầy nguậy làm sao mà cậu bé dám đi qua đó để lấy kia chứ. Cai ngục lại càng thấy lạ, suy nghĩ một hồi hắn ta tiện tay mở nắp hộp đựng thức ăn ra, mùi thơm của canh thịt tỏa ra che hết đi mùi khó chịu trong nhà lao. Ngay cả cai ngục cũng đã nuốt xuống một ngụm nước bọt.
" Tiểu tử ngươi nếu không lại đây thì ta sẽ ăn hết canh thịt và bánh nướng của ngươi! "
Trên mặt Tống Hoa cũng giãy giụa không ngừng nên hay không nên, còn bụng của cậu bé cứ đánh trống liên hồi, cậu cũng bị mùi thơm của canh thịt dụ dỗ liên tục nuốt nước bọt ừng ực. Nhưng nghĩ đến lỗ hổng phía sau lưng cậu lại chật vật từ chối.
" Ta không qua đó! "
Tống Hoa nói, quản ngục nghe xong sảng khoái nói:
" Này, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Lúc ta làm việc ở đây chắc tiểu tử như ngươi còn chưa có ra đời, vậy mà còn dám chờ ta cơm bưng nước rót tận miệng! Ngươi là người Tống gia phải không? Khẩn trương qua đây cho lão tử. Cho dù ngươi không uống canh này, như ngươi cũng biết sáng sớm ngày mai ngươi cũng sẽ phải lên đường mà thôi! "
Nói xong cai ngục xắn tay áo lên chuẩn bị lấy kiếm từ thắt lưng ra, Tống Hoa sợ tái mặt, bản thân lúc này rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu bây giờ cai ngục đi vào cậu bé phải giải thích như thế nào với lỗ hổng phía sau. Nếu như không đến lấy canh thì sẽ không được ăn, hơn nữa cai ngục sẽ không cho mình sắc mặt tốt.
Cái đầu nhỏ của Tống Hoa nhanh nhạy hẳn lên trong mắt cậu bé lúc này lóe lên một tia sáng dưới sự thúc giục và đe dọa của cai ngục. Cậu bé chỉ tay vào phía sau cai ngục bằng vẻ mặt kinh hoàng và ra vẻ bí ẩn, khiến cho cai ngục không biết có cái gì đáng sợ ở phía sau mình. Cai ngục quay lại nhìn, sau một hồi lâu nhìn cai ngục còn tưởng mình hoa mắt sau đó dụi mắt và tiếp tục nhìn. Đương nhiên là không có ai ngoài hắn ta rồi.
" Tiểu tử nhà ngươi muốn gọi đòn sao? "
Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tống Hoa ôm hộp đồ ăn đang ngồi ngay ngắn trở lại vị trí ban đầu.
" Ngươi lấy nó khi nào?"
Cai ngục giật mình, còn Tống Hoa nhanh đem thịt và bánh nướng nuốt vào trong bụng. Nó uống từng ngụm canh một trong khoang miệng lúc này đầy mùi thơm của canh thịt, cậu bé nuốt một ngụm canh lớn vì canh vẫn còn nóng nên làm bỏng khoang miệng xong vẫn không ảnh hưởng đến việc cậu bé thưởng thức canh thịt. Thịt được hầm nhừ đến nỗi ngay cả cụ già rụng hết răng cũng có thể ăn được.