"Tống đại phu, bản quan nghe danh đã lâu, nay được gặp mặt quả thật là danh bất hư truyền."
Huyện thái gia nói dài dòng những lời hoa mỹ nhưng trong mắt nhỏ đánh lên tia thị uy, ông ta muốn nói cho Tống Tương rằng mọi việc đều nằm trong dự liệu của ông ta.
Vẻ mặt của Tống Tương lúc này càng trở nên nghiêm trọng, chuyện này dù sao cũng liên quan đến mạng người cho dù không có liên quan gì đến đệ đệ của nàng ta nhưng dù sao nhi tử duy nhất của phu thê hai người này đã chết, hơn nữa nhà bọn họ lại ba đời đóng đinh mà người cổ đại lại rất coi trọng việc nối dõi tông đường. Xem ra vì chuyện này mà nàng phải thỏa hiệp với Huyện Thái gia cho chuyến đi đến Giang Nam kia rồi.
Ở cái trấn Khổ Thủy hay bất kỳ trấn nào ở thời đại này cũng vậy, khi một gia đình xảy ra chuyện sẽ có cả một đại gia tộc đứng phía sau bảo hộ. Còn nàng và đệ đệ thân cô thế cô đến trấn này không có đại gia tộc bảo hộ nên rất thiệt thòi.
"Đại nhân, đệ đệ của Tống gia cô nương này đã hại chết nhi tử của thảo dân. Vì quá tức giận và đau khổ vì mất đi nhi tử nên thảo dân đã trói nó lại. Ai ngờ được tỷ tỷ của nó vừa chạy đến đã lập tức ra tay với thảo dân, Suýt chút nữa thì thảo dân cũng phải bỏ mạng dưới lưỡi dao, mong đại nhân minh xét không thể để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."
Nam tử đổi trắng thay đen vu khống cho tỷ đệ Tống Tương khiến cho Tiểu Cẩu tử không nhịn nổi sự vô lại của người này mà tức giận quát lên:
"Ngươi nói láo! Rõ ràng nhi tử của ngươi muốn đánh Tống Hoa đệ trước, Tống Hoa đệ không muốn tiếp chuyện và không hề đánh lại mà chỉ né qua một bên. Nhi tử của các người thấy vậy hung hăng đòi đánh Tống Hoa đệ bằng được nên đã tự đâm đầu vào gốc cây mà chết. Còn Tống Tương tỷ rõ ràng ngươi mới là người ra tay trước nếu không có tiền ấy thì e rằng bây giờ người cũng không còn mạngmà đứng ở đây vu khống cho tỷ ấy nữa. Ta nhổ vào cái loại người không biết xấu hổ như ngươi."
Tiểu Cẩu tử tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại có hiểu biết hơn hẳn những đứa trẻ khác ở đây. Nó hơn tôi vài tuổi, từ nhỏ cũng được cha mẹ nhất mực cưng chiều đến nỗi nắng không đến mặt mưa không đến đầu. Tuy nhiên ai ai cũng đều biết nó lần một hài tử ngoan và rất trung thực.
"Ngươi thì biết cái gì? Chuyện này có liên quan gì đến ngươi? Hay là đồng phạm của tỷ đệ Tống gia."
Nam nhân nghe tiểu Cẩu tử mắng xong không chịu để yên ngay lập tức hét lên.
"Phu thê các người quả thật là kẻ không biết xấu hổ!"
Tiểu Cẩu tử tức giận đỏ mặt tía tai trên cánh tay còn nổi đầy gân xanh không phải e dè Huyện Thái gia đang ở đây có lẽ nó đã lao vào nện cho đôi phu phụ không biết xấu hổ này rồi.
Tống Hoa cho đến bây giờ mới hoàn hồn, không còn choáng váng nữa. Lúc trước cậu bé bị đôi phu thê kia trói lại đánh đập khiến cho cậu bé vô cùng sợ hãi chưa kịp nhìn đến đứa trẻ đã chết. Giờ đây khi nhìn đến nó ánh mắt của Tuấn Hoa càng trở nên lo sợ, nước mắt cứ như vậy từng giọt từng giọt năm xuống không ngừng. Nhưng cậu bé không hề khóc nhau loạn lên, khi nước mắt nước mũi chảy nhiều vào khoang miệng cậu bé mới khịt mũi. Tống Tương thấy đứa bé này hiểu chuyện đến nỗi khiến cho lòng nàng cảm thấy chua xót, nàng vỗ vỗ nhẹ tay vào vai rồi ăn ủi cậu bé:
"Đã có tỷ ở đây rồi, đệ đừng sợ."
Nhìn Tống Hoa vẫn chưa hết sợ liên tục đặt tay lên đầu Tống Hoa mà xoa cho cậu bé bớt sợ. Người nào người đấy đứng ở hiện trường ai nấy đều đã nói hết rồi chỉ còn Tống Tương chưa nói lời nào, điều này khiến Huyện Thái gia bối rối. Ông ta thấy vị Tống đại phu này thật sự rất khó hiểu, tại sao lúc này nàng ta vẫn giữ im lặng như vậy? Nàng ta không sợ đệ đệ bị tống giam vào nhà lao hay sao? Tại sao nàng ta không có lấy một chút động thái lo lắng nào cả. Con nhìn sang kiểu Cẩu tử tức giận như vậy đấy mới là biểu hiện rất bình thường.
Nếu trời không chịu đất thì đất lại phải chịu trời vậy, Tống Tương không nói gì khiến Huyện Thái gia cũng đành phải ra tay trước. Ông ta ho khan hai tiếng rồi đưa tay lên vuốt vuốt một chòm râu, một tay vẫn chắc phía sau lưng trông rất đạo mạo thể hiện rõ uy nghi của quan phụ mẫu, bấy giờ ông ta mới lên tiếng hỏi:
"Tống đại phu không có lời gì muốn nói hay sao?"
Tống Tương mới lên tiếng trả lời:
"Thảo dân gặp qua đại nhân, tiểu Cẩu tử là người chứng kiến toàn bộ sự việc cũng đã bẩm báo rõ ràng với đại nhân rồi. Thảo dân tin rằng đại nhân là người anh minh sẽ sớm tra ra sự thật để trả lại công bằng cho Thảo dân và đệ đệ của Thảo dân!"
Huyện thái gia lắc đầu và nhắm mắt lại nói:
"Chuyện này, bản quan cũng tự có tính toán, theo như Tống đại phụ nói vào thời điểm đó tiểu Cẩu tử là người chứng kiến nên nó là nhân chứng quan trọng!"
"Đại nhân, tiểu tử này có quen biết với tỷ đệ Tống gia, ngài không thể tin lời của nó được. Mong đại nhân minh xét. Lưu gia thảo dân ba đời độc đinh, lại là hài tử duy nhất trong nhà quả thật là Thảo dân không thể sống nổi nữa rồi!"
Nam nhân vừa mắng mỏ tiểu Cẩu tử vừa khóc lóc thương tâm khiến cho những người xung quanh nghe thấy cũng không khỏi xót thương.
Tống Hoa chung quy là không làm gì sai, dù sao người mất đi sinh mạng cũng là hài tử nhà bọn họ. Nếu như Tống Hoa quả thật nếu như quả thật là ức hiếp đứa bé kia thì sao lại không đánh lại, cũng không trốn chạy khi xảy ra chuyện. Tất cả mọi người đều biết rất rõ ràng điều này nhưng đôi phụ thuộc bọn họ không chấp nhận được sự thật này nên đã đổ lên đầu tỷ đệ Tống Tương, Có chết cũng phải kéo theo tỷ đệ bọn họ làm đệm.
Ngược lại Huyện Thái gia vẫn bình thản nhắm mắt, có vẻ như đang suy nghĩ cách giải quyết chuyện này. Nắm rõ được sự tình này Tống Tương suy nghĩ một chút rồi lên tiếng hỏi:
"Các người cần bao nhiêu ngân, ta sẽ đưa!"
Chỉ cần loại chuyện này được rõ ràng thì đều có cách giải quyết chỉ cần bọn họ chịu ra giá nàng đáp ứng được thì chuyện này coi như xong. Tiểu Cẩu tử là người đầu tiên không đồng ý và tận lực phản đối:
Tống Tương tỷ, sao tỷ lại muốn cho bọn họ ngân lượng? Tỷ không nợ họ nên không cần phải đưa ngân lượng cho cái hạng sói mắt trắng như bọn họ. Không những họ sẽ không biết điều có khi còn lợi dụng chuyện này mà cắn ngược lại tỷ đấy!
"Đây là Tống đại phu đây là muốn ngang nhiên hối lộ trước mặt bản quan hay sao?"
Nhìn thấy hành động của Tống Tương như vậy đương nhiên là Huyện Thái gia vô cùng tức giận rồi.
"Đại nhân hiểu sai ý của Thảo dân rồi, theo thảo dân thấy việc này không hề liên quan đến đệ đệ của Thảo dân. Ngược lại đệ đệ của Thảo dân là người vô tội chỉ là đệ ấy may mắn còn sống sót. Chẳng lẽ chỉ vì đệ ấy may mắn sống sót mà mọi tội lỗi của người đã chết đều đổ hết lên đầu người còn sống mà vô tội hay sao? Đại nhân, thứ cho Thảo dân nông cạn, ở Chu Quốc của chúng ta thảo dân chưa từng nghe nói có tiền lệ này."
"Là không có, là không có!"
Sư gia đột nhiên lên tiếng, ngay lập tức bị ánh mắt sắc như dao của Huyện Thái gia liếc đến dường như muốn nói với ông ta rằng bản thân ông ta là ai và bây giờ đang ở đâu. Sư gia ngay lập tức ngậm chặt miệng lại.
"Tống đại phu, bản quan hiểu ý của ngươi, tuy nhiên đây là án mạng không thể cứ như vậy mà kết thúc là được, bản quan sẽ điều tra rõ ràng chuyện này để trả lại công đạo cho mọi người."
Sắc mặt huyện thái gia lạnh lùng hô lớn:
"Người đâu, mau chóng áp giải nghi phạm đến công đường, tạm giam vào nhà lao ba ngày sau sẽ thăng đường xét xử."
Huyện Thái gia ra lệnh xong, bèn liếc nhìn sắc mặt Tống Tương không thể thay đổi, huyện Thái gia cũng thấy yên tâm, dù cho nàng ta có lợi hại đến độ nào thì cũng chỉ là một thường dân, không ai cả gan dám chống lại quan phủ. Sau cùng nàng ta nhất định sẽ phải cúi đầu trước quyền uy của quan phủ. Càng nghĩ đến chuyện này Huyện Thái gia càng cho rằng đây là ông trời đang giúp đỡ mình. Khi đó ở Giang Nam ông ta sẽ làm nên công trạng nhất định sẽ được thăng quan phát tài, mọi việc thật đúng như dự liệu của mình.
Đặc biệt đêm qua ông ta còn nhận được mật báo rằng lần này đại hoàng tử sẽ tham gia yến tiệc. Đại hoàng tử là ai kia chứ? Là người có tư cách thừa kế ngai vàng nhất trong các vị hoàng tử, lần này sẽ đại diện cho hoàng gia đến Giang Nam.
Nói đến đây chợt ông ta nhớ ra hoàng đế cùng với vị chủ mẫu tri phủ Giang Nam kia có mối quan hệ thân thích. Đại hoàng tử đi rồi thử hỏi xem các vị quý tộc hoàng thân quốc tịch nào ở trong kinh đô lại không dám không đi chứ? Kẻ nào không đi chẳng khác nào ngang nhiên tuyên bố đối đầu với bị ngày.
Về phía ông ta, không ngờ được bởi vì một con vẹt mà lại có cơ hội tuyệt vời như vậy có thể nói là cơ hội 1000 năm có một, nếu không nắm bắt thì ông ta cũng sẽ phải khinh thường chính mình. Đây chính là tiền cược của ông ta, trước đây là do vận khí không tốt còn bây giờ đã chuẩn bị kỹ lưỡng mọi chuyện rồi chỉ còn chờ gió Đông nổi lên là mọi việc có thể dễ dàng nắm trong lòng bàn tay.
"Đại nhân, chuyện đã rõ ràng như vậy rồi ngài còn cần phải điều tra cái gì nữa?
Khi Tống Tương nghe tin đệ đệ sẽ bị đưa vào nhà lao thì ngay lập tức đứng ra phía trước một bước, bảo hộ cho Tống Hoa ở phía sau.
" Đương nhiên là con phải điều tra nhiều thứ! "
Huyện Thái gia biết Tống Tương không phải là bình hoa di động mà là một người rất khôn ngoan khéo léo và cực kỳ nhạy bén. Nếu là nam nhân có lẽ ông ta sẽ trọng dụng nhưng thật đáng tiếc lại là nữ nhân. Nữ nhân quá cường đạo thì không khả ái. Huyện Thái gia chỉ thích nữ tử mềm yếu nói năng dịu dàng còn đối với Tống Tương dù nàng ta rất xinh đẹp nhưng ông cũng thưởng thức không nổi.
" Tống đại phu không phải là người của nha môn không hiểu quy trình làm việc của nha môn là đương nhiên nên bản quan sẽ không trách phạt ngươi. Chỉ dựa vào lời khai của nhân chứng thì chưa đủ để bản quan quyết định kết án. Nói ngắn gọn là thế này: Ta sẽ cử người đến nơi ở của người quá cố cùng với Nghi phạm để hỏi thăm phong phạm thường ngày của cả hai người. Tống đại phu vì muốn bảo hộ đệ đệ bản quan có thể hiểu được nên không trách cứ nhưng cũng mong rằng người phải ghi nhớ luật pháp của Chu Quốc, Cản trở người thì hành công vụ cũng chịu tội như phạm nhân. "
Huyện Thái gia lạnh nhạt nói, đôi mắt nhỏ dần dần phủ một tầng Sương lạnh. Tống Hoa sợ hãi đến mức không dám nói gì, chỉ nấp phía sau lưng Tống Tương. Thấy thái độ của huyện Thái gia cứng rắn thì Tống Tương cũng lực bất tòng tâm. Nàng đã thấu hiểu sâu sắc sự khác biệt của thường dân và quan phủ, nếu cố chống lại quan phủ thì cái kết sẽ rất thê thảm.
" Tỷ tỷ, đệ không muốn đi! "
Tống Hoa bị nha dịch kéo đi thì sợ hãi khóc lóc ôm chặt đùi Tống Tương không muốn buông tay. Sức lực của một đứa trẻ như Tống Hoa thì sao có thể chống lại được sai nha chứ, trong nháy mắt liền bị xây nhà đưa đi. Vẻ mặt của Huyện Thái gia lúc này mới buông lỏng và tỏ vẻ hài lòng, ông ta nói với Tống Tương:
" Tống đại phu cũng không cần quá lo lắng, bản quan là người không thích lạm dụng tư hình, nhưng nếu không chịu nói ra sự thật thì bản quan cũng không thể nương tay. Ba ngày sau Tống đại phu đến công đường xem xét xử."