Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc

Chương 118: Truy Nã



Ngay khi sư gia trở lại, ông ta liền sắp xếp lại kết quả điều tra hôm nay mà báo cáo Huyện thái gia. Huyện Thái gia đã cử vài người hỗ trợ sư gia một tay và mọi chuyện đều phải nghe sư gia sắp xếp. Mặc dù bên ngoài là vậy nhưng thực tế đây lại là cách mà huyện thái gia ra gián tiếp bồi dưỡng tay chân của mình để sớm ngày thay thế. Nếu sư gia không đến báo cáo sớm e rằng những tay chân này sẽ nhân cơ hội lấy lòng huyện thái gia. Trong lòng sư gia cười khổ không ngừng lầm bầm chửi huyện thái gia cũng không phải dạng tốt đẹp gì, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười. Dù gì thì huyện thái gia đã ra mặt sư gia không thể không nể mặt.

Khi đến báo cáo sư gia thấy trong lòng huyện lão gia lúc này có một nữ tử đang nằm giống như tình cảm vô cùng sâu nặng, phàm là nam nhân không ai là không thích nữ tử trẻ trung xinh đẹp cả. Nhưng trong thư phòng là nơi giải quyết công vụ vậy mà huyện thái gia lại để nữ nhân vào, huyện thái gia cũng thật là.. Lúc này sư gia cúi đầu lý nhí nói:

"Vậy lão gia tiểu nhân lui xuống trước."

Sư gia đang còng lưng cúi đầu một hồi không thấy huyện thái gia lên tiếng bèn ngẩng đầu lên liếc nhìn huyện thái gia, thấy ria mép huyện thái gia lắc lư rung lên sắc mặt huyện thái gia lúc này rất khó chịu xua tay chán ghét nói:

"Đi mau."

Sư gia định xoay người bước đi thì bỗng nhiên huyện thái gia ngăn lại:

"Chậm đã, vụ án này nghiêm trọng phải điều tra cặn kẽ mau chóng bắt hung thủ về quy án là trách nhiệm của huyện nha sau đó bố cáo để dễ bề ăn nói với bách tính trong trấn."

Sư gia nghe huyện thái gia nói những lời đạo mạo xong trong lòng giận sôi máu, không biết là kẻ nào nói gì đến tai huyện thái gia. Sư gia hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ còn thiếu nước xé nát miệng kẻ nào nhiều chuyện. Xem ra ông ta phải tìm cách nhanh chóng bắt được hung thủ khách điếm Phúc Hỷ về quy án mới mong được yên thân với huyện thái gia.

Sư gia dù có bất mãn là vậy, nhưng có cho sư gia thêm mười cái lá gan cũng không dám sinh khí với huyện thái gia vì huyện thái gia là người có quyền lực nhất ở cái huyện này, song kẻ khác thì khó nói sau huyện thái gia thì sư gia là người lớn nhất.

"Các ngươi mau đi theo ta, trong vòng một canh giờ các ngươi mang bức họa nghi phạm dán lên tường khắp đường lớn, ngõ nhỏ cho ta."

Sư gia rời khỏi thư phòng của huyện thái gia thì bộ dạng thấp hèn xu nịnh cũng biến mất tăm hơi thay vào đó là bộ dạng hống hách ngang tàn ra lệnh cho nha dịch:

"Vâng."

"Vâng."

"Vâng."

Ba người cung kính đáp lời sư gia, sư gia thấy vậy thì sắc mặt mới dễ chịu lại một chút, tay lại giờ lên vuốt râu ung dung bước đi trước. Ba nha dịch còn lại nghiêm cẩn cầm bức họa đi theo phía sau.



"Lệnh truy nã! Lệnh truy nã! Nghi phạm sát hại tiểu nhị khách điếm Phúc Hỷ đã được huyện thái gia điều tra ra. Đã có bức họa chân dung nghi phạm, nếu ai thấy kẻ nào khả nghi thì báo ngay cho nha môn, chỉ cần bắt được nghi phạm huyện thái gia sẽ trọng thưởng cho những ai cung cấp đúng manh mối."

Sư gia cùng ba nha dịch đi khắp đường lớn ngõ nhỏ trong trấn, những bức tường trước kia để dán cáo thị nay được thay thế bằng bức họa nghi phạm cùng lệnh truy nã. Khi lệnh truy nã được dán lên có rất nhiều người qua lại xem. Ban đầu là một đôi phu phụ trung niên bán hoành thánh trên phố, rồi đến những người bán hàng rong, hai vị đại tẩu trên núi nay xuống trấn mua đồ dùng hằng ngày, rồi có cả một nam tử trung niên đang cho đứa một đứa trẻ ngồi trên vai cũng lại gần xem. Sư gia nhìn thấy điều này thì hài lòng chỉnh lại bộ râu của mình. Ba nha dịch kia ngập ngừng như muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng một người trong đó không nhịn được mà lên tiếng nói:

"Sư gia, những bách tính này đa số đều không giống như chúng ta.. họ đều không biết chữ, không biết họ có thể xem được trên bảng dán cáo thị viết gì không?"

Giọng nói nhỏ dần, rồi dừng hẳn, động tác vuốt râu của sư gia cũng theo đó mà khựng lại. Sắc mặt trở nên khó coi rồi lên tiếng quở mắng đổ hết trách nhiệm lên ba người nha dịch mà không chìa cho bọn họ một chút thể diện nào cả.

"Vậy các ngươi còn đứng đây làm gì nữa, mau đi đến chỗ dán cáo thị đọc lệnh truy nã và giải thích cho bách tính hiểu. Hằng ngày ăn cơm ở nha môn có chuyện nhỏ như vậy không giải quyết được, nha môn nuôi các người quả thật là tốn cơm mà."

Ba người hoảng hốt cúi đầu nhận lỗi của mình, nhưng sắc mặt của sư gia cũng không tốt lên mà còn nghiêm ngặt hơn tức giận xua tay nói:

"Giờ mới biết sai sao? Sao không nhanh chóng đi xử lý đi hay còn phải chờ ta đích thân đi dọn dẹp lộn xộn cho các người?"

Sư gia nói xong ba nha dịch giống như chim vỡ tổ mau chóng tản ra tứ phía, đi đến từng điểm dán lệnh truy nã đọc cho bách tính hiểu, chỉ cần một người biết thì một đồn mười và mười đồn trăm bằng cách này rồi ai ai cũng sẽ biết hết.

Sư gia nhìn ba người bọn họ đi khỏi thì thở phào nhẹ nhõm. Cái cảm giác này thật sự gây nghiện, cuối cùng sư gia cũng đã hiểu vì sao Huyện Thái gia luôn trốn tránh việc và đẩy mọi rắc rối lên đầu hắn. Nhất là khi hắn thấy cảnh nha dịch không dám mở miệng cãi lại chỉ cung cúc tuân lệnh hắn đi làm việc thì trong lòng vô cùng hưng phấn.

Đôi mắt của sư gia loé lên một tia sáng, đây cũng là lý do vì sao mệnh quan triều đình đều phải trải qua các kỳ thi sau đó mới được bổ nhiệm. Họ từng bước từng bước sàng lọc nên mặc dù chỉ là quan cửu phẩm nhưng ít nhất cũng phải đỗ cử nhân, thậm chí có người đỗ cả tiến sĩ, nên trong huyện thì Huyện Thái gia là người có học vấn cao nhất.

Hắn cũng là một người tài năng nhưng không gặp thời, nên với huyện lệnh có phần khó hòa hợp. Hắn cũng biết chuyện Thái huyện Thái ra có phần chán ghét hắn nhưng vẫn phải miễn cưỡng dùng hắn. Ban đầu triều đình cũng cử một sư gia xuống, trên đường đi gặp cướp giữa đường lại không chịu lấy tiền ra liền bị đánh chết. Huyện Thái gia đành phải dùng hắn, thấy hắn có tài vì sợ hắn vượt mặt nên cũng không quá vừa ý hắn.

Nói đến đây mới nhớ, bao nhiêu năm nay hắn cũng cúc cung tận tụy làm việc cho huyện thái gia. Ngay từ đầu Huyện Thái gia cũng không ưa gì hắn chỉ hận không thể đá hắn đến một nơi nào đó cho khuất mắt. Tuy nhiên không ai thấy được sự bất bình mà bấy nhiêu năm qua hắn phải chịu đựng, hắn cũng không trách Huyện Thái gia khi không coi trọng hắn bởi vì Huyện Thái gia là người cho hắn công việc, cho hắn có nơi ăn ở.

Nếu có thể sư gia cũng mong muốn được ngồi vào cái ghế huyện lệnh đó để thử cảm giác được người khác cung phụng. Tuy nhiên nếu muốn dùng cách thông thường thì không có khả năng, nhưng ngoài việc thi cử ra thì hắn cũng không biết còn cách nào khác nữa. Đôi mắt của sư gia ráo rác nhìn xung quanh không có không khác gì người đang làm việc trái với lương tâm.

Một canh giờ sau. Sư gia đang ung dung ngồi trong một quán trà ăn đậu phộng, trên bàn còn có một đĩa thịt bỏ ngâm tương và một vò rượu ngon. Nhìn thấy ba nha dịch vừa về đến nơi sắc mặt không tốt, mồ hôi nhễ nhại, đầu bù tóc rối cũng nhìn thấy bọn họ mệt mỏi như thế nào. Ba người bọn họ cũng đã cố dời sự chú ý khỏi đồ ăn trên bàn, cố bỏ qua những điều vụn vặt này nhưng vẫn không thể che giấu hết sự tức giận trong mắt bọn họ.



"Khởi bẩm sư gia, thuộc hạ đã làm theo lời sư gia phân phó, bách tính đều biết được nội dung của lệnh truy nã, đặc điểm và thương thế của hung thủ."

Thuộc hạ cũng đi đến các dược đường và y quán dặn dò và hỏi thăm nếu có ai đến bốc thuốc trị thương thì ngay lập tức báo cho nha môn. "

Một người khác lên tiếng báo cáo công việc. Sư gia nghe xong nheo mắt lại liếc nhìn bọn họ, có một người trong số bọn họ nhìn chằm chằm vào đĩa thịt bò ngâm tương còn sư gia chỉ cười trừ:

" Được rồi ta đã biết rồi. "

Sư gia nói xong liền chậm rãi ăn từng miếng một, uống từng ngụm một trước mặt ba người bọn họ. Ba người nhìn thấy cảnh này thì nuốt nước bọt ừng ực và đứng bất động như chày gỗ ở bên cạnh chờ đến khi sư gia ăn xong mới cùng rời đi. Sư gia cũng nhìn thấy điều này xong vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Huyện Thái gia cũng từng như thế này, được ăn những món ngon bằng bát ngọc, thương nhân đã hiếu kính ông ta nguyên một đùi cừu nướng, rượu nữ nhi hồng và còn cả canh gà hầm sâm trăm năm nữa.. Ông ta ăn uống rất ngon lành vui vẻ trước mặt thương gia nhưng không hề có lời bảo sư gia ngồi xuống cùng ăn. Ngay cả khi bữa tiệc kết thúc, thức ăn vẫn còn thừa, khách nhân say xỉn đổ gục trên bàn mà huyện thái gia cũng không mở miệng cho phép hắn được ăn. Sư gia không nói gì nhưng trong lòng luôn ghi nhớ thật kỹ, bây giờ cũng là lúc để bọn họ nếm thử cái cảm giác mà hắn đã từng phải nếm thử xem thế nào và hắn cũng muốn nếm thử tư vị được chà đạp người khác dưới chân mình sẽ như thế nào.

Sư gia nghĩ như vậy trong lòng càng thêm thoải mái vui vẻ hắn cảm thấy đây chính là quy luật, đây chính là địa vị chênh lệch nhưng hành động này cũng làm tăng thêm khát vọng quyền lực trong lòng hắn. Vừa bắt nạt được vừa trấn áp được ba tên tiểu tử này thì có lợi ích gì chứ? Có giỏi thì đến gây chuyện với huyện thái gia xem. Đến giữa trưa sư gia cũng ăn xong, cả ba người đều đói khát mệt mỏi chân tay đau nhức không chịu nổi khi bị sư gia tra tấn nguyên cả một buổi sáng cuối cùng cũng được buông tha. Về đến cửa nha môn sư gia đứng trước cửa và nói với ba người bọn họ:

" Các ngươi cứ xuống nghỉ ngơi trước đi bận rộn cả buổi sáng rồi, buổi chiều cho phép các người nghỉ ngơi coi như phần thưởng, còn ta bây giờ phải đi gặp Huyện Thái gia báo cáo công việc. "

Ba người im lặng một lúc, rồi cũng chỉ biết nhìn nhau và gật đầu ngầm đồng ý. Mãi đến khi sư ra đi khuất cả ba người mới đứng thẳng dậy, trên mặt tràn đầy phẫn nộ hận không thể túm cổ sư gia lôi lại dần cho một trận mới hả giận:

" Đại ca, cái tên sư gia này cũng quá đề cao bản thân hắn rồi, dù sao hắn cũng chỉ là chó săn của Huyện Thái gia có chỗ nào cao quý hơn chúng ta chứ. Hắn đúng là tên tiểu nhân bị ổi, dám mượn việc công trả thù tư có bao nhiêu việc đẩy hết cho chúng ta, thật sự đệ nuốt không trôi được cục tức này. "

Một người trong đó lộ ra khuôn mặt đầy giận dữ, hai mắt trợn trừng nhìn như chuông đồng. Con người được gọi là đại ca thì vỗ vai hắn trấn an:

" Được rồi, không cần phàn nàn nữa. Không phải ngày một ngày hai hắn có cái đức tính này, kể ra hắn đáng trách nhưng cũng có chỗ đáng thương có lẽ là do thường ngày hắn bị Huyện Thái gia đối xử như vậy nên hắn ta mới đối xử với chúng ta như vậy. "

" Đấy là việc của hắn ta và Huyện Thái gia liên quan gì đến chúng ta chứ? "

" Huyện Thái gia tức giận, hắn tháp dám thể hiện ra sao.. "

"..."

Khi đề tài kết thúc, ba người cũng chỉ biết lắc đầu cam chịu ra về nghỉ ngơi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv