"Đối diện bên kia đường của khách điếm Phúc Hỷ có một cửa tiệm điểm tâm, dược đường."
Tống Tương nói đến đây, nam tử vận y phục dạ hành liền thả lỏng tâm tình, ngay sau đó hắn liền hỏi:
"Vậy thì sao?"
"Dược đường và cửa tiệm điểm tâm đó đều là của ta, ngươi cũng biết đấy, điểm tâm không cho không còn dược liệu trong dược đường của ta đều phải được tính toán đầy đủ không được thiếu một xu. Ta cũng không phải là y sư chữa bệnh làm từ thiện."
Tống Tương nhẹ giọng nói.
"Tuy ta là y sư nhưng khám bệnh và chữa bệnh cho ai còn phải tùy thuộc vào tâm trạng của ta. Còn với những người như ngươi, lúc đó ngươi hôn mê bất tỉnh không thể tự đưa ra quyết định được. Vậy là ta đã quyết định thay ngươi, nên toàn bộ ngân lượng khám chữa trị ngươi phải tự gánh vác hết."
Tống Tương ngừng lại một chút rồi tiếp tục:
"Tuy nhiên bây giờ ngươi đã tỉnh lại, thương thế của ngươi muốn trị khỏi phải tốn rất nhiều dược liệu trân quý, đương nhiên kèm theo là tốn rất nhiều ngân lượng. Vì vậy ta mới đặc biệt hỏi ngươi có muốn tiếp tục chữa trị nữa hay không, nhất là thương thế trên mặt của ngươi muốn khỏi hoàn toàn phải dùng rất nhiều dược liệu quý."
Tống Tương liếc nhìn tay nam nhân vận y phục dạ hành, nàng nhìn thấy sự cảnh giác và tỉnh táo trong mắt hắn nhưng không hề lật tẩy. Bởi vì nàng đoán nam tử vận y phục dạ hành này đang trốn chạy hoặc bị người ta truy sát. Nàng tin rằng người này không còn phụ mẫu, sẽ không có gì phải vướng bận. Kiểu người như thế này nàng luôn muốn tìm kiếm, hơn nữa công phu của người này vô cùng thâm sâu.
Mặc dù so với Chu Tiêu không biết ai sẽ hơn nhưng với công phu này của hắn làm hộ vệ cho nàng sẽ không tệ. Sau sự cố Triệu Nghi Thanh lần trước nàng mới nhận ra tầm quan trọng của hộ vệ. Tuy nhiên ở cái nơi nhỏ bé này nói đến chuyện thu nhận hộ vệ có lẽ sẽ khiến người ta cười chê. Cho nên nàng có ý định thu nhận ám vệ giống như các quý công tử thế gia, vương tôn quý tộc.
"Ý của ngươi muốn nói là nếu ta đồng ý tiếp tục chữa trị thì phải trả ngân lượng sao?"
Nam nhân vận y phục dạ hành trợn tròn mắt khi hiểu rõ ý của Tống Tương.
"Không sai, sao nào, giọng điệu này của ngươi có nghĩa là không muốn tiếp tục chữa trị sao?"
Tống Tương nhướng mày hỏi, lúc này kim bạc cuối cùng đã hạ xuống đầu gối phải của hắn ta. Nếu không kịp thời loại bỏ hàn độc trong cơ thể hắn ra, e rằng sau này thân thể hắn ta sẽ bị tổn hại nghiêm trọng. Không biết nam tử vận y phục dạ hành đã trải qua những ngày tháng kia như thế nào khi thân thể mang đầy trọng thương như vậy. Nếu như hắn không phải là người luyện võ e rằng hắn đã sớm chết rồi. Quả thật là hắn ta rất may mắn khi gặp được nàng, có lẽ đây cũng là số mệnh. Nam nhân vận y phục dạ hành cúi đầu trầm mặc một lúc rồi mới ngẩng đầu lên nói:
Cũng không phải như vậy, người đã cứu ta đây là sự thật không thể chối cãi, chữa bệnh trả ngân lượng là việc ta phải làm. Từ việc ngươi không bỏ mặc thấy chết mà không cứu đã đủ thấy ngươi là một y sư tốt rồi, chỉ là ta còn thiếu người bao nhiêu ngân lượng, ngươi có thể nói cho ta biết được không? "
Tống Tương một tay giơ lên bấm đầu ngón tay đếm, nàng ngồi vào bàn, tay còn lại xách bình lên rót trà vừa uống trà vừa tính. Sau khi tính xong quay sang cười với nam tử nói:
" Hừ! Ta không phải là người không nói lý, ta cứu ngươi phải dùng đến một trăm hai mươi loại dược liệu hái trên núi và hai mươi loại dược liệu quý phải tìm mua khắp nơi, ta lấy ngươi không hơn không kém năm trăm lượng bạc.
Nghe vậy nam tử vận y phục dạ hành lấy ra một xấp ngân phiếu cầm trên tay đưa cho Tống Tương. Mặc dù Tống Tương không phải là người yêu tiền như mạng nhưng là do nàng sống trong tình cảnh thiếu thốn quá lâu rồi, nên khi nhìn thấy số ngân phiếu trước mắt thì tròn mắt ngạc nhiên. Mặc dù số ngân lượng nàng kiếm được nhiều hơn bất cứ gia đình nào ở thôn Khổ Thuỷ này, nhưng vẫn là không đủ để trang trải.
Ngay cả ngân lượng để nàng mua một chiếc xe ngựa còn chưa đủ chứ đừng nói đến việc nàng muốn mua một ngôi nhà ở tiểu trấn này. Khi nam tử vận y phục dạ hành trực tiếp lấy ra một xấp ngân phiếu năm trăm lượng bạc đưa cho Tống Tương. Mặc dù Tống Tương không phải là người yêu tiền như mạng, trong lòng nàng vẫn có chút kích động.
Tuy nhiên nàng không có lộ ra một chút cảm xúc nào, khuôn mặt nàng lạnh tanh cầm ngân phiếu kiểm tra trước mặt hắn khiến cho vẻ mặt của nam tử vận y phục dạ hành trở lên phức tạp. Nhưng Tống Tương cũng chẳng buồn quan tâm, khi nàng đếm đủ năm trăm lượng thì trong lòng vô cùng sảng khoái. Nàng cuộn tròn lại số ngân phiếu với nhau sau đó nhét vào ống tay áo. Nàng quay người lại mỉm cười với nam tử vận y phục dạ hành và căn dặn:
"Chờ một chút, những kim bạc này chưa thể lấy ngay được, bây giờ ta đi sắc thuốc lát nữa quay lại sẽ giúp ngươi giải độc."
Nói xong nàng xoay người bước ra ngoài, khi nàng đi khuất cửa thì ngay lập tức chuyển ngân phiếu đến chiếc hộp trong tài nguyên không gian. Nam tử vận y phục dạ hành sớm biết thuốc giải độc mà Tống Tương nói có tác dụng gì nên chỉ im lặng không nói lời nào. Khi thấy bóng của Tống Tương đi khuất, lúc này hắn mới nhìn đến cách bài trí trong phòng.
Căn phòng này có cách bài trí không giống với phong cách của phú hộ mà giống với gia đình nông thôn hơn. Đồ dùng trong phòng hầu hết được làm bằng gỗ đơn giản, màu sắc nhẹ nhàng nhưng không quá khó coi mà còn mang lại cảm giác an tĩnh cho người ở. Nam tử vận y phục dạ hành nhắm mắt hít thở thật sâu, mùi hoa cỏ ngoài cửa sổ thoang thoảng cùng với tiếng sói hú trên ngọn núi cách đó không xa khiến cho hắn ta như hòa mình vào cuộc sống ở nơi đây.
Từ tận đáy lòng của nam tử vận y phục dạ hành phải thừa nhận rằng hắn ta rất thích nơi này, thì ra hương vị của nơi gọi là nhà lại như thế này. Hắn ta nghe thấy Tống Tương nói chuyện với một phụ nhân, hắn ta đoán rằng phụ nhân đó là mẫu thân của Tống Tương. Hắn ta tham lam hít thở không khí ở đây một cách thèm thuồng, hắn cảm thấy cơ thể hắn tự do thoải mái chưa từng có, ở đây cũng không cần lo nghĩ bị ám hại hoặc truy sát gì cả.
Ở huyện nha, huyện thái gia đã cử sư gia mang theo mã đi điều tra phá án. Bản thân ông ta đều không thích xem những mẫu đó. Ông ta là một văn nhân văn nhân đều thích ngâm thơ bận làm cho là đúng và không hề quan tâm đến những thứ khác chỉ là một chút. Ban đầu khi mới nhận chức ở đây huyện thái gia đều phải đích thân tham gia điều tra mọi vụ án lớn nhỏ, nếu không sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị thay thế hoặc cách chức bất cứ lúc nào.
Trước đây khi tra một vụ án mạng lúc tử thi được mở tấm khăn chùm ra, huyện thái gia chỉ thoáng liếc nhìn thi thể thôi mà cũng khiến ông ta bị choáng váng, thậm chí còn nôn mửa. Phải mất một tháng liền ông ta không dám ăn thịt. Vậy nên vụ án mạng lần này huyện thái gia cũng giao cho sư gia toàn quyền xử lý, và sau cùng sư gia sẽ báo cáo lại cho mình.
Bởi vì hứng thủ vụ án tiểu nhị khách điếm Phúc Hỷ không biết là ai, hơn nữa nghi phạm đã bỏ trốn nên huyện thái gia muốn sớm kết thúc vụ án và coi vụ án này là án bí ẩn. Tuy nhiên đại ca của người bị hại không chịu, hắn cương quyết đòi công đạo cho đệ đệ của mình. Thêm việc vụ án này liên quan đến mạng người rất được bách tính trong thôn của tiểu trấn này rất quan tâm.
Mặc dù huyện thái gia không để vào mắt những thôn phu lỗ mãng, cái mà ông ta sợ bách tính than phiền kêu oan lên trên, một đồn mười mười đồn trăm rồi không biết lúc nào sẽ lọt đến tai vị trên cao xa xôi kia. Cộng thêm cả những kẻ hận không thể lôi ông ta ra khỏi vị trí huyện lệnh sẽ nhân cơ hội này mà giậu đổ bìm leo.
Sư gia nhận được lệnh thì đi làm việc luôn, đây là cách mà sư gia biểu hiện năng lực làm việc, nên hắn ta phải tận tâm chia sẻ lo lắng với huyện thái gia nếu không huyện thái gia cũng không cần hắn ta làm việc nữa mà ngay lập tức sẽ có người thay thế hắn ta.
"Tuân lệnh!"
Sư gia vội vàng dời khỏi thư phòng của huyện thái gia, hắn ta gấp gáp đi điều tra vụ án. Nghĩ ngờ đệ đệ bị sát hại nên ca ca của người quá cố vẫn chưa đưa thì thể đệ đệ về mai táng, mà thì thể đệ đệ của tiểu nhị vẫn còn giữ nguyên hiện trường ở khách điếm Phúc Hỷ. Lúc này trong khách điếm không còn khách nhân nào dám ở lại nữa. Thậm chí mọi người khi nghe đến chuyện tiểu nhị khách điếm bị sát hại ai nấy cũng đều lạnh cả sống lưng.