"Tương nhi, sao con có thể.."
Lý thị nói nửa chừng rồi lại ngập ngừng không muốn nói tiếp, trên tay bà bưng một bát thuốc nước đen ngòm vừa mới sắc xong, có lẽ là rất đắng, thuốc này là do Tương nhi nhờ bà đi sắc. Nam nhân kia không chỉ bị ngoại thương mà còn nội thương rất nặng. Tống Tương vừa tỉ mỉ từ việc chuẩn đoán đến việc chữa trị. Nghĩ kẻ gian kẻ này cũng phúc phận lớn, nếu như gặp nàng muộn hơn một vài hôm nữa e rằng vô phương cứu chữa.
Lý Thị không biết việc nữ nhi hành y cứu người liệu gia đình có gặp phải rắc rối gì không. Đột nhiên nữ nhi có sự thay đổi lớn như vậy khiến bà vừa mừng vừa lo, vừa vui vẻ vừa hạnh phúc lại kèm theo cảm giác hoảng sợ khó kiểm soát. Bà e sợ một ngày nào đó..
"Mẫu thân, người muốn nói cái gì vậy?"
Tống Tương vừa rút cây kim trên đỉnh đầu nam nhân vận y phục dạ hành ra vừa hỏi Lý thị. Nàng nhìn thấy trên kim bạc vừa rút ra có thứ gì đó màu đen bám lên, Nàng dùng khăn lau sạch rồi thả vào bình rượu thử trùng. Lý Thị biết trong tay Tống Tương có rất nhiều dụng chữa bệnh lạ mắt mà bà chưa từng thấy bao giờ, chỉ là lúc này bà đâu còn tâm trạng để ý đến những điều mới lạ nữa thay vào đó là vẻ mặt lo lắng.
"Tương nhi, thân phận của nam tử này không rõ ràng, hơn nữa trên mặt lại bị thương nặng như vậy nên chúng ta cần phải đề phòng.."
Nói đến đây Lý thị không dám nghĩ tiếp nữa, nhưng vì sự an toàn của nữ nhi và nhi tử bà thu lại sợ hãi và nói tiếp:
"Nếu như hắn ta đang bị kẻ thù truy sát, mà giờ lại đang ở nhà của chúng ta không biết ngày sau có mang lại phiền phức gì không nữa. Mẫu thân thì già rồi chết cũng không hối tiếc nhưng con và Hoa nhi đều là mệnh của ta."
Khi Lý thị nói về vấn đề này với thực tế có chút xa vời nhưng trên khuôn mặt của bà lộ rõ tia ưu thương. Bao nhiêu năm qua sự cô đơn, khó chịu cứ đeo bám cả vào những bí mật chôn sâu nhất trong lòng mà bà không có ý định nói ra bí mật đó. Để giấu kín bí mật này bà không ngần ngại đi bước nữa với Tống lão tam và sống ở nơi thôn quê hẻo lánh này.
Rời xa vinh hoa phú quý ở kinh thành chỉ với mục đích là bảo vệ hài tử của bà được bình an. Nhưng trong trường hợp nếu có chuyện xảy ra với bọn họ, an toàn của bọn họ bị đe dọa, tính mạng gặp nguy hiểm thì thân nữ nhân yếu đuối tay trói gà không chặt sao có thể chống lại kẻ thù đây. Hơn nữa bà cũng nghe được vài chuyện tương tự.
Vài ngày trước khi đang giặt y phục ngoài bờ sông với thím Trương, Lý thị được hàng xóm của mình kể về việc xảy ra ở thôn bên cạnh có một đôi phu phụ bị sát hại vào lúc nửa đêm rất thương tâm. Mọi người hỏi han nhau mới biết hóa ra ba tháng trước đôi phu phụ này đã cứu được một người bị thương rất nặng, sau khi vết thương bình phục người đó bỏ đi không một lời từ biệt. Về sau kẻ thù của người này đuổi đến nơi thì rất tức giận mà ra tay sát hại đôi phu phụ kia.
Thực ra Lý thị là một người tốt bụng và dễ mềm lòng, bà cũng không muốn Tống Tương trở thành kẻ máu lạnh vô tình thấy chết mà không cứu. Nhưng nói đến an nguy của tỷ đệ Tống Tương thì bà buộc mình phải nhẫn tâm khi phải có suy nghĩ như vậy:
"Mẫu thân người lại lo lắng nhiều rồi."
Tống Tương khẽ cười trả lời Lý thị, nàng đương nhiên hiểu mẫu thân đang lo lắng điều gì nên đã bình tĩnh trấn an mẫu thân:
"Chuyện thôn bên cạnh con cũng đã nghe nói, nhưng đó chỉ là một ví dụ, người xem Chu Tiêu không phải là người mà con đã nhặt từ bìa rừng về sao?"
"Chu Tiêu khác, nam nhân này sao có thể so sánh được với Chu Tiêu chứ?"
Lý Thị phân bua, nghe xong Tống Tương chỉ biết tủm tỉm cười, nàng vẫn không dừng động tác trên tay lại mà thuần thục dùng kim châm cứu cho nam tử vận y phục dạ hành. Tay nàng thi châm vào huyệt thái dương sau đó xoay nhẹ ấn sâu kim vào, tay nghề của nàng lão luyện như một lão thần y:
"Chu Tiêu là người tài hoa hơn người, khí chất phi thường cao quý, còn hắn con nhìn xem cả người vận y phục dạ hành, ngay cả đầu cũng trùm kín mít, thoạt nhìn đã không phải là người tốt rồi."
Lý Thị lo lắng tiếp tục khuyên giải:
"Tương Nhi à, con nghe lời mẫu thân đi, dù sao mẫu thân đã già rồi lại không có bản lĩnh như con, nhưng dù gì mẫu thân sống cũng nhiều năm như vậy rồi ta ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm nên đương nhiên chuyện đời cũng phần nào hiểu rõ hơn con. Mẫu thân không đòi hỏi điều gì cả, chỉ mong người một nhà chúng ta bình an qua ngày. Nên sau khi cứu chữa xong thì con mau đuổi hắn đi."
"Mẫu thân con biết rồi, hôm nay người không phải đi giặt y phục sao? Người mau đi đi, một lát nữa sau khi con xử lý xong vết thương cho hắn thì đi nấu cơm, nấu cơm xong con sẽ đưa Tống Hoa đi tìm mẫu thân."
Tống Tương nói. Lý thị nhìn nữ nhi cũng đành thở dài, nữ nhi chưa từng nghe lọt tai lời của bà, trong lòng bà thấy rất buồn bực, nhưng bà cũng biết không phải nữ nhi của mình đáng trách mà đó là do nữ nhi lương thiện động lòng trắc ẩn.
"Tương Nhi, con phải nhớ sau khi người này tỉnh lại thì đuổi hắn ta đi, không để để hắn ở lại nhà chúng ta."
Lý Thị lo lắng và liên tục nhắc nhở nàng về vấn đề này, là mẫu thân bà cũng chỉ làm được đến như vậy thôi mặc dù bà có nói bã bọt mép thì cũng vô dụng nữ nhi lại bướng bỉnh giữ chính kiến không chịu nghe lời bà, thực ra bà cũng không muốn trở thành người luôn cằn nhằn trong mắt nữ nhi nhưng là do không còn cách nào khác.
"Mẫu thân đừng lo lắng, con sẽ không giữ người lại, dù có muốn giữ cũng không có chỗ ở mà."
Tống Tương trả lời, đôi mắt nàng nàng sáng lấp lánh vì trong mắt nàng lúc này chỉ nghĩ về Chu Tiêu. Nếu Chu Tiêu biết chuyện hắn sẽ rất khó chịu. Việc Lý thị bà có thể làm bây giờ là trông chừng người này chờ cho đến khi Chu Tiêu trở lại. Bây giờ Chu Tiêu còn đang làm việc ở tiêu cục đương nhiên không biết chuyện xảy ra ở nhà. Lý thì chỉ mong Chu Tiêu mau chóng trở về, dù gì thì nữ nhi ít nhiều cũng nghe lời khuyên giải của Chu Tiêu.
Tiêu cục Long Môn.
Bởi vì Chu Tiêu là người mới đến nên mấy ngày qua vẫn chưa phải đi áp chuyến tiêu nào, thời gian này có một nhóm người cũ trong tiêu cực cục thay phiên dẫn theo hắn làm quen mọi việc lớn nhỏ và quá trình xử lý công việc trong tiêu cục như thế nào. Sáng hôm nay bọn họ đi thăm dò đường đi, họ vừa mới từ bên ngoài trở về. Đường chính bị hư hỏng, triều đình đang tu sửa lại mấy ngày nay không thể đi qua được mà phải dùng đường thủy để đi ra bên ngoài.
Nhưng áp tiêu dùng đường thủy không khả quan nên đưa con ra phân phó xuống đi tìm lối đi khác. Đây là một công việc không nặng cũng không nhẹ nên đương gia đã chỉ đích danh Chu Tiêu đi thăm dò đường cùng với một người nữa trong tiêu cục. Mồ hôi Chu Tiêu nhễ nhại, khi hắn cùng nhóm người trở về thì cũng vừa đến giờ cơm tối.
Phần lớn những người trong tiêu cục là nam nhân, chỉ có hai hoặc ba nữ nhân vóc dáng cao lớn thô kệch nhìn không khác gì nam nhân, nếu bọn họ cải trang thì có lẽ sẽ không có ai nhận ra bọn họ là nữ nhân. Khi mọi người đang nói chuyện rôm rả Chu Tiêu chỉ gật đầu chào, hắn vui vẻ ngồi vào bàn ăn và tay cầm đũa tay bưng bát cơm lên ăn. Đãi ngộ của tiêu cục đặc biệt tốt, đồ ăn phong phú, trên bàn của món vịt bát bảo trong rất bắt mắt, củ sen chua ngọt, chân gà sốt, cùng với vài món mà hắn không biết được trang trí rất tỷ mỉ trông không khác gì tác phẩm nghệ thuật:
"Lão tứ đi đâu rồi? Cả buổi sáng nay không ai nhìn thấy, không phải hắn vừa trở về sau chuyến áp tiêu đến Giang Nam đó sao? Có khi nào lại đi áp tiêu nữa rồi không?"
Trong đám đông có người vừa ăn vừa nói chuyện.
"Lão tứ a! Không phải hôm nay là ngày nghỉ của hắn sao? Đương gia cho hắn nghỉ một ngày. Chuyện là thế này khi áp tiêu đến Giang Nam chủ nhân chuyến tiêu đặc biệt hài lòng ban thưởng cho tiêu cục một trăm lượng bạc. Lão tứ chuyển lại cho đương gia toàn bộ số bạn được thưởng, đương gia tán thưởng lòng trung thành của hắn liền thưởng cho hắn mười lượng bạc và cho phép hắn được nghỉ một ngày."
"Lão tứ cũng thật là, mới sáng sớm nay đã thấy hắn ra khỏi nhà cứ ngỡ hắn đi chơi ai ngờ lại tiếp tục đến tiêu cục điện áp chuyến tiêu hôm nay."
Lại có một người trong đám đông lên tiếng còn
"Không phải a, có lẽ có chuyện này mà mà mọi người không ai biết."
Nói đến đây thì giọng nói chợt dừng lại tất cả mọi người hướng về phía có giọng nói, thì ra là một nam tử trung niên vừa lên tiếng. Người này nâng chén rượu lên nhấp một ngụm rồi nuốt xuống. Tuy tóc có lưa thưa bộ dạng có phần mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn còn tinh thần rất tốt. Chu Tiêu vẫn bất động thanh sắt giữa đám đông mặc dù hắn vẫn khẽ mỉm cười nhưng vẫn nhìn ra được hắn lạc lõng hẳn với những người xung quanh.
Hắn gắp một viên đậu phộng lên bỏ vào miệng, thứ này có lẽ bị quá lửa khiến mùi vị không được ngon. Mặc dù nguyên liệu nấu ăn cho bàn ăn này không hề tầm thường nhưng tay nghề có phần tệ hại. Chu Tiêu biết tay nghề nấu nướng này có thể nói là loại tốt nhất ở tiểu trấn này rồi, tuy nhiên so với tay nghề nấu ăn của tổng ra thì còn thua xa.
Lúc này rảnh rỗi bất chợt Chu Tiêu lại nhớ đến bóng dáng yêu kiều của Tống Tương, hắn không ngờ được bản thân hắn lại tự buông thả đến vậy luôn bị hình bóng nàng lởn vởn trong suy nghĩ. Nàng vận y phục dài màu thanh vân, trong xanh nhẹ nhàng bồng bềnh giống như dải lụa bay phấp phới. Tuy có vẻ liễu yếu đào thơ nhưng lại mang khí chất lạnh lùng cao quý vô cùng cuốn hút. Hơn nữa ở nàng lại có cả sự kiên cường và bản lĩnh mà nam nhân trong thiên hạ ít ai sánh kịp. Nếu Tống Tương có thể gả cho hắn thì tốt biết mấy, thậm chí ngay cả trong mơ hắn cũng tưởng tượng ra sẽ có một ngày như vậy.
"Lão tứ có chuyện gì thì ngươi mau nói đi sao cứ phải úp mở mở làm cái gì."
Người ngồi bên cạnh Chu Tiêu rất quan tâm đến chuyện của lão tứ bèn lên tiếng nói:
"Lão tứ là một người tốt, ta chưa từng gặp ai tốt bụng như hắn cả, chỉ có điều hắn có cái tật thích xem náo nhiệt, cái tật này ăn sâu vào máu hắn rồi."
Một người nói tiếp.
"Cái này thì ta biết, lão tứ cũng chỉ có cái tật nhiều chuyện hơn nữa lại có tính tò mò thích xem náo nhiệt hoặc hóng những câu chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu, chưa thấy hắn bỏ qua chuyện gì. Nói đến đây ta mới nhớ hai năm trước hắn còn nói chuyện phiếm về đương gia, liền bị đương gia đuổi đánh khắp trấn vì chuyện này."
"Ha ha ha. Chuyện này ta nhớ ra rồi, chuyện này nói đến cũng thật mất mặt. Lão tứ dù sao cũng lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn không có bớt đi mấy chuyện vô nghĩa như vậy.
Các người ở gần nhà hắn như vậy có biết hắn đi đâu không?"
Lúc này một người hạ thấp giọng xuống hỏi, khẩu vị của mấy người ngược lại đã trở nên cao hứng vội vàng trả lời:
"Hắn ta thì đi đâu được chứ, ngoài đến thanh lâu tìm nữ nhân để vui vẻ ra thì ta không nghĩ ra được hắn sẽ đi đâu."
"Không phải đâu, lão tứ lớn tuổi như vậy rồi sẽ không có hứng thú với nữ nhân, có lẽ là do hắn ta nghe được gần đây có án mạng nên đã tìm đến đó góp vui rồi."
Có người nghe xong liền phản đối:
"Không đúng a, sao người biết được lão tử sẽ đi xem náo nhiệt. Hôm nay không phải ngươi không có ra ngoài làm nhiệm vụ sao. Không rời đi nửa bước sao người lại biết."
Nam tử bị hỏi nhất thời luống cuống gắt lên, có vẻ như hắn ta thật sự bị chọc giận:
"Ta cũng chỉ nghe người khác nói nói lại, các ngươi muốn nghe ta nói tiếp nữa không."
"Nói.. nói.. nói.. Người nói! Người nói!"
Mọi người đều ngầm hiểu, vừa làm nhiệm vụ vừa trộm trốn ra ngoài chơi hầu như trong tiêu cục ai cũng đã từng như vậy cho nên mọi người đều ngầm hiểu chứ không cố ý vạch trần.
"Các người đã nghe nói đến khách điếm Phúc Hỷ chưa?"
Một người lên tiếng hỏi và có vài người đồng thanh đáp:
"Có, là khách điếm giá cả hợp lí, đồ ăn lại rất ngon nữa."