Đặc Công Hàn Phi

Chương 83: Đến Phong Nguyệt Lâu (1)



“Bạch Vân Hoài thông gian bán nước?!” Bạch Tử Linh đối với tin tức Lạc Hàm mang về phải nói là vô cùng kinh ngạc, mặc dù có chút ngoài mong đợi nhưng rõ ràng tin tức này có giá trị không kém thứ nàng muốn, thảo nào lúc nãy Bạch Vân Hoài trở về xong lại rầm rộ cho nhiều người đi tìm Lạc Hàm như vậy, thậm chí còn huy động một số thủ hạ đắc lực dưới trướng của hắn đi tìm, Bạch Tử Linh còn nghĩ rằng Lạc Hàm đã trộm đi thứ gì quý giá của hắn không ngờ là vì hắn đã phát hiện việc Lạc Hàm nhìn thấy được thông tin không nên thấy cho nên mới cho người truy sát nàng.

Bạch Tử Linh xuyên qua đến nơi này cũng đã được một thời gian tất nhiên cũng không chỉ ở trong Linh Viên ăn rồi ngủ, nàng cũng có tìm hiểu về thế lực của Bạch Vân Hoài, cũng biết được bên cạnh hắn có hai thủ hạ đắc lực, một người gọi Bạch Lãm xuất thân từ nhà võ, gia đình hắn vì nghèo khó nên đã bán hắn cho người khác, một cao thủ võ lâm đã mua hắn trở về dạy dỗ, sau khi người kia mất Bạch Lãm đã đi tòng quân, hắn từng lên chiến trường chém giết không ít quân địch, lập không ít chiến công, sau đó cũng không biết vì nguyên nhân vì mà lại quyết định bỏ xuống quân phục, đi theo Bạch Vân Hoài, còn đối với Bạch Vân Hoài một lòng trung thành. So với Bạch Lãm có một câu chuyện xưa vô cùng phức tạp thì người còn lại bên cạnh Bạch Vân Hoài lại có tiểu sử đơn giản hơn nhiều, Bạch Ngọc từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Bạch Vân Hoài, gia cảnh của Bạch Vân Hoài không tệ, hắn cũng là thiếu gia tôn quý của Bạch gia, Bạch Ngọc khi đó là thư đồng của hắn, hai người cùng nhau lớn lên, huynh đệ tình thâm, nghe nói Bạch Ngọc từng nhiều lần vì Bạch Vân Hoài vào sinh ra tử, mà Bạch Vân Hoài đối đãi với hắn cũng rất tốt, chưa từng bạc đãi hắn, tuy hắn thân là thuộc hạ nhưng người trong phủ đối với hắn đều vô cùng kính trọng, xem hắn như huynh đệ của Bạch Vân Hoài chứ không phải thuộc hạ của Bạch Vân Hoài, về thân thủ của hắn có thể nói không hề thua kém Bạch Lãm, chính là sức mạnh cụ thể thế nào Bạch Tử Linh không rõ ràng lắm.

Bạch Ngọc người này nàng chưa từng gặp qua, trong kí ức cũng không có nhận thức người này, nghe nói hắn hành tung vô định, trong phủ này ngoại trừ Bạch Vân Hoài ra thì không ai biết được hắn đi đâu về đâu, bất quá hắn nhất định là ở trong Bạch phủ, chỉ là không có người nào nhận thấy sự hiện diện của hắn mà thôi. Bạch Tử Linh cũng không có phát hiện sự tồn tại của hắn, chỉ là nhiều lúc nàng cảm nhận được có một đôi mắt đang dõi theo nàng, ngay từ ngày đầu tiên xuyên qua nàng đã nhận thấy, cho nên có nhiều lúc nàng không dám hành động lỗ mãng, sợ đưa đến phiền phức không đáng có, từ khi xuyên qua đến giờ nàng đã có hơn ba lần cảm nhận được ánh mắt đó, lần đầu tiên là khi đến nàng vừa mới xuyên đến, lần thứ hai chính là lúc mọi người bị kinh động vì tiếng hét, và lần thứ ba có lẽ là lúc Bạch Vân Hoài đến đây tìm nàng, nói về việc hắn không phải phụ thân thân sinh của nàng. Sau đó ánh mắt dõi theo nàng càng ngày càng ít lại, lần gần đây nhất chính là tối qua, sau khi Thương Hàn Phong rời đi không bao lâu, nàng vẫn còn đứng trong viện chưa vào phòng, khi đó không gian yên tĩnh, trong viện chỉ có một mình nàng cho nên nàng có thể cảm nhận rõ ràng tầm mắt của người đó đang dừng trên người nàng, Bạch Tử Linh quay người, đôi mắt hờ hững nhìn vào trong bóng đêm vô tận, ba giây sau nàng mới dời đi, vị trí đó... hắn đang ở trên nóc thư phòng của Bạch Vân Hoài, có lẽ hắn cũng đã biết được nàng nhận ra sự tồn tại của hắn. Bạch Ngọc quá thần bí, đến giờ phút này Bạch Tử Linh vẫn chưa biết được bộ dạng của hắn thế nào, riêng Bạch Lãm, trong trí nhớ của nàng đã từng xuất hiện hình dáng của hắn, người này thân cao mét tám, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, hắn mạnh mẽ như hổ, cao lớn như voi, cả người đầy hơi thở khát máu, chỉ có những người bước ra từ chiến trường đẫm máu mới có khí chất như vậy, đổi lại là người bình thường nhìn thấy hắn cũng thấy sợ hãi, huống hồ khi đó nguyên chủ chỉ mới hơn mười tuổi, chỉ nhìn thấy hắn ở đằng xa đã sợ hãi đến mức bệnh liệt giường, ba ngày ba đêm mới có thể bước xuống giường.

Hai vị Bạch gia thủ hộ tướng này, ngoại trừ Bạch Vân Hoài ra thì không hề nghe mệnh lệnh của bất cứ ai, nhiệm vụ của bọn họ chính là phục tùng mệnh lệnh của Bạch Vân Hoài, đối với người của viện khác bọn họ không quan tâm quá nhiều, đó là lý do những chuyện xảy ra trong phủ từ Phỉ Vân Các của Tứ phu nhân có ma đến Minh Nguyệt Các của Đại phu nhân có hắc y nhân ra vào bọn họ đều không quản, cho đến khi thư phòng của Bạch Vân Hoài mất trộm bọn họ mới xuất hiện.

Bởi vì biết Hữu Thừa tướng phủ ngọa hổ tàng lòng, ngoài mặt có Bạch Lãm như ôn thần trấn giữ, bên trong lại có đại thần như Bạch Ngọc tọa trấn cho nên khi giao việc này cho Lạc Hàm, Bạch Tử Linh đã suy tính rất lâu, nàng biết thân thủ của Lạc Hàm không tồi nhưng võ công cũng không phải thuộc hàng thượng đẳng, rõ ràng không phải đối thủ của Bạch Lãm, tuy nhiên Lạc Hàm lại có một thân khinh công mà không phải ai cũng có, hơn nữa về phương diện độc thuật nàng cũng rất có thành tựu, đánh không lại thì có thể chạy, đã không thể chạy thì có thể hạ độc đối phương.

“Thông gian bán nước thì không chắc, bất quá trong thư phòng tìn được bức thư của Vũ Nguyệt là thật.” Lạc Hàm nhận lệnh Bạch Tử Linh lẻn vào thư phòng của Bạch Vân Hoài tìm kiếm đạo Thánh chỉ năm xưa mà Thành Thiên đế ban để tìm xem người mà hứa hôn với Bạch Tử Linh là ai, bởi vì Lạc Dư bên kia không tra được, thế nhưng lại không tìm thấy, bất quá trong lúc tìm kiếm nàng đã vô tình phát hiện ra một cơ quan. Lạc Hàm từ nhỏ đã học pháp trận, đối với cơ quan cũng có nghiên cứu, cho nên nàng rất nhanh liền tìm cách mở ra cơ quan đó, trong cơ quan là một kệ sách, bên trong chứa đầy những loại sách cũ, có vẻ như rất quan trọng, nếu không quan trọng thì Bạch Vân Hoài cũng không cất chúng trong cơ quan làm gì. Nàng tùy tiện cầm một quyển sách lên, tiêu đề quyển sách có vẻ tầm thường, thế nhưng Lạc Hàm cũng không có vì vậy mà bỏ qua nó, nàng biết đây chỉ là thủ thuật che mắt, tiêu đề tầm thường không có nghĩa là nội dung không quan trọng, quả nhiên nội dung bên trong là ghi lại việc Bạch Vân Hoài đã trộm mất của công, cùng với việc hối lộ của các mệnh quan triều đình cho hắn, trong lúc lật sách không chú ý đến nên đã có một phong thư rơi ra, Lạc Hàm nhặt lên và mở ra đọc, phát hiện đó là tin từ Vũ Nguyệt gửi đến.

“Liên lạc với người Vũ Nguyệt chính là thông gian bán nước.” Lạc Hàm bên cạnh đột nhiên chen miệng vào, lúc nãy nhìn Bạch Tử Linh cùng Lạc Hàm thần thần bí bí, nàng còn tưởng là có chuyện gì, hóa ra là Bạch Tử Linh muốn Lạc Hàm đột nhập vào thư phòng của Bạch Vân Hoài để trộm thứ gì đó, hiện tại trong phủ bởi vì chuyện này mà ầm ĩ không thôi, nếu không phải ngày hôm nay Bạch Tử Linh bị cấm túc ra ngoài thì có lẽ nàng cũng thuộc diện tình nghi, đến lúc đó Linh Viên chắc chắn sẽ bị lục soát.

“Lạc Hàm, có chắc phong thư đó là của Vũ Nguyệt gửi đến không?” Lỡ như có người giả mạo Vũ Nguyệt gửi thư cho Bạch Vân Hoài thì đây lại là một hồi âm mưu khác nữa.

“Chắc chắn, trên đó có ấn ký của Vũ Nguyệt.” Ấn ký của hoàng thất Vũ Nguyệt là một loài hoa, một loài hoa đặc biệt mà không hề giống bất kì loại hoa nào, cho nên nàng tuyệt đối không nhìn nhầm.

“Như vậy... nội dung trong thư nói về cái gì?”

“Vũ Nguyệt muốn Tứ quốc đại tái năm nay bọn họ là nước chiến thắng, muốn Bạch Vân Hoài cùng hắn hợp tác.”

Quan hệ giữa Thành Thiên và Vũ Nguyệt không gây gắt như Thành Thiên và Phượng Tề, bất quá cũng không hề ôn hòa như ngoài mặt, thiên hạ nhiều quốc gia như vậy lấy Tứ quốc cầm đầu, hiển nhiên mỗi vị quân chủ đều có tham vọng thống nhất giang sơn, cho dù là ngàn năm trôi qua ý định này cũng chưa bao giờ thay đổi, chỉ là điều khiến người khác không ngờ đến chính là Vũ Nguyệt vậy mà lại liên lạc với Bạch Vân Hoài. Vũ Nguyệt là quốc gia lớn thứ hai sau Thành Thiên, tuy nói đất đai Vũ Nguyệt khô cằn, quanh năm bao phủ bởi cát, không được màu mỡ như Thành Thiên cùng Phượng Tề nhưng thiên nhiên rất công bằng, được thứ này sẽ mất thứ kia, cho nên ở Vũ Nguyệt cũng có một số thứ mà những nơi khác không có, người bên ngoài đồn đại người dân Vũ Nguyệt sống rất khổ sở nhưng chỉ có những ai đã từng vượt hoang mạc phía Tây mới có thể sâu sắc cảm nhận được sự phát triển ở nơi này. Trong Tứ quốc Vũ Nguyệt là nước luôn có âm mưu muốn mở rộng lãnh thổ, nhưng binh lực của Vũ Nguyệt không quá dồi dào, quân đội Vũ Nguyệt không hiếu chiến như Thành Thiên, không dũng mãnh như Yến Vân, huống hồ Vũ Nguyệt so với các quốc gia khác Vũ Nguyệt dễ phòng hơn công, phía Tây đại lục là một mảnh hoang mạc rộng lớn, các đế quốc muốn xâm lược Vũ Nguyệt phải vượt qua hoang mạc, mà Vũ Nguyệt cũng vậy, mười năm trở lại đây Vũ Nguyệt chỉ phát động chiến tranh duy nhất một lần, chính là khi đội quân Chiến thần của Thương Hàn Phong đã đánh vào một nước nhỏ phụ thuộc Vũ Nguyệt cho nên Vũ Nguyệt mới xuất binh cứu trợ nhưng vẫn thất bại trở về.

Mấy năm nay Tứ quốc ngoài mặt sóng yên biển lặng nhưng bên trong lại là sóng ngầm mãnh liệt, ngay cả Vũ Nguyệt cũng đã chủ động liên lạc với Bạch Vân Hoài chứng tỏ Tứ quốc đại năm nay nhất định là không đơn giản, nếu Vũ Nguyệt đã xâm nhập vào nội bộ Thành Thiên thì Phượng Tề và Yến Vân bên kia tuyệt đối sẽ không ngồi yên đứng nhìn, đặc biệt là Phượng Tề, mặc dù ở Thành Thiên còn có một vị công chúa của Phượng Tề mang đến hòa thân nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến mối quan hệ gay gắt giữa hai quốc gia.

Bạch Tử Linh không rõ ẩn tình bên trong của mỗi quốc gia nhưng thế cục hiện tại của thiên hạ nàng cũng xem như rõ ràng, thiên hạ lấy Tứ quốc làm đầu, Thành Thiên thân là quốc gia đứng đầu Tứ quốc, hiển nhiên so với các quốc gia khác mạnh hơn nhiều, chỉ là một quốc gia cho dù có mạnh đến đây, một khi chịu sự công kích của ba quốc gia còn lại trong một lần cũng sẽ không thể lật ngược tình thế ngay lập tức được.

Vì sao nàng lại nói như vậy?

Mục đích thật sự của Vũ Nguyệt khi liên lạc với Bạch Vân Hoài chỉ sợ không đơn giản chỉ vì Tứ quốc đại tái, cho dù là có thì Tứ quốc đại tái cũng phải có một ý nghĩa quan trọng nào đó, trong trí nhớ của nguyên chủ Bạch Tử Linh nhanh chóng tìm được thông tin về Tứ quốc đại tái, cũng biết Tứ quốc đại tái bốn năm trước Vũ Nguyệt là quốc gia xếp cuối cùng, không chỉ bốn năm trước mà còn bốn năm trước trước nữa Vũ Nguyệt cũng là quốc gia đứng cuối cùng. Vũ Nguyệt không phải là một nước yếu, một quốc gia với diện tích không hề thua kém Thành Thiên, với nhân số đông đảo có thể so sánh với nhân số Phượng Tề cùng Vũ Nguyệt cộng lại, tuy binh lực của bọn họ không dồi dào, thiên nhiên lại khắc nghiệt nhưng vũ khí mà người dân Vũ Nguyệt làm ra sắt bén hơn nhiều so với các quốc gia còn lại, kiếm của Vũ Nguyệt chặt kiếm của các nước khác như chặt củi, đồng thời Vũ Nguyệt lại là quốc gia dùng độc đứng đầu thiên hạ, nếu không phải vì Vũ Nguyệt cách các nước còn lại cả hoang mạc rộng lớn thì bọn họ sớm đã dẫn binh xâm lược rồi.

Nếu nói Vũ Nguyệt không có năng lực thắng trong Tứ quốc đại tái thì điều này có thể dễ hiểu hơn một chút, bởi vì không có năng lực chiến thắng nên năm nay bọn họ mới cần đến sự giúp đỡ của Bạch Vân Hoài để chiến thắng, nhưng mà nếu bọn họ muốn thắng kỳ thực cũng rất đơn giản, chỉ cần hạ độc nhưng người tham gia vào Tứ quốc đại tái, đến lúc đó người của tam quốc còn lại không thể đến thì Vũ Nguyệt chẳng phải sẽ là người chiến thắng sao? Cho dù trong luật lệ cấm sử dụng những hành vi bỉ ổi kiểu này nhưng chỉ cần có ngươi muốn dùng thì sợ gì sẽ bị phát hiện, chỉ cần không lưu lại chứng cứ thì cho dù có lí cỡ nào cũng không thể cãi lại, Lạc Hàm cũng đã từng nói độc của Vũ Nguyệt là độc đứng đầu thiên hạ, ngay cả Y Tiên tự nhận mình y thuật cao siêu cũng khó lòng mà giải hết tất cả loại độc từ Vũ Nguyệt, cho nên Bạch Tử Linh cảm thấy nếu Vũ Nguyệt muốn chiến thắng cho dù không có năng lực đi chăng nữa thì vẫn có thể chiến thắng một cách dễ dàng, không thể đứng đầu nhưng cũng không đến nổi đứng cuối cùng đi?!

Nàng có cảm giác trong chuyện này đang ẩn chứa một âm mưu to lớn, liên quan đến vận mệnh của Tứ quốc, mà Tứ quốc đại tái chính là mấu chốt của mọi chuyện!

“Sao có thể?!” Thanh Nhi là người đầu tiên phản ứng lại, nàng kích động bật dậy, gương mặt đỏ lên vì tức giận, trong giọng nói ẩn chứa sự buồn bực không che giấu, trong khi hai người còn lại thì bình tĩnh vô cùng.

Bạch Tử Linh thì không sao cả, mặc dù nàng đã suy nghĩ về vấn đề này theo một lối suy nghĩ khác nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là suy đoán của nàng dựa trên Thuyết âm mưu mà thôi, nàng cũng không có bằng chứng chứng minh Vũ Nguyệt đang có một âm mưu lớn đối Thành Thiên, thậm chí là đối vói tam quốc còn lại, mà nàng cũng chẳng có thời gian để bận tâm đến chuyện này, từ đối chí cuối trong suy nghĩ của nàng Tứ quốc đại tái chỉ là cách để phô trương thân thế của Tứ quốc mà thôi, không hơn. Về phần Lạc Hàm, nàng vốn không phải là người Thành Thiên, cũng chẳng phải người của Vũ Nguyệt, cho nên việc ai thắng trong Tứ quốc đại tái tựa hồ cũng không quan trọng, chỉ có Thanh Nhi từ nhỏ đã sống ở Thành Thiên, trong máu sớm đã bị nhiễm tư tưởng văn hóa của đám người Thành Thiên cho nên khi nghe thấy chuyện Vũ Nguyệt liên lạc với Bạch Vân Hoài mới kích động như vậy.

“Bọn họ muốn thắng thì cứ thắng, muội kích động như vậy làm gì?!” Bạch Tử Linh không chút để ý mở miệng, Lạc Hàm cũng theo đó mà gật đầu phụ họa, hiển nhiên cả hai người đều có cùng một suy nghĩ như nhau.

“Tiểu thư sao người có thể bình tĩnh như vậy chứ? Chẳng lẽ người không biết ý nghĩa của Tứ quốc đại tái quan trọng thế nào sao chứ?!” Lạc Hàm bình tĩnh không nói, dù sao nha đầu này cũng không có hứng thú với những chuyện trong triều, nhưng Bạch Tử Linh thì khác, Bạch Tử Linh là người Thành Thiên, lại là tiểu thư Thừa tướng phủ, mỗi vị quý tộc của Thành Thiên đều hiểu rõ tầm quan trọng của Tứ quốc đại tái, nếu không bốn năm một lần mọi người cũng không có bỏ sức ra để khiến quốc gia mình chiến thắng, đó không chỉ là vấn đề mặt mũi mà còn liên quan đến vận mệnh quốc gia a.

“A, có ý nghĩa thế nào?” Nàng băng quơ mở miệng.

“Tứ quốc đại tái rất quan trọng đối với mỗi quốc gia, tiểu thư cũng biết người chiến thắng có thể đưa ra một yêu cầu đối với một trong ba quốc gia thua trận, chỉ cần không ảnh hưởng đến vận mệnh của quốc gia thì cái gì cũng điều có thể.”

“Cái gì cũng điều có thể? Thật sao?!” Lạc Hàm bên cạnh tỏ vẻ nghi ngờ, nàng cũng chỉ biết Tứ quốc đại tái là sự kiện trọng đại bốn năm một lần, còn về phần thưởng của người thắng là gì nàng không quá quan tâm, hiện tại nghe Thanh Nhi nói vậy nàng rốt cuộc cũng biết được lý do vì sao mỗi năm mọi người đều đặc biệt háo hức sự kiện này.

“Tất nhiên, ta nói cho muội biết chỉ cần là quốc gia thắng trận thì đều có thể đưa ra yêu cầu, mặc kệ đối phương có muốn hay không điều này cũng có hiệu lực bốn năm, Tứ quốc đại tái vừa rồi Thành Thiên chúng ta là nước chiến thắng đó.” Nói đến đây gương mặt Thanh Nhi đầy tự hào.

“Cho dù đó là phi tử của hoàng đế?”

“Tất nhiên.” Mặc dù vấn đề này nghe có chút vô lí nhưng trong lịch sử cũng không phải chưa từng phát sinh, nguyên nhân là vì vị phi tử đó quá tuyệt sắc, hoàn toàn xứng danh Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

“Dù đó là một tòa thành trì?” Không liên quan đến vận mệnh quốc gia, muốn chiếm lấy một tòa thành trì cũng không nhất định là sẽ phá hủy quốc gia đó, nhiều nước khi thua trận nếu không phải đưa người đi hòa thân thì cũng là dâng lên vài tòa thành trì, cho nên thành trì đối với một quốc gia cũng có ý nghĩa là tiền đặt cược.

“Có thể.”

Như vậy vì sao còn cần đến chiến tranh nữa? Lạc Hàm nhíu mày.

Tựa hồ như nhìn thấu suy nghĩ của Lạc Hàm, Thanh Nhi giải thích: “Bất quá mỗi quốc gia chỉ được thua ba tòa thành trì mà thôi, đây là quy định trăm năm không thay đổi.” Thành trì là của cải của quốc gia đó, chỉ cần là đồ vật thuộc sở hữu của một nước thì khi nước đó thua trận thì các nước còn lại có quyền lấy đi, nhưng mà nếu một quốc gia liên tục thua trong nhiều năm, những nước khác cứ thế mà cắt xén đất đai, như vậy sẽ dẫn đến việc đất nước đó xóa khỏi bản đồ đại lục, điều này cũng có nghĩa là ảnh hưởng đến vận mệnh đất nước, cho nên mỗi nước chỉ có thể lấy ra ba tòa thành trì để làm vật trao đổi mà thôi.

“Kể cả quốc bảo của Vũ Nguyệt?”

“Quốc bảo là vật đại diện cho mỗi quốc gia, khó mà đưa cho người khác được, bất quá nếu là báu vật của Vũ Nguyệt thì có lẽ...”

“Quốc bảo của Vũ Nguyệt là gì?” Bạch Tử Linh có chút hứng thú với hai chữ “quốc bảo” này, đúng như lời Thanh Nhi nói quốc bảo không thể tùy tiện đưa cho người khác nhưng nếu là quốc bảo của Phượng Tề thì lại có thể, như vậy quốc bảo của Phượng Tề là gì?!

“Tiểu thư người không biết sao? Quốc bảo của Vũ Nguyệt chính là...”

“Xoạt.”

“Phập.”

Một tiếng xé gió mà đến, Bạch Tử Linh phản ứng nhanh nhẹn đè đầu Thanh Nhi xuống bàn, phi tiêu xẹt qua cửa sổ bay thẳng vào cột, Lạc Hàm đi đến quan sát phi tiêu, phát hiện bên trên có một tờ giấy nhỏ chỉ viết vài chữ thì cũng không có hứng thú mà trực tiếp đưa cho Bạch Tử Linh.

“Gặp nhau tại Phong Nguyệt Lâu.”

Nét chữ rồng bay phượng múa, rất có lực, vừa nhìn là biết người này luyện chữ không dưới mười năm, nàng đoán người viết là nam nhân, mặc dù bề ngoài nhìn nét chữ rất đẹp, nhưng lại nhiều hơn vài phần sắc bén, nếu là nữ nhân thì nét chữ sẽ dịu dàng và mềm mại hơn nhiều.

“Ôi... đau chết mất.” Thanh Nhi bị Bạch Tử Linh đè xuống, đầu đập xuống bàn, mặc dù không nặng nhưng nàng cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, lại nhìn thấy trên phi tiêu có giấu một tờ giấy, không cần nghĩ cũng biết có người gửi lời nhắn đến, trong lòng buồn bực lại vừa sợ, nếu lúc nãy không phải Bạch Tử Linh đè đầu nàng xuống bàn thì chiếc phi tiêu đó sớm đã... người phóng phi tiêu này cũng quá không phúc hậu đi, suýt nữa lấy mạng nàng luôn rồi.

“Ai gửi vậy?”

Lạc Hàm không trả lời Thanh Nhi mà nhìn về phía Bạch Tử Linh, Bạch Tử Linh cũng nhận ra ánh mắt của nàng, khóe miệng hơi cong lên: “Ngươi cũng đoán được a?”

Lạc Hàm gật đầu: “Là Hàn vương.”

“Ơ? Hàn vương sao lại gửi tin cho tiểu thư rồi?”

“Chắc là có liên quan đến tin đồn bên ngoài.”

“Tiểu thư người muốn đi sao?” Thanh Nhi cẩn thận quan sát sắc mặt Bạch Tử Linh, nhẹ giọng dò hỏi.

“Sao lại không đi?”

“Nhưng mà hiện tại chúng ta...” Đại phu nhân hạ lệnh cấm túc, ba ngày không được phép bước ra khỏi Linh Viên, ngay cả ba bữa một ngày cũng không cho người đem đến, đây quả thật là muốn trừng phạt các nàng, nếu hiện tại Bạch Tử Linh ra ngoài để Đại phu nhân phát hiện nhất định sẽ dẫn đến phiền toái không đáng có, đặc biệt là vào lúc này, Bạch Vân Hoài bên kia vẫn đang cho người truy tìm tung tích của Lạc Hàm.

“Chỉ cần là ta muốn, không có cái lồng nào có thể giam được ta.” Thái độ của nàng rất bình tĩnh, nhưng trong lời nói không hề che giấu sự tự tin khiến Thanh Nhi rốt cuộc cũng im miệng.

“Ta sẽ đi một chuyến, cả hai người các muội đều ở lại đây đi.”

Bạch Tử Linh muốn đi một mình?

Thanh Nhi cùng Lạc Hàm kinh ngạc, còn chưa đợi hai người kịp mở miệng nói gì thì Bạch Tử Linh đã tiếp lời: “Lạc Hàm, lúc nãy muội bị người đuổi theo, người đó có phát hiện ra muội là ai không?”

“Hẳn là không.” Lạc Hàm lắc đầu, nàng biết rõ Hữu Thừa tướng phủ không đơn giản như bề ngoài của nó, vì vậy khi đột nhập vào nàng đã rất cẩn thận, sau khi bị phát hiện nàng chạy thẳng một mảnh về phía ngoại ô thành Tây, sau khi cắt được đuôi đối phương Lạc Hàm không có ngay lập tức chạy về Linh Viên mà nàng đi tìm một nơi để đổi y phục, sau đó cũng dạo xung quanh kinh thành một vòng mới trở về, vừa trở về đã nghe tin Bạch Vân Hoài cũng đã về, còn đang cho người truy tìm nàng.

“Hắn đã giao thủ với muội ít nhiều gì vẫn có thể nhận ra, vì vấn đề an toàn muội đừng có ra ngoài.”

“Thanh Nhi cũng đừng theo, vì đề phòng có người đến đây kiểm tra, muội ở lại là tốt nhất, nếu bất đắc dĩ có người muốn tìm ta khi đó Lạc Hàm hãy giả thành ta.”

Dứt lời không để hai người trả lời Bạch Tử Linh liền quay người biến mất, để lại hai người hai mặt nhìn nhau, Lạc Hàm và Thanh Nhi im lặng, cũng không biết nói gì cho phải, bởi vì lời nói của Bạch Tử Linh rất có lí cho nên hai người quyết định nghe theo. Bạch Tử Linh vừa mới rời khỏi không bao lâu thì bên cửa sổ liền xuất hiện một chú bồ câu nhỏ, Thanh Nhi rất nhanh liền nhận ra đây là bồ câu mà Lạc Hàm thường xuyên dùng để truyền tin về Lạc Y Cung, Lạc Hàm không nói hai lời liền đi đến bên cạnh bồ câu, từ dưới chân bồ cậu lấy ra một cuộn giấy nhỏ, lần này không cần dùng đến Y Thủy cũng có thể đọc được, bởi vì lần trước gửi thư đi Lạc Hàm có nhắc đến việc Y Thủy của nàng đã dùng hết, nếu có thể hãy gửi cho nàng một lọ, nhưng Lạc Dư bên kia lại không có gửi đến, hôm nay mới liên lạc, cho nên bức thư này mới viết bằng mực thường.

“Lạc Hàm, làm sao vậy?” Nhìn Lạc Hàm sau khi đọc thư xong có chút ngây người, Thanh Nhi quan tâm hỏi.

“Ta phải trở về Lạc Y Cung một chuyến.” Lạc Hàm đi đến bên bàn đốt nến, đưa tờ giấy vào, tờ giấy rất nhanh liền trở thành tro bụi, một trận gió thổi qua không chỉ nến trên bàn tắt đi mà tro bụi của tờ giấy cũng bị trận gió cuốn đi.

Thanh Nhi kinh ngạc: “Sao đột nhiên...”

“Không phải đột nhiên, mà là có ý định từ trước rồi.”

“Muội đang nói gì vậy?” Thanh Nhi trợn tròn mắt, không rõ Lạc Hàm là có ý gì.

“Lần này ta đến đây, nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu chính là lấy lại Tuyết Lệnh, thứ hai là tìm về Bạch Tử Linh.”

“Cho nên...” Thanh Nhi ngập ngừng, ánh mắt mang theo vài phần lo lắng nhìn Lạc Hàm.

“Tuyết Lệnh không thể lấy lại là thất trách của ta, nhưng mà Bạch Tử Linh đã biết được thân phận của nàng, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ quay trở về Lạc Y Cung thôi.” Lạc Hàm trầm giọng: “Trận pháp bảo vệ Lạc Y Cung sắp đến thời hạn rồi, đến lúc đó trận pháp hết hiệu lực Lạc Y Cung sẽ hiện ra, tỷ cảm thấy người của các thế lực bốn phương tám hướng sẽ không biết sao? Nhàn di gọi ta trở về là để tìm cách củng cố sức mạnh của Lạc Y Cung, để khi người khác tấn công chúng ta cũng không thua quá thảm hại.”

“Vì... vì sao bọn họ lại tấn công chúng ta?” Lạc Y Cung ẩn cư hơn mười năm, đối với bên ngoài không có liên hệ, làm sao khi xuất hiện lại bị người khác tấn công?

“Trường hợp xấu nhất chính là nhân sĩ võ lâm năm xưa bị phu nhân hạ cấm chú sẽ quay lại báo thù, còn nếu là bình thường thì các thế lực khác sẽ đến gây khó dễ.” Lạc Hàm thở dài, gương mặt hiện lên nét buồn phiền: “Lạc Y Cung chúng ta người giỏi võ công không nhiều, một khi bị tấn công chúng ta cũng khó mà có thể phản kháng.”

“Như vậy... khi nào muội đi?” Sau khi nghe Lạc Hàm giải thích Thanh Nhi cũng biết không thể giữ Lạc Hàm lại.

“Chắc là vài ngày sau, đợi sau khi bàn giao Thiên Hương Lâu lại cho Lạc Dư ta sẽ rời khỏi kinh thành.”

“Lạc Dư?!” Thanh Nhi ngẩn ra, sau khi hồi phục trí nhớ nàng cũng biết Lạc Dư là ai, chỉ là vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.

“Sao lại bàn giao cho Lạc Dư?!” Chuyện Bạch Tử Linh mua Thiên Hương Lâu để mở y quán Thanh Nhi cũng biết, chuyện này đã được giao cho Lạc Hàm xử lí, hiện tại Lạc Hàm đi lẽ ra phải giao lại cho nàng mới đúng, vì sao lại giao cho Lạc Dư?

“Lạc Dư sẽ thay thế ta ở bên cạnh bảo vệ Bạch Tử Linh.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv