"Mẹ kiếp, phía dưới không phải là Phố Wall nổi tiếng đấy chứ?" Chu Đại Thánh ngây ngốc chỉ vào con đường sáng rực phía dưới, nhưng ngay lập tức bị mười mấy cặp mắt liếc nhìn vào mình, cậu ta gãi đầu lẩm bẩm: "Tôi chưa từng đến nước M, nên chỉ biết có một con đường như vậy. Các anh cũng không cần phải vậy chứ!"
"Đồ ngốc này, đây là Nevada, nếu ngay cả Las Vegas cậu còn chưa từng nghe thấy vậy thì cậu có thể nhảy từ chỗ này xuống được rồi!" Vũ Cực liếc mắt khinh thường.
"Ôi, chúng ta không phải đến nước M sao? Tại sao chúng ta lại tới Ma Cao?"
Trương Húc Đông không khỏi nhìn tên ngốc này: "Las Vegas, thành phố Atlantic, Monte Carlo cùng Ma Cao của Trung Quốc là bốn sòng bạc lớn trên thế giới. Đương nhiên ở Ma Cao cũng có một Las Vegas, tuy nhiên sòng bạc lớn nhất vẫn là Las Vegas ở M. Ban đầu, Neveda chỉ là một thị trấn sa mạc nhỏ, nhờ phát triển ngành công nghiệp cờ bạc nên mới được như bây giờ”.
"Ồ, anh ta nói không sai. Tôi đã đến Las Vegas một lần, các khách sạn ở đây thực sự rất lớn đấy!" Hắc Hùng đưa tay ra diễn tả, trông dáng vẻ vô cùng dễ thương ngây ngô.
Vũ Man Tử không có ở đây, Đao Tử đương nhiên trở thành thủ lĩnh của mọi người. Tuy nhiên phần lớn những người này không thèm đoái hoài gì đến anh ta cả, nhưng anh ta vẫn ra dáng một lão đại, nói: "Các anh em, chúng ta ở nơi này vui đùa một chút. Các cậu đừng gây chuyện gì đấy. Nếu có xảy ra chuyện, đừng nói chúng ta không đủ anh em, mà người ở nơi này chúng ta tuyệt đổi cũng không chọc nổi!"
Sòng bạc Las Vegas ở trong khách sạn, khách sạn chính là sòng bạc, sòng bạc ngay tại trong khách sạn. Hơn nữa chỉ ở nơi này đi dạo quanh các khách sạn thì trong vòng một tuần cũng chưa xong.
A Phượng nói: "Anh Đao à, anh cứ yên tâm đi. Chúng tôi đến đây để chơi, chứ không phải tới đập phá. Nếu đến nơi này gây chuyện được vậy thì toàn bộ các bang phái ở thành phố Ngọc của chúng ta nhất định cũng không đủ nhét kẽ răng đâu!"
Đậu phi cơ ở sân bay thu phí tư nhân, bắt Taxi, sau đó lên đường đến Las Vegas.
Trương Húc Đông nhìn khung cảnh quen thuộc bên ngoài, anh đã từng thực hiện rất nhiều nhiệm vụ ở nước M, cho nên so với Trung Quốc, anh càng quen thuộc đất nước này hơn. Không biết mấy người bạn kia bây giờ đang làm gì, làm ổ ở nhà xem phim truyền hình Mỹ hay là đang mê đắm trong các quán bar hộp đêm. Nhìn lại chắc cũng phải hai năm rồi anh không đến nơi này. Sự phát triển ở nơi này thậm chí còn dữ dội hơn lúc trước.
"Này, anh Đông!" Chu Đại Thánh huých Trương Húc Đông mấy cái, nói: "Tìm cách kiếm ít tiền đi!"
Trương Húc Đông mắng: "Mẹ nó, mượn tiền cũng anh Đông, bình thường gì cũng anh Đông, cậu đúng thật là con mẹ nó nịnh bợ quá mà!"
Chu Đại Thánh cười hắc hắc không nói gì, duỗi đôi tay tựa như hai cái móng gà ra.
Để đi vào khu khách sạn ở Las Vegas cần phải đi qua một con đường dài 10 km. Băng qua đường phố Las Vegas, hai bên đầy rẫy mô hình lộng lẫy như tượng Nữ thần Tự do, Tháp Eiffel,... Đằng sau những mô hình này là những cung điện xinh đẹp, sang trọng như khách sạn sòng bạc, mỗi một tòa nhà đều được chạm khắc tinh xảo.
Các khách sạn cũng dựa vào kiến trúc lộng lẫy có hình thù kỳ lạ để thu hút khách du lịch và các tay cờ bạc. Những nơi này đều mở cửa 24/24, đánh bạc cũng vô cùng đa dạng, dù là đánh bạc nhỏ hay đến để ném nghìn vàng cũng đều có.
Lựa chọn một khách sạn trông rất có phong thái. Lúc đi tới cửa thì có người mặc áo đuôi én phục vụ dẫn đường, đưa tất cả mọi người vào trong. Trương Húc Đông có thể nhìn ra được mấy tên này đều là những tay đánh bạc lớn, ai cũng hưng phấn như sắp hồn lìa khỏi xác vậy.
Trương Húc Đông quẹt thẻ của mình, là thẻ VIP, bên trong có năm triệu. Năm đó có một nhân vật cực kỳ quan trọng ở Las Vegas đã đưa cho anh, khi đó anh đã từng bảo vệ người này. Anh lấy một triệu chip nhét vào tay Chu Đại Thánh. Tên nhóc này sung sướng đến nỗi cái mông cũng không biết đang vểnh về hướng nào nữa.
"Các anh em!" Cuối cùng Đao Tử gọi một tiếng, tất cả mọi người đều nhìn về phía anh ta, anh ta nói: "Chúc mọi người có một khoảng thời gian vui vẻ, ngày mai tập hợp lại đây lúc 5 giờ, 6 giờ chúng ta sẽ ngủ trên máy bay nhé!"
Tất cả mọi người đều nói không thành vấn đề.
Một vài đại ca của Vũ Môn đương nhiên là đi vào khu cao cấp, nhưng căn bản không vào được khu khách quý. Bởi vì khách vào nơi đó không phải chỉ cần có tiền là được, mà phải là vô cùng giàu cộng thêm danh tiếng mới có thể vào được. Còn những người khác chỉ chơi trong khi bình dân mà thôi.
Có hai anh chàng đi chơi trò trò Grand Roulette của Nga, Trương Húc Đông cảm thấy rất hài hước. Chơi trò đĩa quay đó tuyệt đối không thể nào thắng được tiền cả, trừ khi cướp nó đi thôi. Người chia bài quá giỏi trong việc dồn đĩa, cuối cùng nhất định bọn họ sẽ bị thua sạch. Đúng là ngu ngốc mà.
"Đại Đông, anh ở đó làm gì?" Sau năm phút, Chu Đại Thánh đi tới, dán vào người Trương Húc Đông hỏi.
Trương Húc Đông lười nhìn cậu ta, nói: "Tìm cái gì thích chứ sao? Cậu làm sao vậy? Sợ mất tiền đấy à?"
Chu Đại Thánh cười hắc hắc nói: "Tôi không phải là vì sợ lỡ gặp phiền phức gì sao, hai người chúng ta là bạn tốt của nhau mà."
"Ở chỗ này không có phiền phức gì đâu, chỉ cần cậu tuân theo các quy định là được!" Trương Húc Đông liếc cậu ta một cái.
"Hì hì, thật ra thì bây giờ tôi đang gặp chuyện rắc rối!"
"Chuyện gì vậy?"
"Tiền tôi mượn anh, tôi đã thua sạch rồi!"
“Mẹ kiếp, cậu...” Trương Húc Đông nện vào ngực cậu ta, nói: “Tên chết tiệt nhà cậu không biết từ tốn là gì sao hả? Đó là một triệu đấy, cậu nhanh như vậy đã thua sạch sao, súc sinh!"
Nhưng Chu Đại Thánh bây giờ hoàn toàn không chịu thua cuộc, vẻ mặt đáng thương nhìn anh. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào xấp 10.000 trong tay của Trương Húc Đông. Tiền đặt cược 50.000 đang sáng lên.
"Mẹ nó, thật xui xẻo khi quen phải cậu!" Trương Húc Đông dúi một phần ba số chip vào tay Chu Đại Thánh, sau đó đi về phía khu VIP.
"Anh Đông, em cảm ơn mười tám đời tổ tiên nhà anh!"
"Cút mẹ cậu đi!"
Âm thanh trong sòng bạc nóng lên, bên trong có thể nói là người người đông đúc. Hơn nữa còn đầy rẫy những tiếng chửi bới ầm ĩ đủ loại ngôn ngữ. Trương Húc Đông nhìn thấy ở cách một bàn phía không xa có một người quen.
"Anh Cường!" Sau đó Trương Húc Đông lên tiếng gọi.
Anh Cường là một người Hồng Kông, đã ngoài bốn mươi tuổi, với một cái đầu nhỏ bóng loáng cùng một bộ ria mép ngắn. Thuộc dạng người phung phí tiền của ở Las Vegas này. Giờ phút hiện tại anh ta đang tán tỉnh hai cô gái tóc vàng mắt xanh ngực khủng. Chắc chắn đang thực hiện một giao dịch mờ ám nào đó.
Ban đầu, anh Cường hoàn toàn không nhận ra Trương Húc Đông, nhưng sau khi cau mày quan sát, anh ta chợt giật mình kêu lên: "Chết tiệt, đây không phải là Quỷ Sa Tăng sao? Sao cậu lại ở nước M vậy? Lần này đến đây bảo vệ người giàu nào vậy?"
"Nhỏ giọng một chút!" Đương nhiên hai người không cần phải nói tiếng Anh, Trương Húc Đông ngoắc ngoắc ngón tay với anh ta, để anh ta đi tới, sau đó anh mới nói: "Tôi đến đây để chơi thôi, ngày mai sẽ đi ngay."
"Đi nào, chúng ta tìm một chỗ để nói chuyện!" Anh Cường đưa Trương Húc Đông vào trong phòng riêng, ném cho anh một điếu xì gà Brazil.
"Quỷ Sa Tăng, cậu làm lớn chuyện rồi!" Anh Cương bóp mạnh vào mông cô gái đeo tai thỏ phục vụ cà phê cho anh ta. Cô gái thỏ có gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia cười duyên rồi nhanh chóng rời đi.
"Anh Cường, tôi nhớ địa bàn này không phải là phạm vi quản lý của anh mà? Hôm nay sao lại chạy đến đây vậy?"
Anh Cường thở dài nói: "Cậu nghĩ tôi nguyện ý sao. Nếu không phải hôm nay ở đây có nhân vật lớn xuất hiện, trụ sở chính sợ xảy ra chuyện nên tôi mới đến. Chứ không tôi cũng không muốn tới nơi này làm gì, còn không bằng ôm phụ nữ ngủ ấy chứ!"
"Ha ha, vậy nhóm người cha nuôi của tôi gần đây có khỏe không?"
"Tốt, đương nhiên tốt không thể tốt hơn được nữa. Đi thôi, tôi dẫn cậu đi gặp mấy lão già kia, bọn họ đều rất nhớ cậu đấy!"
Tuy rằng nơi này không giống đất nước Trung Quốc, sẽ mang lại cho Trương Húc Đông một cảm giác như ở nhà. Nhưng cùng những người này anh lại không phải giấu diếm điều gì cả. Mọi người ai cũng không cần tính toán nhau, cũng không cần phải nghĩ ngợi nên hại người khác thế nào. Không có mối liên hệ về lợi ích, tự nhiên chung đụng sẽ rất hòa hợp.
"Cha nuôi!" Trương Húc Đông nói tiếng Anh đúng chuẩn. Ác Quỷ có một tên trùm ma túy xem là em trai thì Trương Húc Đông cũng không ngoại lệ. Một ông lão ngoại quốc đã hơn 80 tuổi, giờ phút này mặt mũi hồng hào, trong mắt đầy vẻ cao hứng. Trương Húc Đông bước đến bên người ông ta.
John, người trước đây Trương Húc Đông từng bảo vệ, một trong năm đại gia hàng đầu của Las Vegas, được nhiều người gọi là "Thần kéo thẻ", nói thẳng ra là một tên khốn siêu giàu.
John quay đầu lại nhìn Trương Húc Đông, ngay lập tức bỗng cười ha ha lên, nói: "Ôi chao, con trai yêu dấu của tôi, sao cậu lại đến đây vậy?"
"Gần đây khỏe không ạ!" Trương Húc Đông cười to một tiếng, ngồi xuống hỏi. Đừng xem ông già này đã 80 tuổi mà nhầm, ông ta ăn mặc như mới 50 tuổi thôi. Giọng nói rất lớn, vang vọng, khỏe không thể tả được.
"Tên nhóc thối tha này, đã hai năm rồi cậu không đến nước M thăm tôi rồi đấy. Sao hôm nay lại có thời gian tới đây vậy? À đúng rồi, nghe nói cậu đã về Trung Quốc rồi sao? Cô nàng Hắc Hoàng kia cũng ở đây chứ? Tôi già rồi, cậu bắt cô ấy lại đi, coi như là mở cửa cho người cha già này!" Ông ta chỉ vào chính mình.
Trương Húc Đông cười khổ nói: "Cha nuôi à, con không phải là không thể trở về được sao. Hiện tại con ở bên kia vô cùng tốt!"
"Ồ! Tôi cũng đã nghe nói chuyện của cậu. Không phải chỉ là tên nhóc Lôi Nặc kia thôi sao, hôm nào đó tôi gọi cậu ta tới, cho các cậu nói chuyện giảng hòa nhé. Không cần phải trốn tránh vậy đâu. Còn nói cô nàng Hắc Hoàng kia nữa, tôi lớn tuổi như vậy rồi mà cô ấy còn cho tôi ăn thuốc kích dục, làm hại tôi ở trong bệnh viện cả tháng trời!"
"Cha nuôi à, chuyện của con cha không cần phải để tâm đâu, chuyện này con có thể giải quyết được!" Trương Húc Đông sờ điếu xì gà của ông lão. Giá một điếu xì gà này thôi đã trị giá bằng một tháng lương của công nhân "cổ áo vàng" ấy chứ.
"Đừng khách sáo với tôi!"
"Nhất định rồi!"
Anh Cường ở bên cạnh hỏi: "Lão đại à, nhân vật lớn kia rốt cuộc có lai lịch thế nào vậy?"
Ngay khi nhân vật này được nhắc đến, John hừng hực khí thế, như thể ông ấy vừa ăn 10 viên thuốc kích dục để có thể đại chiến với 5 cô gái nhỏ vậy. Ông ta cười nói: "Đó là thần cờ bạc của Hong Kong các cậu đấy, đã thắng hơn 10 triệu rồi!" Ông ta đang nói về con rùa vàng.
"Ồ, đúng là lợi hại mà, giữ mặt mũi cho người Hong Kong của chúng ta!"
"Nhóc con, cậu tưởng ông trời có thể để cho cậu ta thắng nhiều như vậy mà không gian lận sao, thủ đoạn của tên này rất thông minh. Thắng tới thắng lui hơn trăm triệu rồi nên tôi không thể ngồi yên được mà không ra tay được!"
Nếu có thể gian lận ở Las Vegas này mà thắng được tiền, vậy chắc chắn không phải là người đơn giản gì. Tuy nhiên Trương Húc Đông không biết nhiều về cờ bạc, không biết người gọi là Thần bài này đến tột cùng là người như thế nào.
"Được rồi Tiểu Cường, cậu mời Thần cờ bạc đó đến với tôi đi. À này, cậu đưa con trai tôi ra ngoài chơi đi, kiếm thêm chip cho nó. Đợi tôi đánh bạc xong rồi tôi sẽ nói chuyện vui vẻ với con trai ngoan sau!"
"Cha nuôi à, chắc con không ở lại lâu đâu!" Trương Húc Đông cười nói: "Cha cứ làm việc trước đi, hôm nào rảnh rỗi con sẽ tới thăm cha. Hôm nay còn có việc khác ạ!"
John gật đầu nói: "Vậy cũng được, cậu cũng không được để tôi làm chim bồ câu đâu đấy. Nếu không chờ đến khi tôi chết, cậu chỉ có thể đến thăm mộ mà thôi!"
"Cha nuôi à, cha nói gì vậy chứ, cha còn có thể sống mấy trăm năm nữa cơ!"
"Ha ha..." John bật cười, nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy!"
"Anh Cường, để người nơi này giúp tôi chú ý đến anh chàng to xác đó nhé. Tôi tương đối coi trọng anh ta, đang nghĩ làm thế nào để lôi kéo anh ta về phe mình đây!"
Anh Cường gật đầu, dáng vẻ kiểu chuyện này cứ giao cho anh, yên tâm. Chốc lát sau có người bước đến, Trương Húc Đông cũng không biết đó là ai, có lẽ là quản lý hay một nhân vật nào đó có vai vế tương tự như vậy. Anh ta đưa cho Trương Húc Đông vài cọc 5 triệu chip. Cha nuôi kia của Trương Húc Đông cũng không phải là dạng xoàng. Hơn nữa John cũng đã nói, chỉ cần không quá 100 triệu thì cứ tùy tiện mà chơi.
Trương Húc Đông chỉ đến chỗ đánh bạc bình thường thôi. Đương nhiên anh cũng không lấy 30 triệu chip này làm gì. Thay vào đó anh đổi nó thành chi phiếu. Hiện tại anh tương đối thiếu tiền, có 5 triệu tiền hiện kim này anh có thể nuôi được nhiều đàn em hơn. Nếu có 100 triệu anh có thể bồi dưỡng được thành một bang hội lớn ấy chứ.
Sòng bạc ngày đêm sôi động như vậy, trong đám người ồn ào ấy, có một người nói tiếng phổ thông đi tới sau lưng Trương Húc Đông, nói: "Ồ, không ngờ anh lại lợi hại như vậy, lại còn biết cả nhân vật lớn ở đây nữa. Xem ra Đường Phi tôi đây theo đúng lão đại rồi!”
Trương Húc Đông xoay người lại nhìn, Đường Phi đang dùng ánh mắt vô cùng mập mờ để nhìn anh. Ánh mắt kia tràn ngập vẻ lãnh khốc lạnh lùng. Đây không phải là một người khó chơi gì, mà là một người bất mãn với thế giới này, không biết trong lòng có bao nhiêu hận thù nữa.
Thậm chí ngay cả Trương Húc Đông cũng cảm thấy ớn lạnh trong lòng trước bộ dạng này, không để ý tới cậu ta nữa, anh xoay người chuẩn bị rời đi.