Năm mươi hai người đi vào trong học viện, tương đối rầm rộ. Rất nhanh đã phát hiện ra lớp của Trác Việt sau khi hỏi một sinh viên trong sân trường. Tên nhóc này đang học lớp CNC 3 + 2, bây giờ đang ở trong nhà xưởng thực hành của trường kỹ thuật. Bên trong truyền đến tiếng ồn ào và âm thanh lạch cạch của máy móc.
"Ầm!" Trương Húc Đông đá văng cửa nhà xưởng, hét lớn lên: "Trác Việt đi ra đây cho ông!"
Những sinh viên này thấy có không ít người đến, cũng không hề sợ hãi mà nhặt hung khí ở dưới đất lên. Bọn chúng cười nhếch mép đi về phía cửa. Bên kia cũng có khoảng 40 đến 50 người. Đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ mà. Chưa kể bọn họ còn có búa, rìu và các vũ khí khác.
Chu Đại Thánh làm bộ như đại ca, nhổ nước bọt xuống đất nói: "Tới đi!"
"Lên!" Những người đàn ông vạm vỡ lao thẳng về phía đám học sinh kia, hơn nữa mỗi người còn rút một ống thép ra khỏi tay áo, khí thế kia tuyệt đối gọi là oai phong.
Một thầy giáo dáng vẻ run rẩy nói: "Không nên đánh nhau, có gì thì từ từ mà nói!"
"Giết!"
"Lên!"
"Giết chết bọn chúng!"
Tuy nhiên giọng nói của ông ấy đã sớm bị át đi bởi tiếng hò hét của đám nhãi ranh kia. Bọn họ hò hét, toàn bộ nóc nhà xưởng như sắp bị bung lên. Tuy nhiên Chu Đại Thánh và đám người của cậu ta không quan tâm đến điều đó, bọn họ tấn công bằng tốc độ và sự chính xác, chỉ trong một thời gian ngắn, bọn họ đã đánh cho những sinh viên kia trốn chui trốn lủi như chuột, bắt đầu cầu xin tha thứ.
"Đại, đại ca, đừng đánh, đừng đánh nữa, Trác Việt không có ở đây, cậu ta đi về địa bàn rồi!"
"Mẹ nó, vừa rồi không phải cứng miệng nói muốn giết chết ông đây lắm sao, mẹ nó!" Những người đàn ông vạm vỡ kia nhét ống thép trở lại, sau đó đi theo Trương Húc Đông và Chu Đại Thánh đến địa bàn kia.
Địa bàn của cậu ta có không ít người. Một vài sinh viên đang chơi đùa vui vẻ khi nhìn thấy một đám người đi về phía mình lập tức vội vàng chạy đi. Chỉ chốc lát sau đã thấy đám người tụ tập ở đằng xa. Sau đó nhìn thấy Trác Việt mang theo người xông về phía bọn anh. Cậu ta nhìn đám người Trương Húc Đông với vẻ xem thường. Bởi vì số lượng người của bọn họ chắc chắn nhiều hơn gấp đôi Trương Húc Đông.
"À, tên nhóc nhà mày chỉ mang theo mấy chục người thôi à? Hôm nay mày là thiên đường có đường không đi, địa ngục không cửa lại muốn xông đến sao. Đúng là không biết sống chết!"
Trương Húc Đông sắc mặt lạnh lùng hỏi hắn: "Cậu đánh ba người anh em ở ký túc xá của tôi sao?"
"Đánh thì thế nào? Đừng tưởng rằng ông đây sợ mày. Nơi này là trường học. Mày động vào tao thử xem, mấy trăm người ở đây sẽ đem mày đánh chết. Mày không tin có thể thử một chút!"
Chu Đại Thánh châm điếu thuốc, quét mắt qua những sinh viên kia nói: "Mẹ nó, ông đây thật sự không biết mùi vị của việc bị đánh chết là thế nào. Cách làm việc của Vũ Môn xưa nay rất dứt khoát, đánh chết không cần chịu trách nhiệm đâu!"
Sắc mặt của Trác Việt lập tức thay đổi, hơn nữa còn có hai người khác khuôn mặt cũng rất khó coi đứng lên. Trương Húc Đông nhìn thấy trong đó có một người là Tiết Hổ, anh trai của Tiết Hiểu Hiểu. Nhìn dáng vẻ của anh ta dường như vẫn còn đang buồn bực chuyện trước kia, không biết trên thực tế Trương Húc Đông đã trở thành em rể của mình rồi.
Trác Việt nhìn Chu Đại Thánh có chút không tin nói: "Bọn mày là người của Vũ Môn?"
Chu Đại Thánh lập tức cười thành tiếng, dáng vẻ kia xem ra Trương Húc Đông cũng muốn đánh chết cậu ta ấy chứ. Để xem có còn dám kiêu ngạo vậy không. Chu Đại Thánh nói: “Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, đại ca của Vũ Môn Tề Thiên Đại Thánh đây!."
Rõ ràng Trác Việt biết chút chuyện, nhưng ngoài miệng cậu ta vẫn không chịu thua, nói: "Hóa ra là anh Hầu của Vũ Môn đây mà, tên nhóc nhà anh đúng là được lắm!" Cậu ta suy nghĩ một chút rồi nói với Trương Húc Đông: "Nếu tôi đây đã gây chuyện, vậy thì ba tên nhóc ở ký túc xá của anh kia tôi sẽ trả tiền thuốc men, nể mặt đại ca Vũ Môn cho anh 20.000 tệ, được chưa?"
Chu Đại Thánh hoàn toàn không thèm nhìn bộ dạng kia của cậu ta, chỉ nhìn Trương Húc Đông. Tuy nhiên Trương Húc Đông lại cười xấu xa nói: "Cậu muốn gây rối với tôi có thể trực tiếp đến tìm tôi này. Ông đây tuyệt đối không mời viện binh đâu. Nhưng cậu lại tìm bạn học của tôi để xả giận, vậy thì không phải chỉ dùng tiền là có thể giải quyết được đâu. Cậu cho rằng có tiền là có thể giải quyết tất cả mọi thứ sao?"
Trác Việt nắm chặt tay, trên người còn có ba phần tức giận, nhưng tên nhóc này rõ ràng đang cố gắng kìm nén, mở miệng chửi ầm lên: "Con mẹ nhà mày, ông đây là nể mặt cho Vũ Môn thôi chứ không phải sợ bọn mày. COs bản lĩnh thì tới đấy, ai xử ai còn chưa biết đâu!"
Lời này của cậu ta trực tiếp làm cho đám đàn ông vạm vỡ của Vũ Môn tức giận, trong mắt bọn họ đừng nói là đám sinh viên chó má này, mà ngay cả những người đi đường cũng không dám khi dễ bọn họ như vậy. Bọn họ lập tức lại xắn tay áo lên, ống thép lại xuất hiện trong tay.
"Trâu không thổi, xe lửa không đẩy. Còn dám khinh thường người của Vũ Môn chúng tao đúng không, được lắm, để cho mày biết tại sao chúng tao lại được gọi là Vũ Môn!" Một anh chàng vạm vỡ mắng lớn, trực tiếp đập thẳng vào đầu Trác Việt.
Sắc mặt Trác Việt trầm xuống, lập tức né tránh, sau đó đạp thẳng vào ngực của anh chàng vạm vỡ kia. Anh ta té ngã, lưng nặng nề nện mạnh xuống đất, dạng cả bốn chân ra.
"Mẹ kiếp!" Những người khác thấy người của mình bị đánh, trực tiếp giống như đàn trâu đực nổi giận xông tới vậy. Lập tức hai nhóm người xông vào nhau tạo thành một cuộc chiến.
Những sinh viên này người đông thế mạnh, hơn nữa trong số họ cũng có hai cao thủ. Vài người đánh nhau trông rất lão luyện. Chỉ chốc lát sau bọn chúng đã đánh cho nhóm người của Vũ Môn này phải xách quần mà chạy. Còn có hơn mười người bị đánh vỡ đầu chảy máu.
Chu Đại Thánh có chút không nhìn nổi cảnh tượng này, ngửa mặt thở dài: "Chết tiệt, bị một đám sinh viên đánh thành cho như vậy. Con mẹ đó đúng là mất mặt mà!"
Trương Húc Đông cũng không tiện nhìn, bực bội châm thuốc. 50 tên xã hội đen lại bị một đám sinh viên đánh cho tơi tả thế này. Nếu để cho Vũ Man Tử biết, lão già này không tức giận vểnh đuôi lên thì thôi.
"Mẹ nó, đánh dễ quá mà!" Một anh chàng sinh viên nói giọng miền Đông Bắc, trông rất khôi ngô. Sau lưng cậu ta cũng có vài người, trông dáng dấp có vẻ cũng là đại ca gì đó.
"Đúng là tình cảnh khó gặp mà!" Cậu sinh viên nói giọng miền Đông Bắc kia nói với anh em: "Người dám ầm ĩ phải là đám chúng ta, không thể để cho người ngoài bắt nạt nhóc Trác Việt kia, các anh em, lên!"
"Vâng thưa lão đại!" Những sinh viên trông khôi ngô kia tham gia vào cuộc hỗn chiến.
Tình thế hoàn toàn bị đảo lộn, chưa tới mười phút, đám người vạm vỡ Chu Đại Thánh mang tới đều bị đánh bại. Tuy nhiên bọn họ cũng thề phải bảo vệ tôn nghiêm của mình, đương nhiên còn vì có Chu Đại Thánh đang ở bên cạnh nhìn nên bọn họ không dám chạy.
Trác Việt đẩy ngã một tên vạm vỡ, bất đắc dĩ cười nói: "Tiểu Đông Bắc, không ngờ anh cũng tới giúp tôi, nhưng, chỉ là..."
Tiểu Đông Bắc chính là cậu học sinh tự xưng lão đại có giọng Đông Bắc kia. Cậu ta đá lộn mèo một người nữa rồi vỗ vai Trác Việt, nói: "Trên trời rơi xuống năm chữ, không có gì to tát đâu. Không phải chỉ là mấy chục tên lưu manh thôi à, vài phút là giải quyết được ngay!"
Trác Việt cười khổ nói: "Bọn họ không phải là lưu manh nhỏ gì, là người của Vũ Môn đấy!"
"Vũ, Vũ, Vũ Môn sao?" Tiêu Đông Bắc lập tức lắp bắp đẩy Trác Việt ra, mắng: "Trời ạ, sao lúc nãy cậu không nói sớm một chút bọn họ là người của Vũ Môn?"
Trác Việt nhún vai nói: "Anh cũng không có hỏi tôi, đúng không, anh hỏi tôi sẽ nói ngay!"
Chu Đại Thánh cười đi tới, đi tới trước mặt cậu ta nói: "Thiếu niên anh hùng xuất chúng nhỉ, đám người các cậu con mẹ nó mạnh quá nhỉ. Ngay cả người của Vũ Môn mà cũng dám đánh. Vậy các cậu đã từng giết người chưa? Ở đây thật là nhiều người mà!"
"Ý của anh là gì?" Tiểu Đông Bắc nuốt nước bọt hỏi.
Trương Húc Đông nói: "Hôm nay trừ phi các cậu giết hết chúng tôi, nếu không các cậu nhất định sẽ chết rất thảm đấy. Hơn nữa tôi có thể tuyệt đối cam đoan mà nói, ý của anh ta là muốn hỏi cậu có dám giết năm mươi hai người chúng tôi không!"
"Ha ha ha..." Tiểu Đông Bắc không tin nói: "Không phải chỉ là đánh nhau thôi sau, cũng không phải chuyện ghê gớm gì. Nếu các anh là đại ca của Vũ Môn vậy thì tôi nghĩ chuyện này chúng ta nên quên đi. Mọi người không đánh không biết nhau ấy mà. Tối hôm nay Trác Việt làm chủ, chúng ta mỗi người uống một ly giải quyết hận thù nhé. Hắc hắc đươc... được không?"
Trác Việt biết tình huống này không tốt lắm nên cũng muốn thừa nhận. Tuy nhiên Trương Húc Đông lại cảm thấy có người kín đáo đưa cho anh thứ gì đấy, nhìn lại đó là Chu Đại Thánh đang cười nói: "Sinh viên vẫn khác so với giới Hắc Đạo chúng ta, ví dụ như chuyện giết người này!"
Trương Húc Đông chạm vào vật trong tay, tất cả đám học sinh lập tức bị sợ hãi lùi lại phía sau, đó là một khẩu súng lục, bên trong có tổng cộng bảy viên đạn. Trương Húc Đông đi tới đè đầu Trác Việt lại, vẻ mặt hung dữ nói: "Cậu có thể đánh cược tôi không dám giết cậu."
Mồ hôi trên ót của Trác Việt chảy thẳng xuống, sắc mặt còn tệ hơn cả việc ăn phải mướp đắng, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được lời nào.
"Này, này, không đến nỗi như vậy đâu. Hai người đều là đại ca của Vũ Môn, không cần so đo với đám học sinh chúng tôi thế chứ. Tên nhóc Trác Việt này có mắt không biết thái sơn, mắt chó của cậu ta bị đui mù. Các đại ca của Vũ Môn này, toàn bộ tổn thất Trác Việt bồi thường cho các anh. Tôi mời các anh đi ăn cơm nhé!" Tiểu Đông Bắc ở bên cạnh khuyên giải.
Tiết Hổ cũng đi tới, nói: "Trương Húc Đông, đây không phải là lần đầu tiên gặp mặt, cho tôi cùng em gái tôi mặt mũi, chuyện trước kia xem như quên đi!"
Nhưng đám người vạm vỡ của Vũ Môn kia lại trực tiếp nhảy dựng từ dưới đất lên, có người tức giận hét lên: "Trương lão đại, đừng đánh chết cậu ta, đánh tàn phế là được rồi. Tôi ngồi tù thay anh!"
"Mẹ kiếp, nhất định phải giết chết bọn họ, dám đánh ông đây thành thế này!"
"Các cậu không phải điên rồ lắm sao? Nào, đến đây, để xem có ai chịu đỡ đạn thay cho cậu ta không!" Trương Húc Đông lướt mắt qua đám sinh viên kia, hơn 300 người lần lượt cúi đầu xuống. Ai cũng không muốn chết cả.
Chu Đại Thánh nhận lấy súng của Trương Húc Đông, xông thẳng lên tát mấy tên đàn em Vũ Môn của mình. Bọn họ lập tức sững sờ, cậu ta liếc mắt mắng: "Mẹ nó, ngay cả sinh viên còn không đánh lại thì đừng nói đến chuyện lăn lộn nữa!"
Trương Húc Đông đá cậu ta một cước tỏ ý như vậy là đủ rồi, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trác Việt, nói: "Tên nhóc nhà cậu nhớ cho ông đây, sau này đừng lộn xộn với bạn của tôi. Cái mạng nhỏ của cậu là ông đây giữ lại đấy nhé!" Anh hất đầu, ra hiệu nên đi rồi.
Chu Đại Thánh lập tức đi tới vẫy tay nói: "Mẹ kiếp, đi thôi, còn muốn ở chỗ này làm mất thể diện thêm sao. Cẩn thận người ta giết chúng ta diệt khẩu đấy! Mẹ nó, xấu hổ thấy bà nội thật mà!"
Trương Húc Đông đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi Tiêu Đông Bắc: "Này, không phải cậu nói muốn mời cơm sao? Bao giờ đấy?"
Tiểu Đông Bắc lập tức phản ứng lại, cười ha ha nói: "Nhất định là thế rồi. Vậy sau khi tan học, đến quán bar Thanh Xuân cách đây không xa, em mời các anh trai đến đó, phải đến đấy!"
Sau khi rời khỏi trường đại học rồi lên xe, Chu Đại Thánh hút một điếu thuốc, mở một bài nhạc, rồi nói: "Tôi cho rằng anh sẽ thật sự giết cậu ta đấy, tuy nhiên rõ ràng anh lại là người tốt, không làm như vậy!"
Trương Húc Đông bật cười nói: “Chuyện này không liên quan gì đến người tốt cả, nếu muốn giết bọn họ thì tự mình tôi có thể làm được. Nhưng chỉ là mấy sinh viên thôi mà, tôi không thèm giết bọn họ làm gì. Chỉ cần làm cho bọn chúng sợ là được rồi!"
"Ồ, tôi cũng cảm thấy như vậy. Đại Đông, hay là hai chúng ta kết bạn đi?"
"Không phải chúng ta đã sớm là bạn rồi sao?"
"Hử? Tôi đang nói về loại bạn kia kìa!"
"Cút!"
Sau khi xe rời đi, Tiểu Đông Bắc cùng Tiết Hổ bắt đầu quở trách Trác Việt: "Mẹ kiếp, Trác Việt, cậu đúng là giỏi gây sự với người khác nhỉ. Sao lại dám chọc tới người của Vũ Môn vậy hả. Nếu không có ông đây hôm nay cậu đã chết rồi!"
Trác Việt nhìn hai người bọn họ, nói: "Các anh có ý gì?"
Tiêu Đông Bắc nói: "Mẹ nó, đương nhiên là chúng tôi đã giúp cậu giải quyết rồi nên chuyện ăn cơm cậu tự xử lý. Chúng tôi chỉ đi theo làm người hòa giải thôi, còn tiền cậu tự nghĩ cách!"
"Mẹ nó, các anh thật đúng là tốt quá mà!"