Lý Mỹ Linh chưa từng thấy qua cảnh này bao giờ, gương mặt nhỏ nhắn sợ hãi tới mức mặt đỏ bừng, chạy thẳng vào phòng làm việc, nói rõ tình hình bên ngoài gọi Lâm Tâm Di ra.
Khi Lâm Tâm Di bước ra, ánh mắt của những người này có chút sáng lên, không chút kiêng kỵ dùng những lời lẽ bẩn thỉu khen ngợi về tướng mạo cùng thân hình của cô. Lâm Tâm Di nhìn về phía người cầm đầu đang ngồi trên ghế sô pha, thấy chân của anh ta đang gác lên bàn trà nhỏ, cô khẽ nhíu mày lại, hỏi: "Các anh là ai? Đến thẩm mỹ viện của tôi làm gì?"
Tên cầm đầu cười thô bỉ, nói: "Khu vực này bây giờ do tôi quản lý, đến thu phí cửa tiệm một chút!"
"Tôi chắc chắn đã trả tiền cho nhà nước rồi, mời các anh đi ra ngoài, đây là thẩm mỹ viện của phụ nữ!" Lâm Tâm Di trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Xem ra là bọn chúng muốn đến thu phí bảo kê, mà sếp đã bảo họ ra ngoài rồi, trong thẩm mỹ viện này lại chỉ có duy nhất một người đàn ông là bảo vệ thôi, nên Trương Húc Đông lập tức nói: "Xin mời!"
"Mời cái gì mà mời? Tên bảo vệ này chán sống rồi sao?" Tên cầm đầu không thèm nhìn Trương Húc Đông, mà nói với Lâm Tâm Di lần nữa: “Đưa tiền ra đây tôi sẽ bảo đảm chuyện kinh doanh của các cô diễn ra bình thường, nếu không đưa thì đừng hòng mà mở cửa."
"Các anh em, trước mắt đưa tên nhân viên bảo vệ này ra ngoài đánh năm phút cho tôi. Bao giờ sếp của anh ta chịu giao tiền thì mới dừng lại!" Nói xong anh ta đứng dậy đạp ngã bàn trà. Người này không phải ai xa lạ, đây chính là Hắc Trư mà Lý Nhiên đã tìm. Anh ta điều tra ra được Trương Húc Đông chỉ là một nhân viên bảo vệ nhỏ thôi, hơn nữa chỉ có hình ảnh bóng lưng của anh ta, nên đã trực tiếp gọi điện cho Lý Nhiên.
Sau khi được sự cho phép của Lý Nhiên, anh ta mang theo người của mình đi qua. Chỉ có một nhân viên bảo vệ trong cửa hàng này là Trương Húc Đông nên anh ta kiếm cớ chuẩn bị làm khó dễ.
Lâm Tâm Di sợ hãi vừa định hét lên, nhưng lại không nghe thấy tiếng bàn cà phê vỡ vụn hay ngã xuống đất gì cả. Đúng lúc này chân của Trương Húc Đông đang đỡ lấy bàn trà, chậm rãi dựng thẳng nó lại. Đôi mắt lạnh lẽo của anh nhìn về phía Hắc Trư, nói: "Cái này rất đắt, đập bể rồi các anh không trả nổi đâu!"
"Mời các anh rời khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!" Lâm Tâm Di không phải chưa từng thấy côn đồ vô lại này bao giờ, cho nên rất nhanh cô đã bình tĩnh lại.
"Gọi cảnh sát sao? Chúng tôi sợ cảnh sát bao giờ nhỉ!" Hắc Trư mím môi lại, nở một nụ cười dâm đãng nhìn Lâm Tâm Di, nói: "Hay là như vậy đi, tối nay em đi ra ngoài uống rượu với anh đi, chuyện này coi như cho qua, sau này cửa tiệm của em anh bảo kê!"
Vừa nói anh ta vừa bắt lấy cổ tay của Lâm Tâm Di, sau đó kéo cô vào trong ngực anh ta. Lâm Tâm Di giật mình hét hét lên, vốn tưởng rằng sẽ bị tên đàn ông da ngăm xấu xa này kéo qua, nhưng lại không có động tĩnh gì cả.
Lúc Lâm Tâm Di nhìn lại mới thấy bàn tay kia đã buông cô ra, mà Trương Húc Đông đang nắm lấy cổ tay của tên Hắc Trư kia, trong mắt lộ ra sát khí dữ dội. Anh không nói gì, tay chỉ hơi dùng chút lực, tiếng rắc rắc chợt vang lên. Một giây tiếp theo lập tức đã thấy tên Hắc Trư kia ôm cổ tay kêu la thảm thiết, bởi vì máu tươi từ cổ tay của anh ta đã chảy ra, đến nỗi xương trắng cũng lộ ra ngoài.
Da đầu của mấy tên đàn em Hắc Trư tê rần, vốn bọn họ tưởng rằng đối phó với một tên bảo vệ nhỏ đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy. Nhưng nhìn thấy Hắc Trư đau đến chảy nước mắt, bọn họ đều không ngờ rằng tên bảo vệ này chỉ cần dùng một tay lại có thể bẻ gãy cổ tay của Hắc Trư rồi. Trông cổ tay của anh ta dứt khoát bị bẻ gãy, bọn họ liền biết rằng, cái tay này của Hắc Trư, cả đời này xong rồi.
Trương Húc Đông chặn trước người Lâm Tâm Di, hừ lạnh nói: "Anh cho rằng tôi dễ trêu vào như vậy sao? Còn dám duỗi chân chó của mình ra với sếp của ông đây sao, đây chính là kết cục của các người đấy!"
Nhìn cổ tay của tên Hắc Trư kia, mặt Lâm Tâm Di đầy kinh hãi, thân thể mềm mại không khỏi run lên. Cô đã gặp từng những cảnh tượng này, tuy nhiên nó lại hoàn toàn không giống như vậy. Sắc mặt cô bị máu tươi dọa đến trắng bệch, tuy nhiên nhìn Trương Húc Đông ở trước mặt, cô lại có một loại cảm giác an toàn không thể giải thích được, cho nên cũng không còn sợ hãi nữa.
Tên Hắc Trư kia cũng xem là một nhân vật máu mặt mà bây giờ cổ tay đã thành ra thế này. Trên trán từng giọt mồ hôi không ngừng lăn xuống, anh ta rút mã tấu từ sau lưng ra, giận dữ gầm lên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, phế tên khốn này cho ông! "
Nhưng lời nói của anh ta không có uy hiếp như trong tưởng tượng, đám thanh niên kia đều đứng đờ tại chỗ, không ai dám ra tay trước cả.
Lúc này, những người đang làm đẹp tại phòng riêng, trong đó có cả nhân viên làm đẹp nghe thấy tiếng động bên ngoài cũng mở cửa ra nhìn xem. Bọn họ không biết rõ tình cảnh bên ngoài, cứ mặc cho thân thể bán khỏa thân như vậy mà ra xem náo nhiệt.
"Đừng gọi cảnh sát, tôi có thể giải quyết!" Trương Húc Đông xoay người nâng cằm nói với Lâm Tâm Di. Cô ở phía sau gật đầu, sau đó kéo Lý Mỹ Linh đang mềm nhũn lui vào trong.
Trương Húc Đông tiến lên hai bước, hừ lạnh một tiếng, nói: "Muốn ra tay thì nhanh lên, đừng lề mề như đàn bà vậy chứ!"
Những người kia trố mắt nhìn nhau, không nghĩ rằng một nhân viên bảo vệ mà lại có khí phách như vậy. Nhưng dù sao cũng phải có người ra tay trước, mã tấu trên tay Hắc Trư vung lên chém thẳng về phía Trương Húc Đông.
Thấy đại ca của mình đi trước, những người kia cũng rút vũ khí ra cùng nhau lao tới. Mà Trương Húc Đông lại chợt nhảy lên, một chân giẫm lên bàn trà, trong nháy mắt bàn trà vang lên tiếng vỡ vụn bể nát, mà cả người anh lại nhảy vọt lên hơn một mét, một cú đá làm bay mã tấu trong tay của Hắc Trư ra xa, sau đó xoay người một cái, cú đá còn lại trực tiếp đá vào ngực của Hắc Trư.
Hắc Trư lập tức văng ra phía sau, đám thanh niên kia vội vàng né tránh, Hắc Trư trực tiếp rơi xuống giá móc áo bên cạnh.
Mà Trương Húc Đông lúc này đột nhiên lên gối với thanh niên tóc dài gần anh nhất, đập đầu anh ta vào đầu gối mình. Trông có vẻ như bình thường không mạnh lắm, tuy nhiên mặt của thanh niên tóc dài kia lại bắn đầy máu, trực tiếp ngất đi, một cú đá bay cây gậy bóng chày trong tay của anh ta.
Có một tên trong số họ dường như cũng đã luyện qua vài chiêu thức, anh ta thực hiện một cú đá vòng tròn giữa không trung. Trương Húc Đông né người sang một bên, cú đá của anh ta rơi vào khoảng không. Tiếp sau đó, Trương Húc Đông trực tiếp vung gậy bóng chày lên đập thẳng vào thắt lưng của cậu ta, gậy bóng chày lập tức gãy thành hai khúc.
Người kia cùng nửa cây gậy rơi xuống đất, nửa còn lại nằm trong tay Trương Húc Đông. Anh cầm giống như một con dao găm vậy, trực tiếp cắm vào ngực của một thanh niên cầm dao, khi cánh tay trái của anh hoàn toàn rút ra thì tên kia đã giống như một bãi bùn mềm nằm xuống đất.
Không gian không lớn lắm, nhưng Trương Húc Đông lại đánh rất điêu luyện, chưa đến một phút đồng hồ, tất cả những tên đến gây chuyện đều đã la liệt ngã xuống đất. Bởi vì Trương Húc Đông đánh không hề nương tay nên tất cả bọn họ đều bị trọng thương, máu chảy đầy đất, có người chưa kịp ngất xỉu thì cũng lăn lộn trên mặt đất kêu rên.