Theo thống kê, trong một đêm Long Bang đã tăng thêm gần 200 anh em có dũng khí. Đương nhiên sau ba bài hát, Trương Húc Đông đưa Đới Tử Lâm trở về nhà. Nhà cô ấy không gần biệt thự trước kia của anh lắm, nhưng lại rất gần thẩm mỹ viện của Lâm Tâm Di, cũng là một khu biệt thự cao cấp.
Nhìn Đới Tử Lâm trợn mắt nhìn anh, sau đó uốn éo bờ mông đi vào biệt thự, Trương Húc Đông vừa định rời đi thì điện thoại của anh vang lên, là một dãy số xa lạ: "Ai vậy?"
"Anh là Trương Húc Đông đúng không?" Một giọng nói bén nhọn vang lên qua điện thoại.
"Là tôi, anh là ai?" Trương Húc Đông nhìn thấy đó là số điện thoại di động ở thành phố Ngọc, mà phần lớn mọi người đều biết số anh cả. Hiện tại anh không thể đoán được người này là ai cả, chỉ biết đó là giọng của một người đàn ông.
"Anh không cần biết tôi là ai, nhưng tôi cảnh cáo anh, sau này cách xa Đới Tử Lâm một chút, nếu không coi chừng cái đầu của anh đấy!"
Trương Húc Đông vừa muốn mắng lại thì đầu dây bên kia đã cúp máy. Tên nặc danh vừa gọi đến này chắc chắn có quan hệ với Đới Tử Lâm. Tuy nhiên người này lại biết tên của Trương Húc Đông, hơn nữa còn phách lối như vậy, nhất định không phải là dạng vừa.
Buồn bực lái xe về nhà, trải qua một đêm tĩnh lặng.
Ngày hôm sau Trương Húc Đông dậy thật sớm, vừa tập thể dục vừa đi về phía trường kỹ thuật thì điện thoại của anh lại vang lên. Anh nhìn lại thấy dãy số đó, lập tức bắt máy: "Mẹ kiếp, mày rốt cuộc là ai vậy?"
"Con bà nó, Đông Tử, anh sao vậy?" Bên kia vang lên giọng nói của Khô Lâu, tuy nhiên giọng điệu của ông ta rất gấp gáp, nói: "Đến phòng giao dịch bất động sản nhanh, xảy ra chuyện rồi!"
Tên kia vội vàng cúp điện thoại, Trương Húc Đông nhìn lại thì thấy hóa ra điện thoại di động của anh bị lỗi, không phải số điện thoại tối qua. Từ bỏ lộ trình đi làm một học sinh xấu, anh vội vàng chạy đi làm một tay côn đồ tốt ở địa bàn của Bá Vương. Đợi đến khi bước vào phòng giao dịch bất động sản, anh thấy có không ít cảnh sát vây quanh, còn có một nhóm côn đồ, Khô Lâu cũng nằm trong số đó.
Trương Húc Đông bước vào đám đông, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Khô Lâu thấy Trương Húc Đông còn mừng hơn cả thấy người yêu, nắm lấy tay Trương Húc Đông, đi tới bên cạnh anh, nói: "Sao giờ anh mới tới? Là lão Mã chết tiệt kia làm ra chuyện này đấy?"
Trương Húc Đông nhớ tới vẻ mặt của tên mặt giống con lừa hoang dã châu Phi kia, hỏi: "Ông ta đã làm gì?"
Khô Lâu nghiến răng nói: "Vừa mới phân chia khu vực, lão Mã này ỷ vào việc bang Tam Hợp cho ông ta chỗ dựa nên tối hôm qua mang người đến tìm lão đại. Không phải cướp địa bàn gì cả, chỉ muốn lão đại giao anh ra. Lão đại không hé một lời, cho dù ông ta có cướp 10 địa bàn cũng không phản bội anh em!"
"Ông con mẹ nó có thể nói điểm chính được không."
"Con bà nó, đi xa quá rồi. Hai bên không đạt được tiếng nói chung bèn trực tiếp động thủ, anh em chúng ta bị thương hơn 20 người, còn chết 3 người. Lão Mã nói ra nếu lão đại không giao anh ra cho ông ta xử lý, ông ta sẽ băm vằm lão đại cùng tất cả các anh em ra cho chó ăn”.
Trương Húc Đông nói: "Bây giờ ý của lão đại là gì?"
"Mẹ nó, lão đại còn có ý gì được chứ!" Khô Lâu mắng: "Không biết lão Mã kia đã cho bang Tam Hợp kia lợi ích gì, ở bên kia vô cùng kiêu căng phách lối. Đây là 100.000 tệ lão đại đưa cho anh, ông ấy bảo anh ra ngoài tránh bão đi!" Khô Lâu nhét túi giấy vào ngực Trương Húc Đông, quét mắt nhìn bốn phía không thấy gì khả nghi, nói: "Đợi hết bão tôi lại tìm anh!"
Trương Húc Đông sờ bọc tiền, chợt cảm động, cười nói: "Đưa tôi đi gặp lão đại trước!"
"Chết tiệt, bây giờ còn gặp cái rắm gì!" Khô Lâu sốt ruột nói: "Bây giờ lão Mã đang truy nã anh trên toàn Tây Giao, nếu như anh bị ông ta bắt được, anh nhất định sẽ chết đấy!"
Trương Húc Đông thuận tay đem tiền vỗ vào tay của Khô Lâu, nói: "Ông đừng căng thẳng, tôi biết phải làm thế nào, ông cứ đưa tôi đi gặp lão đại trước đi!"
"Ông đây thật sự không hiểu nổi anh mà!"
Khô Lâu không đưa Trương Húc Đông vào phòng giao dịch bất động sản mà đi đến gần một con hẻm, sau đó ngoằn ngoèo bảy con đường mới đến một tứ hợp viện. Đứng ngoài tường đã nghe được Bá Vương tức giận chửi bới: "Ông đừng có không biết xấu hổ như vậy, lấy bang Tam Hợp ra hù dọa ông đây đấy à. Sau lưng ông đây còn có bang Vân Hỏa, chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu nhé!".
"Bá Vương, có phải ông sống lâu quá nên lú lẫn rồi không đấy. Không đến nỗi vì một tên đàn em mà làm thế này với ông đây đấy chứ? Có chết cũng không có người nhặt xác cho ông đâu!"
Bá Vương thấp giọng mắng lại câu gì đó, Khô Lâu nói với Trương Húc Đông: "Tên đầu lừa này không biết có động lực gì, trước đây ông ta không dám ra vẻ như vậy với lão đại đâu."
Hai người Trương Húc Đông đứng nghe vài phút, lão Mã buông bỏ lại vài câu độc ác sau đó mang người của ông ta rời đi. Có khoảng hơn 30 người, trong tay đều cầm theo vũ khí, trông có vẻ như sẵn sàng muốn giao chiến.
Đợi bọn họ đi xa, Trương Húc Đông cùng Khô Lâu đẩy cửa bước vào. Bá Vương vừa nhìn thấy Trương Húc Đông, lập tức hung dữ trợn mắt nhìn Khô Lâu, mở miệng đã mắng: "Khô Lâu, cậu làm sao vậy hả? Tôi giao phó cho anh làm gì mà bây giờ còn chưa để cho Đông Tử rời đi. Đến đây để chuẩn bị cùng nhau bị chém đấy à?"
Khô Lâu tức giận nhìn Trương Húc Đông, không nói được lời nào. Trương Húc Đông nhìn ông ta cũng thấy hơi đáng thương, bèn tiến lên đón Bá Vương, nói: "Lão đại, Khô Lâu đã nói cho tôi biết chuyện rồi, là tôi muốn trở về!"
Kiểu tóc củ tỏi của Bá Vương đã rối tung lên rồi, thần sắc cũng không bằng ngày thường, ông nói: "Đông Tử, tôi đây nói thật cho cậu biết. Lão Mã có bang Tam Hợp chống lưng cho ông ta, đem chuyện này làm ầm ĩ vô cùng. Tôi gọi điện cho Khâu Thiên của bang Vân Hỏa, tên nhóc này không thèm đoái hoài gì đến tôi, trông có vẻ như muốn giao cậu ra, đoán chừng lần này tôi cũng quá sức rồi!"
Trương Húc Đông ngồi xuống bên cạnh Bá Vương, hỏi: "Không phải bang Tam Hợp thực lực kém hơn nhiều so với bang Vân Hỏa à, sao bây giờ lại trở thành thế này?"
Bá Vương phất tay để cho những tên đàn em kia ra ngoài, một lúc sau mới nói: "Lão đại Vương Gia của bang Tam Hợp là một tên đại ca vô pháp vô thiên. Thật ra không phải bang Vân Hỏa sợ ông ta, mà là sau lưng tên này có Bảo Long Môn ủng hộ. Bọn họ cùng Bảo Long Môn có ký kết liên minh công thủ. Nếu chúng ta vì chuyện này mà đắc tội với Bảo Long Môn thì thật sự sẽ chết không nhặt xác đấy."
Ba bang hội lớn chủ chốt của thành phố Ngọc ở trong lòng tất cả mọi người là một bức tường thành không thể bị lay chuyển. Mặc dù không thể thấy hết được địa vị này, nhưng có thực lực là có thật.
Trương Húc Đông đưa cho Bá Vương và Khô Lâu mỗi người một điếu thuốc: "Chẳng lẽ tôi chỉ có thể rời khỏi nơi này sao?"
Bá Vương hít một hơi thuốc thật sâu, dứt khoát gật đầu.
"Lão đại, tôi muốn hỏi ông chuyện này!"
"Hỏi đi!" Bá Vương thở dài đáp.
"Không phải trong cuộc họp vừa rồi chúng ta trực thuộc Bang Vân Hỏa sao? Bọn họ thực sự không quan tâm chút nào sao?"
Bá Vương cười nhạt nói: "Muốn bọn họ quản cũng được, vậy thì chúng ta phải trở thành đàn em của bọn họ. Tôi đây đã quen tự do tự tại, trực thuộc không thành vấn đề, nhưng để tôi đi làm đàn em của người khác, nghe theo lệnh của bọn họ, vậy tôi thà rửa tay gác kiếm còn hơn!"
Trương Húc Đông gật đầu, không nói gì mà rời đi. Anh biết Bá Vương là một người rất nghĩa khí, tuy nhiên ánh mắt lại quá mức thiển cận, làm đại ca của một thế lực cũng tạm được, nhưng ông ta không thể nào thỏa mãn được mục đích tiếp cận bang hội hạng ba của Trương Húc Đông.
Con người rất hay thay đổi, giống như lúc ở trong cuộc họp kia, Bá Vương nói ai không đồng ý phân chia ông ta sẽ giết người đó. Mà bây giờ ông ta lại ỉu xìu như vậy, Trương Húc Đông biết đã đến lúc mình cũng nên thay đổi một chút rồi.
Khi Trương Húc Đông bước vào cửa khu Spa, liền thấy bên trong có không ít người nhìn anh với ánh mắt dữ tợn. Đương nhiên cũng có không ít người tỏ vẻ khó hiểu, tên này một mình một ngựa tới đây làm gì? Muốn chết sao?
"Mày còn dám đến đây?" Một tên đàn em ngăn Trương Húc Đông lại, nhưng thay vì ra tay, anh ta lại tiến đến lục soát người anh.
"Có gì mà không dám tới, tôi nghe nói anh Mã chịu dùng một địa bàn để đổi lấy tôi, tôi đương nhiên muốn đến đây xem thử!" Trương Húc Đông bình tĩnh như thường, bởi vì dù anh muốn đến hay đi, không ai ở nơi này có thể ngăn cản anh được cả. Ở trong mắt anh lão Mã chính là một cái rắm mà thôi.
Đương nhiên người nọ không tìm được món đồ nào trên người của Trương Húc Đông cả. Dao găm vòng một vòng rồi lại trở về bắp đùi anh. Tên đàn em kia đưa Trương Húc Đông đến một nơi khác, đi vào thì thấy đó là phòng làm việc của Lão Mã.
"Mày thành thật một chút!" Hai đàn em của lão Mã lập tức đứng trước mặt anh, chặn Trương Húc Đông ở sau lưng.
Giờ phút này có một người phụ nữ khoảng chừng 30 tuổi, ăn mặc hở hang chỉ che chắn những bộ phận quan trọng trên cơ thể, đang ngồi trên người lão Mã uốn éo vặn mông, hai người cọ tới cọ lui, tựa như muốn ma sát để giảm bớt gánh nặng điện năng của thành phố Ngọc này vậy.
Lão Mã vừa nhìn thấy Trương Húc Đông, liền bóp lên dãy núi của cô gái kia, nói: "Cục cưng, đi ra ngoài chờ anh, anh xử lý chút chuyện, lát nữa tìm em chúng ta cùng đại chiến ba trăm hiệp!"
Người phụ nữ kia ngoan ngoãn như mèo con, đứng dậy mặc quần áo. Lúc đi ngang qua người Trương Húc Đông, còn cắn môi ném cho anh một ánh mắt quyến rũ nữa.
Thương tích của lão Mã đã khá hơn nhiều, chỉ còn một vết thương nhỏ ở mũi. Ông ta nhìn Trương Húc Đông cười lạnh nói: "Tên nhóc con, lá gan của mày lớn thật đấy, lại còn dám đưa tới cửa!"
Trương Húc Đông cười cười, ngồi xuống đối diện với ông ta, đưa tay sờ điếu thuốc, nói: "Anh Mã tìm em đây, em cũng không thể trốn tránh được, cho nên mới đích thân tới đây để anh khỏi phiền toái!"
"Bộp bộp!" Lão Mã vỗ tay: "Nhóc con, đừng tưởng rằng mày có chút võ công đã là lợi hại, mày lợi hại đến nỗi có thể chống đỡ được 100 đàn em của ông đây sao? Tuy nhiên mày tới, tao cũng không thể không cho Bá Vương kia chút mặt mũi. Mày tự mình động thủ đi, hai tay hay một chân, tự mày chọn!"
Trương Húc Đông vui vẻ, đây là để cho nửa đời sau anh không thể tự lo liệu đây à. Vậy không bằng giết anh đi, anh nhẹ nhàng khoát tay, nói: "Anh Mã, tại sao phải đổ máu vậy chứ? Có lẽ chúng ta còn có những biện pháp khác!"
"Những biện pháp khác sao?" Lão Mã nghịch con chuột trên bàn, âm thanh của một bộ phim hành động Nhật Bản gào thét bên tai, ông ta nói: "Là Bá Vương dạy mày sao? Ông ta cũng có lúc sợ?"
Trương Húc Đông ném gói tiền lên bàn, nói: "Đây là ông ấy đưa cho tôi, để tôi đi ra ngoài hóng gió."
Lão Mã có chút không rõ tình hình lắm, sậm mặt lại hỏi: "Rốt cuộc mày muốn làm gì?"
"Tôi muốn nhận ông làm lão đại!" Trương Húc Đông vứt đầu lọc thuốc, giống như một chuyện vô cùng bình thường, nhưng ở trong mắt người khác thì người bình thường sẽ không làm như vậy.
"Ha ha... nhận tao làm lão đại sao? Chà, tôi không nghe nhầm đấy chứ?" Lão Mã nhìn Trương Húc Đông vô cùng không bình thường kia, giống như đang cười một chuyện gì đó vô cùng buồn cười. Trương Húc Đông nghi ngờ không biết ông ta cứ cười như thế thì liệu có chết không nhỉ!
Cười một lúc, Lão Mã mới dùng tay che cái miệng đã ê ẩm, nói: "Nào nào nào, cho tao một cái lý do!"
Trương Húc Đông cười, đáp: "Người tốt chọn gỗ tốt, con người thường muốn đi lên chỗ cao hơn, ai mà không mong đi cùng một lão đại uy phong chứ!"
Lão Mã sờ mũi nói: "Nhóc con, chuyện này không hợp với đạo lý giang hồ, cậu thế này gọi là kẻ phản bội. Cho dù tôi thu nhận cậu đi nữa thì cuộc sống của cậu cũng không dễ dàng gì đâu. Mỗi người đi đường phun một ngụm nước miếng cũng đủ làm cậu chết chìm rồi!"
Trương Húc Đông: "Kỹ năng bơi lội của tôi không tệ lắm, chỉ cần anh Mã có thể thu nhận tôi, tôi đương nhiên có thể tiếp tục vững bước trên con đường này."
"Á à, lý do này còn chưa đủ!"
"Không biết lái xe, không biết làm bếp không phải là một lưu manh tốt. Đương nhiên tôi muốn cùng anh Mã đây lăn lộn thật tốt trên con đường sự nghiệp này!"
"Rất thẳng thắn, tôi thích. Ngày đó thân thủ của cậu tôi cũng đã được lĩnh giáo, đúng là rất tốt. Hao Tử, Hao Tử, con mẹ nó, mau đưa nó vào đây cho ông."
Một tên đàn em mở cửa bước vào, nói: "Lão đại, có chuyện gì ạ?"
"Đưa Hầu Tử vào đây!"
Trương Húc Đông không biết Lão Mã này đang diễn kịch gì, chỉ nhìn ông ta mà không nói gì cả.