Đã hai chủ nhật rồi Trương Húc Đông không về gặp Tưởng Khả Hân, tuy nhiên anh nghe Hắc Hoàng nói cô ấy không có chuyện gì, ngoại trừ ủ rũ ra thôi. Trương Húc Đông dùng tiền bán ma túy của Ác Quỷ đưa tiền cọc cho Hắc Hoàng, bằng không làm gì có chuyện cô ta ngoan ngoãn đi bảo vệ Tưởng Khả Hân như vậy.
Trương Húc Đông bước tới cửa hàng hoa, định mua một bó hoa cho Tưởng Khả Hân. Dù sao đàn ông có thừa nhận lỗi lầm cũng không có gì to tát cả, cho dù anh không sai, nhưng cũng không thể so đo cùng phụ nữ được, chút tấm lòng này anh vẫn phải có.
Điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn Khô Lâu gọi đến, tên này chắc hẳn lại là muốn Trương Húc Đông đưa ông ta đi bay lần nữa. Nhưng vừa nhấc máy, Khô Lâu lại nói: "Đông Tử, xảy ra chuyện lớn rồi, bang Vũ Môn, Tam Hợp cùng Vân Hỏa đã triệu tập tất cả các lão đại ở khu phía Tây đi họp rồi."
"Họp làm gì vậy?"
"Mẹ kiếp tôi cũng đâu biết. Hình như muốn lập lại luật lệ ở Tây Giao. Tất cả các lão đại ở Tây Giao chắc cũng sẽ chừa lại mặt mũi cho những bang hội hạng ba thôi. Ngày mai sẽ đi đấy, anh nhanh tới đây càng sớm càng tốt, lão đại muốn bàn bạc một chút!"
"Mẹ nó, sao trông giống như đi tham gia bầu cử Tổng thống quá vậy. Được rồi ông chờ tôi, tôi lập tức qua ngay."
Bàn bạc đến hơn nửa đêm, Trương Húc Đông mới nghe được mọi chuyện rõ ràng từ Bá Vương. Hóa ra chính là mỗi lão đại được phép mang theo hai vệ sĩ, đi tham gia phân chia địa phận ở khu vực ngoại ô phía tây này. Nhìn sơ cũng thấy những lão đại này hướng về thế lực nào, cũng không trách được tại sao Bá Vương lại buồn như vậy. Ba bang hội kia bên nào cũng không dễ chọc vào cả. Lấy lòng bang này thì hai bang hội kia lại xem như kẻ thù, tốt nhất là giữ ý kiến trung lập. Tuy nhiên ai cũng biết chuyện này là không thể nào, nếu đứng không đúng chỗ thì sau này dù thế nào cũng không thể trở mình được.
Sáng sớm hôm sau, Bá Vương đưa Trương Húc Đông cùng Khô Lâu đi làm tóc trước. Đương nhiên Khô Lâu chỉ có thể đội tóc giả, còn Trương Húc Đông thì lại bị ba bên bốn phía kéo căng cả da đầu. Bá Vương thì đứng sau lưng anh với một gương mặt vô cảm, quả thật trông ông ta giống như một tay vệ sĩ uy quyền vậy. Ông ta lại còn tự mình bôi thuốc nhuộm, nhuộm vài sợi tóc trắng của ông ta thành màu đen, tạo thành một cái đầu đen bóng lưỡng.
Sau đó lại đi mua ba bộ âu phục cho ba người, ba cặp kính râm hơn 10.000 tệ, mỗi người được cho một khẩu súng, nói: "Hai người là anh em tốt nhất của tôi, khẩu súng này là do tôi trăm ngàn cay đắng mới mua được đấy, không phải trường hợp quá bất đắc dĩ thì không được dùng đấy, nghe rõ chưa?"
Trương Húc Đông cùng Khô Lâu gật đầu, nói: "Lão đại, chúng tôi nghe thấy rồi."
Cộng thêm tài xế nữa là tổng cộng sáu người, lái đến chỗ hẹn. Khách sạn lớn nhất khu vực Tây Giao, loại 5 sao, có tên là khách sạn Khải Tát. Nghe Bá Vương nói khách sạn này không thuộc về bất cứ bang hội nào. Nó được một người ngoại quốc cùng một người rất có quyền lực ở Trung Hoa này mở ra, cho nên mới chọn nơi này làm chỗ hẹn.
Trương Húc Đông hình như đã từng nhìn thấy khách sạn này vài lần, chỉ có điều cách bài trí so với khách sạn 5 sao còn kém xa. Có lẽ bởi vì có liên quan đến ngoại ô phía tây nên mới vậy. Nếu như dời một cái cung điện nào đó của nước M đến chỗ này thì cũng sẽ giống thế thôi. Khô Lâu đột nhiên chửi ầm lên: "Con mẹ nó, tôi lại mất não rồi!"
"Sao vậy?" Trương Húc Đông hỏi ông ta, Bá Vương cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tên điên này.
"Lão đại, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!"
Sau đó ông ta bị Bá Vương trừng mắt lườm một cái. Lúc này ông ta mới nói: "Không phải người ta đưa thiệp mời cho chúng ta sao? Lão đại bảo tôi nhớ mang theo, tôi lại quên mất rồi!"
"Đông Tử, đánh nó mạnh vào cho tôi, đáng chết tính vào tôi!"
"Lão đại, xin tha mạng mà!"
Trương Húc Đông cạn lời nhìn ông ta không ngừng nhận lỗi. Tuy nhiên bây giờ đã sắp đến rồi, bảo người mang đến cũng không kịp nữa. Đây cũng không phải là chuyện đùa, nếu như bị người ta chặn ngoài cửa, như vậy ba bang hội kia sẽ cho rằng người của Bá Vương không đến. Như vậy nghĩa là không cho bọn họ mặt mũi, đến lúc đó ba bang hội kia hợp lực lại, dù có 800 Bá Vương cũng sẽ chết mất.
Đến nơi, Trương Húc Đông thấy cũng không phải lão đại nào cũng rất nghe lời. Có nhiều lão đại mang theo rất nhiều đàn em chất đầy xe, trông như sợ sẽ xảy ra chuyện bất ngờ gì đó vậy, cho nên cuối cùng việc xếp hàng cũng không trật tự gì. Từ phía xa, Trương Húc Đông đã nhìn thấy tên nhóc Ác Quỷ kia, cậu ta mang theo không nhiều người. Ngoại trừ 11 tên đàn em của cậu ta ra, còn mang theo hai vệ sĩ nữa là Hắc Hoàng cùng Huyết Lung Linh.
Trương Húc Đông thầm mắng hai người phụ nữ này, đáng lẽ nên đứng sau lưng anh mới đúng chứ. Nhìn dáng vẻ uy phong của tên nhóc kia kìa, anh thật muốn gạt tên Ác Quỷ kia qua một bên, tự mình đứng ở vị trí vốn dĩ thuộc về anh.
Nhìn vào những người đàn ông ra ra vào vào kia, trông không giống như là một băng nhóm. Ai cũng trông như một ông chủ lớn giàu có thành công vậy, có người lái Hummer đến, có người lái BMW, còn có cả xe thể thao Ferrari nữa. Khi nhìn thấy một chiếc Lincoln dài từ từ lái tới, ai không biết còn tưởng xe của nguyên thủ quốc gia nào đến dự hội nghị nữa chứ. Nhìn lại chiếc xe van tồi kia, anh thật sự cảm thấy quá bần hàn mà.
Khi chiếc Lincoln kia dừng lại, một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi, vóc dáng không cao lắm, tuy nhiên lại mang theo khí chất vô cùng kiêu ngạo. Vệ sĩ đi theo bên cạnh ông ta càng bắt mắt hơn, giống hệt như phiên bản hiện thực của người đẹp cùng dã thú vậy. Trương Húc Đông nhìn thấy hai người vệ sĩ này đi xuống từ một chiếc Hummer được độ lại rộng và cao hơn bình thường, ngay cả khung gầm của Hummer cũng đã thay đổi. Mặc dù anh không biết hai nữ vệ sĩ kia, nhưng người đàn ông chính xác là Hắc Hùng đang ngậm kẹo mút cỡ lớn. Tất cả mọi người đều phải nhường cho ba người họ.
"Ông ta chính là lão đại của Vũ Môn, Vũ Man Tử, lúc trẻ rất nổi danh đấy!" Bá Vương nói với Trương Húc Đông cùng Khô Lâu: "Trong ba bang phái lớn kia thì tôi tương đối coi trọng bọn họ."
"Mẹ nó, nhìn đám người xếp hàng kia trông trâu bò quá. Đặc biệt còn có Hắc Hùng làm vệ sĩ nữa kìa!" Khô Lâu hâm mộ mắng một tiếng.
Bá Vương thở mạnh, nói: "Cứ lăn lộn theo tôi thật tốt, sớm muộn gì các cậu cũng sẽ như vậy thôi!"
Còn chưa đợi nhóm người Trương Húc Đông bước lên trước, bọn họ lại nhìn thấy có thêm 10 chiếc Cadillac lái tới. Vốn dĩ xe này ở đây không bắt mắt lắm, nhưng biển số xe của bọn họ lại đều đặn một cách quỷ dị. Số cùng chữ đều giống nhau, mà chiếc đầu tiên bắt đầu từ biển số 0, chiếc thứ hai là 1, chiếc thứ ba là 2... chiếc cuối cùng là 9.
Những người trên xe bước xuống đều có đầu trọc, hoàn toàn có thể dùng từ phách lối để miêu tả. Thấy lão đại của Vũ Môn cũng không hề kinh sợ. Tên đầu trọc dẫn đầu khoảng 35, 36 tuổi, ngang nhiên phun một ngụm nước bọt rồi dắt theo hai người bước vào khách sạn trước.
"Lão đại, người này là ai vậy?" Trương Húc Đông hỏi, mấy ngày qua anh lăn lộn cùng với Khô Lâu, biết không ít quy củ trong giới. Những bang phái đến đây hôm nay, người dám vô lễ với lão đại của Vũ Môn như vậy, chính là thắp đuốc trên trời.
"Tôi cũng chưa từng thấy qua, có lẽ là thế lực mới! Trong thành phố Ngọc ngoại trừ ba lão đại của ba bang phái lớn ra, chưa từng có ai dám huênh hoang như vậy trước mặt Vũ Man Tử cả!"
"Lão đại, chúng ta cũng nên đi vào rồi nhỉ?" Khô Lâu lộ vẻ kích động hỏi.
Bá Vương dẫn đầu đi trước, hai người Trương Húc Đông đi sau lưng ông ta, tuy nhiên lại có một người phục vụ bước đến chặn ba người bọn họ lại, nói: "Xin lỗi, hôm nay chỗ này đã có người đặt rồi, không nhận khách nữa!"
"Chúng tôi được mời đến đây!" Bá Vương nói.
"Mời lấy thiệp của các anh ra!". Truyện Mạt Thế
"Người của ông đây mà cậu cũng không nhận ra hả, chọc mù mắt chó của cậu bây giờ. Cậu là người của lão đại nào lẫn vào đấy?" Lúc này, ở bên cạnh đột nhiên xuất hiện một tên đại ca cực kỳ bá đạo, trực tiếp giáng cho người phục vụ kia một cái tát. Sau đó lập tức để hai tên vệ sĩ của mình bắt đầu xông lên đánh. Dù trông có nhiều người như vậy nhưng lại không có ai đến ngăn cản cả. Đến khi đánh mỏi tay xong, tên đại ca kia mới ầm ĩ la lên: "Lúc ông đây chơi đùa khắp nơi thì mày còn chưa ra đời đâu, còn dám cản đường ông đây sao, mẹ nó!"
Trương Húc Đông nở nụ cười xấu xa nhìn người phục vụ trước mặt, cậu ta lập tức thức thời cười khan, quy quy củ củ đưa tay ra dấu mời.
"Bây giờ tới lượt lão đại rồi! Lão đại, xin mời!" Trương Húc Đông cười mắng một tiếng, Bá Vương hài lòng gật đầu, ưỡn bụng bự đi vào.
Khách sạn năm sao này tổng cộng có 16 tầng, tổng cộng có ba thang máy. Tuy nhiên lúc này lối vào thang máy bị chặn đến hơn mấy chục người, cuối cùng ba người họ đổi một hộp thuốc lá mới chen chúc lên được. Có cảm giác như bị kẹt trong lúc đi làm tại một tòa nhà văn phòng vậy.
Khi thang máy lên đến tầng, cửa vừa được mở ra, lập tức nhìn thấy một bàn họp khổng lồ hình bầu dục. Không dưới 50 đại ca đang tám chuyện văng vãi nước bọt khắp nơi. Bên trái một người, bên phải một người, không ai quan tâm đến sự xuất hiện của ba người Trương Húc Đông cả.
Khô Lâu nhất định là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng lớn như vậy, không tránh khỏi có chút khẩn trưởng. Ánh mắt đảo quanh khắp nơi, mà Trương Húc Đông thì lại ung dung hơn nhiều. Nếu như tên Tần Vũ kia ở chỗ này, đám người này còn không dám đánh rắm ấy chứ. Đây cũng chính là sự khác biệt giữa Trương Húc Đông và Khô Lâu.
Chẳng mấy chốc đã có người đến lục soát cơ thể, đồ nóng lạnh gì của Bá Vương cùng Khô Lâu đều bị lấy đi cả. Sau khi kiểm tra xong, hai người bọn họ đều dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía Trương Húc Đông, nhất định là đang thầm nghĩ có phải tên nhóc này ăn cây súng kia rồi phải không? Thật ra Trương Húc Đông chỉ là dùng một chút ảo thuật thôi, anh liên tục thay đổi vị trí súng và dao găm. Nếu những người này có thể lục soát được từ trên người anh, vậy thì anh trực tiếp dùng miếng khoai tây chiên mỏng tự sát cho rồi.
Bá Vương tìm một chỗ trống ngồi xuống, sau đó cùng ông chủ bên cạnh nói chuyện phiếm. Sau hai ba câu ông ta cũng bắt đầu gia nhập vào cái tập thể chửi thề này. Bình thường đã không hợp nhau, trong giới không tránh khỏi xảy ra va chạm, hôm nay lại tụ tập ở chung một chỗ như thế này, xích mích hò hét chửi bới vài câu là chuyện quá đỗi bình thường, thấy máu me án mạng xảy ra cũng không có gì lạ.
Khô Lâu vẫn nhiệt tình giới thiệu Trương Húc Đông với những người xung quanh, thật ra thì không cần ông ta giới thiệu làm gì. Những đại ca hạng ba này cũng không để Trương Húc Đông ở trong lòng, chỉ quan tâm đến bốn người ngồi ở hướng nam kia thôi
Một người là lão đại của Vũ Môn, Vũ Man Tử, ông ta đang hút thuốc lá phì phèo. Một người tóc đỏ khoảng chừng 30 tuổi, Khô Lâu nói đó là thủ lĩnh của bang Vân Hỏa, Khâu Thiên. Một người khác khoảng chừng 40 tuổi với bộ râu cực kỳ như một doanh nhân thành đạt, lão đại của bang Tam Hợp. Còn người cuối cùng là gã đầu trọc kiêu căng phách lối gặp ở cửa kia.
Thằng nhóc Ác Quỷ kia lộ ra hai hàm răng trắng, đang cười xấu xa nhìn về phía Trương Húc Đông bên này. Thật giống như đang nói: Anh thấy chưa, anh ngồi em đứng, đây chính là sự khác biệt giữa việc làm lão đại và đàn em. Anh còn không nhanh trở về làm lão đại của Long Hội đi.
Trương Húc Đông buồn bức đến mức bốc khói, bởi vì hơn 90% những người ở đây đều hút thuốc. Khói bên trong dày đặc sẽ gây báo động cứu hỏa, tuy nhiên một khách sạn năm sao thế này mà lại không có chuông báo cháy thì cũng thật là khó hiểu. Đáng đời nơi này không có khách gì cả.
Giờ phút này đã có một lão đại chợt đứng lên, chỉ về phía nhóm người Trương Húc Đông cách đó không xa, chửi bới: "Tên Hắc Xà kia, chuyện mày đến giết em trai thì tính sao đây hả!"
Người đàn ông gọi là Hắc Xà kia trên tay nắm một chuỗi hạt phật thủ, liếc mắt nhìn tên lão đại vừa đứng lên kia, cười lạnh nói: "Giết em trai mày thì nhằm nhò gì, ông đây còn muốn giết cả nhà mày ấy chứ. Ai bảo đứa em xấu xa của mày lại gây chuyện trên địa bàn của tao, không giết cậu ta thì giết ai! Sao vậy? Không phục thì qua đây, ông đây bảo đảm sẽ giết chết tên ngu đần nhà mày ngay, đồ khốn!"
"Bộp!" Lão Mã cũng đứng dậy, mặt mũi còn bầm dập nghiêm trọng, chỉ thẳng vào Bá Vương, nói: "Bá Vương, ông bảo đàn em của ông đến đòi tiền thì thôi đi, lại còn dám xúi giục bọn họ đánh cho tôi đây thành như vầy. Chuyện này không xong đâu nhé!"
"Đàn em của tôi không đánh ông thù ông có thể hào phóng trả tiền vậy sao? Đó là đáng đời ông thôi, nếu tôi đây tự mình đi, ông đã sớm chết rồi. Có bản lĩnh ông cứ để đàn em đến đây tìm tôi xem!"
Trong nháy mắt tên đại ca kia cũng phá lên cười ha hả, bởi vì mỗi người ở đây đều phát sinh những chuyện thú vị. Vài tên lão đại gian xảo thì lại lạnh lùng xem kịch vui, thỉnh thoảng còn cười một chút với hy vọng châm lửa. Khô Lâu cũng toét miệng cười với đàn em của Lão Mã, khiêu khích bọn họ bằng ánh mắt của mình.
Dưới khung cảnh hỗn loạn như vậy, chợt thấy Vũ Man Tử dụi đầu lọc thuốc mạnh xuống bàn. Có lẽ đây là một ám hiệu gì đó, "Cạch cạch" tiếng súng lên đạn vang lên, tiếp theo là "bùm" một phát, lão đại đầu tiên đứng lên gây sự lập tức ngã xuống đất, máu đỏ não trắng bắn tung toé trên gương mặt của ông ta.
Trong nháy mắt những tên lão đại vừa đứng dậy lập tức ngồi xuống, xung quanh lập tức yên tĩnh lại, không còn ai dám nói nhảm nữa.
Vũ Man Tử châm lại điếu thuốc nói: "Hôm nay, tôi mời tất cả các lão đại ở Tây Giao đến đây không phải để xem các anh giải quyết thù riêng. Mọi người ở trong giới này khó tránh khỏi có hiểu lầm, ở bất cứ nơi nào cũng được, nhưng duy nhất chỉ có trong căn phòng này, người nào dẫn đầu kích động gây chuyện, kết quả sẽ giống như ông ta. A Phượng, gọi người đến, dọn dẹp nơi này một chút."
Trương Húc Đông lặng lẽ cúi đầu, lão đại của Vũ Môn này đúng là một nhân vật tàn nhẫn, giết người đơn giản như hút một điếu thuốc vậy. Rõ ràng một bản nhạc đệm như vậy không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Vũ Man Tử.
Cũng không ảnh hưởng gì đến lão đại của bang Vân Hỏa cả, ông ta bỏ bộ tóc đỏ xuống, nói: "Nào, để xem thử ba băng nhóm lớn chúng tôi mời các anh đến đây làm gì nhé!"