Chỉ là Trương Húc Đông không muốn làm chuyện tàn phá xử nữ này, anh không thể cho những cô gái nhỏ này lãng mạn cùng tình yêu mà họ muốn. Loại chuyện này vẫn nên để cho những bạn học nam kia thôi. Nếu có muốn tìm, Trương Húc Đông đương nhiên là nên đi tìm Trình Mộng Dao. Bây giờ anh đã biết cô ta đang làm giảng viên tại đại học Ngọc. Hơn nữa cô ta đã ly hôn rồi, người cô đơn hẳn là sẽ không từ chối.
"Hắc xì! Hắc xì!" Trình Mộng Dao đang ngồi xem tivi trên sô pha, bỗng nhảy mũi hai cái, trong lòng thầm nghĩ: Là ai đang nhắc đến cô vậy?
Bữa cơm này đã đến hơn 10 giờ tối, ngay lúc nhóm người Trương Húc Đông chuẩn bị trở về nhà, thì ở cách nhà hàng không xa đã xảy ra ẩu đả. Dưới ánh đèn lờ mờ, Trương Húc Đông có thể nhìn thấy đã động dao rồi, mỗi phe có khoảng 50, 60 người, là một trận đánh nhau có mang theo vũ khí.
Nhìn dao trắng lao vào, dao đỏ lao ra, dưới sự tức giận gầm thét cùng những cú va chạm của bọn họ, những người này đánh nhau ác liệt như nơi không người vậy. Trương Đào cùng những cô gái nhỏ kia vô cùng kinh ngạc. Không giống như Trương Húc Đông và Trần Béo Tử đã từng xem những cảnh tượng còn lớn hơn thế này.
Mặc dù kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng bọn họ cũng không bỏ chạy, mà còn đứng quan sát một cách vô cùng thích thú. Trương Húc Đông hỏi: "Trương Đào, cậu biết những người này sao?"
Trương Đào gật đầu thật mạnh nói: "Là Dũng Tử cùng Lão Hắc, bọn họ lại đánh nhau rồi, hai nhóm thế lực này đã đánh nhau từ lúc em tới đây đi học. Hôm nay nếu không phải người này vào bệnh viện, ngày mai cũng sẽ có người vào phòng tạm giam thôi. Ai cũng không ưa ai cả, nhưng người này cũng không thể làm gì được người kia!"
Trương Húc Đông nở nụ cười, Dũng Tử có Vũ Môn hỗ trợ, Lão Hắc có Tam Hợp hỗ trợ, đương nhiên là ngang tài ngang sức, lớn không đánh thì để cho nhỏ đánh, đây là loại chuyện thường gặp trong giới Hắc Đạo. Vì vậy những người chém chém giết giết thường thấy kia, chẳng qua chỉ là một vài nhân vật nhỏ, còn những nhân vật lớn thật sự sẽ là người không rảnh tham gia vào loại chuyện này, không có gì khó đoán cả, bọn họ sẽ đấu nhau trong những cuộc chiến tranh đoạt quyền thế.
Trận chiến đánh nhau bằng vũ khí này kéo dài khoảng 20 phút, sau đó có ba chiếc xe cảnh sát xuất hiện, lập tức mọi thứ hóa thành chim chóc bay tán loạn, chỉ còn lại âm thanh hoi hóp của vài người nằm trong vũng máu. Người nằm rải rác trên mặt đất, là những tên lưu manh tiểu tốt điển hình.
Một cảnh sát trung niên tiến lên đạp ngã vài tên giết người đỏ mắt kia, rất nhanh cục diện đã bị khống chế được, ông ấy cởi mũ xuống mắng: "Mẹ kiếp, một ngày không biết đánh bao nhiêu trận nữa, làm hại ông đây ngày nào cũng chạy. Không có chuyện gì thì đưa đi, còn có chuyện thì chờ xe cứu thương. Cứ thế này sớm muộn gì cũng sẽ có ngày xảy ra chuyện lớn làm cậu bị nả vài phát đạn thôi! "
"Trương Đào, cậu có biết Dũng Tử là người nào không?"
Trương Đào lắc đầu nói làm sao cậu ta có thể quen biết một người như vậy được, tuy nhiên có một cô gái trong nhóm được Tiết Hiểu Hiểu đưa đến, nói: "Tôi biết, tôi cùng anh ấy còn từng hẹn hò, trước đây anh ấy không phải như vậy, có một lần..."
Trương Húc Đông bảo cô ta dừng lại, không có tâm trạng nghe sự biến đổi của tên Dũng Tử kia cùng với chuyện tình của bọn họ, chỉ nói: "Vậy, cô có thể gọi anh ta tới đây được không? Tôi có vài chuyện muốn tìm anh ta!"
"Chuyện gì?"
"Có nói thì cô cũng không hiểu đâu, nhưng cô thấy có thể đi hay không thì do cô tự quyết định!"
Trương Húc Đông vừa nói vừa dúi 200 tệ vào tay cô ta, cô gái trẻ này vừa định dè dặt một chút, thì Trần Uy liền đè bàn tay nhỏ bé kia xuống, sờ soạng vài cái nói: "Các em cũng không phải không biết anh Đông là con nhà giàu, làm xong chuyện là được, không thiếu tiền đâu!"
Cô gái kia cúi đầu xuống, siết chặt 200 tệ, nói: "Được rồi, tôi sẽ cố gắng thử xem, hiện tại tôi rất ít liên lạc với anh ấy, không biết anh ấy có đổi số điện thoại di động chưa nữa."
"Cảm ơn!" Trương Húc Đông nở nụ cười.
Sau khi đưa Tiết Hiểu Hiểu cùng các nữ sinh về ký túc xá, Trần Uy bị bác giữ cửa đuổi ra ngoài không thương tiếc, ba người bọn họ đi bộ quanh sân trường giải rượu, mục đích chính là không để cho Cao Hoành cùng Lý Vĩ nghe được. Bởi vì bọn họ không cần thiết phải bị cuốn vào loại chuyện này.
Trương Đào khó hiểu hỏi Trương Húc Đông: "Anh Đông, anh gặp anh ta làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn đánh một trận với bọn họ sao?"
Trương Húc Đông vỗ đầu đứa nhỏ ngu ngốc này, nói: "Đào, à, Nhất Đao mới đúng, tôi cứ quên cậu có biệt hiệu rồi cơ. Tính toán của tôi thật ra rất đơn giản, đó là muốn kéo quan hệ với tên Dũng Tử kia. Anh ta là trùm sò ở nơi này, hơn nữa tôi còn cậy chút quyền thế của Vũ Môn, sau này làm việc chính là người của Vũ Môn đấy nhé!"
Trần Uy nhe răng với Trương Húc Đông nói: "Anh Đông, tại sao phải tìm anh ta, em cũng có thể làm được!"
"Loại chuyện này một mình cậu không đủ sức đâu, hay là như vậy, cậu đi nói chuyện với Dũng Tử, hai người các cậu ở Vũ Môn nói chuyện, thế thì chúng tôi nhất định có thể dựa vào Vũ Môn rồi!"
"Ồ, em hiểu rồi!" Trần Uy lập tức biết ý tứ của Trương Húc Đông.
"Em không hiểu!" Trương Nhất Đao ngây thơ chớp mắt, hy vọng có thể nhìn ra ít manh mối từ vẻ mặt của bọn họ. Chỉ tiếc là chỉ nhận được quả đấm của Trần Uy, sau đó cậu ta phải ôm đầu chạy về ký túc xá.
Thời gian của học sinh lúc không có tiết học thì trôi qua rất nhanh. Một tiết học quá dài, từ sáng đến tối chỉ có một lần chuyển đến phòng lab để vọc máy tính, đó là khoảng thời gian yêu thích của học sinh, nhưng với Trương Húc Đông thì lại không.
"Nghe bạn gái cũ của tôi nói anh muốn tìm tôi sao?" Trong quán súp cay, có một thanh niên khoảng chừng 23, 24 tuổi, trên đầu có một vết sẹo, lấy dây chuyền vàng trên cổ ném cho tên đàn em ở sau lưng, sau đó hỏi anh. Phía sau anh ta có khoảng hơn 20 thanh niên, đang không có ý tốt nào nhìn Trần Uy.
Dưới nhiều ánh mắt sắc bén như vậy, nếu là người bình thường e rằng đã sớm sợ run ngồi không yên rồi.
Trần Uy cầm khăn giấy lên lau nước mũi, rồi tiện tay ném xuống đất, sau đó ngồi xuống, nhìn xâu bánh gạo chua cay kia, nói: "Dũng Tử, anh cũng nghèo quá rồi đấy? Cơm tối ăn thế này sao? Ngay cả bia còn không dám uống à?"
Người này chính là Dũng Tử, đại danh gọi là Ôn Dũng, có thể cha anh ta hy vọng anh ta khi lớn lên văn võ song toàn. Nhưng mà thực tế anh ta lại đi trên con đường cực đoan, vừa nghe thấy Trần Uy nói như vậy, lập tức nghiến răng. Tuy nhiên còn chưa đợi anh ta nói gì thì đã có một tên đàn em dùng dao phay chỉ vào cậu ta, nổi giận mắng: "Mày không muốn sống nữa hả? Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?"
Trần Uy dùng ánh mắt cực kỳ khinh thường lướt nhìn về phía tên đàn em kia, móc ra một điếu thuốc ném cho Dũng Tử, nói: "Dũng Tử, không biết anh đã từng nghe nói đến tôi chưa, tôi tên là Trần Uy, mọi người đều gọi tôi là Trần béo."
Dũng Tử vừa nghe thấy tên của cậu ta, con ngươi bắt đầu xoay chuyển, xua tay tỏ ý bảo tên đàn em kia đi sang một bên, sau đó nói: "Hóa ra là anh Uy của Vũ Môn, không biết anh Uy tìm tôi có chuyện gì không?"
"Không dám nhận, hiện tại anh ở trong Vũ Môn nổi như vậy, tên Béo như tôi đây làm sao dám nhận là 'anh' được chứ!" Trần Uy gắp ba xiên cay nóng hổi, cười khúc khích, miệng nhồm nhoàm nói không rõ: "Bây giờ tôi cũng đang đi học ở Minh Nhật Tinh, đây là ý của bang, vừa vặn có một người thân thủ không tệ, anh ta muốn làm lão đại nên mong anh có thể giúp đỡ! "
"Muốn làm lão đại sao? Ồ..." Dũng Tử vui cười nói: "Hiện tại ở trong trường học nước thì cạn mà vua thì nhiều, khắp nơi ai cũng muốn làm đại ca giống anh ta cả. Tôi không nhận được chỉ thị của cấp trên, cho nên chuyện này anh đừng đến tìm tôi làm gì! "
"Tôi sẽ không để cho anh giúp không công đâu!" Trần Uy lười biếng vươn vai, lấy cái túi nhỏ mang bên người ném tới cho anh ta, nói: "Đây là người kia muốn tôi đưa cho anh, nếu như anh chịu giúp thì nó là của anh!"
Dũng Tử mở túi ra, nhìn vào bên trong là từng xấp 10.000 tệ tiền mặt, đếm thấy mười xấp, anh ta lập tức trở nên hứng thú, nói với những người tên đàn em sau lưng: "Tất cả đi ra ngoài, không có mắt nhìn gì cả vậy, không thấy ông đây đang cùng anh Uy đang bàn bạc chuyện quan trọng sao?"
Mấy tên đàn em kia cũng không nhìn thấy cái gì, bọn họ đứng ở bên ngoài, nhìn người bên cạnh Trần Uy. Người này từ lúc đi vào đến giờ chẳng những không nói chuyện, mà ngay cả ánh mắt thậm chí còn không mở ra. Nhìn thấy cánh tay kia còn to hơn cả bắp đùi của bọn họ, khó tránh khỏi có chút hiếu kỳ.
"Anh Uy, không biết anh đang bận bịu chuyện gì vậy, nhưng tôi vẫn chưa thể coi là phần tử chính thức của Hắc Đạo. Anh đừng để tôi làm những chuyện như giết người, tôi không thể làm như vậy được đâu!" Mặc dù Dũng Tử nói như vậy, nhưng tay của anh ta vẫn giữ chặt lấy cái túi nhỏ kia, tựa như sợ nó chạy mất.
Trần Uy cười to nói: "Để cho anh hỗ trợ thôi, đương nhiên là việc anh có thể giúp. Khi nào đồng ý thì nói cho tôi biết một tiếng, bây giờ tôi đang ở khoa máy tính đấy!" Vừa nói cậu ta vừa đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng quay đầu lại, nói: "À đúng rồi, tôi nghe người đưa tiền cho anh nói, gần đây Lão Hắc kia vẫn luôn đối đầu với anh, nhưng mà ngày mai anh có thể không thấy được anh ta nữa đâu!"
"Có ý gì?" Dũng Tử không rõ tình huống đứng lên nói: "Anh nói rõ ra xem nào."
"Tôi nghĩ tôi đã nói đủ rõ ràng rồi!" Trần Uy toét miệng cười, sau đó nháy mắt với người đàn ông phía sau, người sau hiểu ý, trực tiếp đưa tay xuống phía dưới nồi lẩu chua cay, rầm một tiếng, bình gas bị kéo thẳng ra ngoài, trong nháy mắt khí gas bay khắp không trung.
Ầm!
Một quả cầu lửa bốc cháy lớn lên, tiếp theo là vài tiếng leng keng vang lên, mảnh vỡ của bình gas nổ tung rơi vãi trên mặt đất. Dũng Tử lập tức sững sờ, đây là bình gas nặng hơn 100 cân đấy. Nhìn người đàn ông phía sau Trần Uy lại ném nó dễ dàng như chơi bóng rổ, hơn nữa lại còn nhanh như vậy. Nếu như chậm hơn một chút, vậy thì nó sẽ nổ tung trước mặt anh ta mất...
Nghĩ đến đây, sau lưng anh ta đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nói: "Chính là người này sao?"
"Không phải, anh ta chỉ là một trong những anh em của người đàn ông đó thôi!" Thấy Dũng Tử còn muốn hỏi, Trần Uy lập tức lắc đầu nói: "Đừng hỏi, chuyện này không tốt cho anh đâu. Tôi đứng ở trên lập trường anh em của Vũ Môn nhắc nhở anh, cậu cầm tiền xong, giữ kín miệng của mình. Ngày mai sẽ biết rõ mọi chuyện thôi!"
Nhìn Trần Uy cùng với người đàn ông vạm vỡ kia rời đi, Dũng Tử nhớ ngay đến tối hôm qua anh ta còn đánh nhau với Lão Hắc, Lão Hắc có chết cũng phải chết trên tay anh ta mới đúng, sao người kia lại có thể làm như vậy được chứ.
Trương Húc Đông ngồi trong sân trường hút thuốc, hỏi: "Anh ta nói thế nào!"
"Anh ta còn dám nói bậy sao, thấy tên Bạo Lực kia ra tay đã sợ đến mức suýt tè ra quần rồi!" Trần Uy kể lại tình hình lúc đó một cách sinh động, nói: "Em thấy chỉ cần giết chết Lão Hắc kia thì anh ta nhất định sẽ đồng ý thôi. Nếu chúng ta hạ được Lão Hắc thì chúng ta cũng có thể hạ được anh ta mà."
"Được rồi, để tôi gọi điện cho nhóm Đỗ Phong, bảo bọn họ sắp xếp người đi làm!" Trương Húc Đông vứt đầu lọc thuốc xuống, vỗ vai Trần Uy nói: "Cứ làm như vậy nhé, tên nhóc cậu cùng tôi đây sẽ có tiền đồ."
Trần Uy gật đầu hỏi: "Anh Đông, nếu như em không phải người nằm vùng của Thanh Long Hội, ở nhà ăn lại không đáp ứng anh, vậy thì anh định làm thế nào?"
Trương Húc Đông nhún vai, đứng lên nói: "Tôi chắc chắn không xuống tay được. Cậu cũng thấy rồi đấy, có người còn tàn nhẫn hơn so với tôi nữa, bọn họ có thể không có cảm tình với cậu đâu!"
"Con mẹ nó, sao lại có cảm giác như vừa nhặt được một mạng thế này!" Trần Uy chậc lưỡi hít hà, không ngừng lẩm bẩm dọc đường đi: "Tên Bạo Lực kia thực sự quá mạnh, em thấy chỉ cần một đấm là có thể bị anh ta đánh chết rồi!"
"Anh ta so với Hắc Hùng của của Vũ Môn thì sao?"
"Chuyện này à, chắc hẳn anh ta còn thiếu chút nữa. Anh Hùng kia đã từng dùng một quyền đánh chết một con gấu đen, vì vậy anh ta mới có biệt danh như vậy. Thế giới của bọn họ em không hiểu lắm, chỉ biết sơ qua thôi. Nhưng mà em không hy vọng chúng ta đối đầu với anh Hùng kia đâu, anh ta quá kinh khủng!"
"Tôi cũng rất mong đợi."