Tiết học đầu tiên của buổi sáng là giờ học mỹ thuật, Trương Húc Đông không ngờ chuyên ngành máy tính này cũng phải học mỹ thuật. Tuy nhiên sáng nay anh có việc phải làm, không trốn tiết mà để Trần Uy xin nghỉ giúp. Bởi vì tối qua anh nhận được một tin nhắn lúc ba giờ, anh phải đến trạm xe đón người.
Trên một chiếc xe của đoàn du lịch, tên nhóc Đỗ Phong là người đi xuống đầu tiên. Trương Húc Đông nắm lấy bả vai anh chàng này nói: "Tôi nói này Tiểu Phong, tên nhóc nhà cậu có đáng tin không đấy. Tôi muốn tìm cậu lại gọi điện thoại không được, giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, lúc trở về chỉ gửi một tin nhắn ngắn vậy thôi!"
"Anh Đông, anh Đông!"
"Có chuyện gì nói mau?"
"Không, anh bóp vai em con mẹ nó đau quá!" Cuối cùng Đỗ Phong cũng tránh khỏi tay của Trương Húc Đông, nhe răng toét miệng cười, xoa xoa bả vai, sau đó hét với ba người trong xe buýt: "Tới rồi xuống xe!"
Trương Húc Đông tiếp tục nhìn, Tiêu Diễm bước xuống trước, theo sau là một đám thanh niên, số lượng không quá 30. Cẩn thận đếm lại thì có khoảng 15 người, toàn thân căng tràn sức sống. Cuối cùng là Diêm Chí Phi cùng với Ngô Túy Phong hùng hùng hổ hổ bước xuống.
"Con mẹ nó, chỉ là một chiếc xe thôi mà, còn có thể làm lạc mất người của chúng ta sao?"
"Tới đây, gọi anh Đông!"
"Anh Đông!"
Nhìn những tên nhóc mặt mũi vênh váo, bộ dạng lôi thôi lếch thếch này, Trương Húc Đông chỉ cười châm thuốc. Trong đó có vài người vóc dáng không tồi, nhìn không phải là dạng người hiền lành gì, anh gật đầu với những tên này nói: "Tiểu Phong, đây chính là điều bất ngờ mà cậu dành cho tôi sao?”
Những tên này ấy vậy mà rất có kỷ luật, tư thế nghiêm trang đứng thành một hàng. Tuy nhiên ngay cả như vậy, Trương Húc Đông vẫn cảm thấy thứ đồ hiệu mà họ đang mặc trên người thật hư hỏng. Có một anh chàng mang lại cảm giác cực kỳ bí ẩn, trên đầu đội chiếc mũ vành của phụ nữ, cúi thấp, đi tới, sau đó thấp giọng nói: "Lão đại, anh chính là người gọi là anh Đông kia?"
Đỗ Phong định đến vỗ vào vai của anh chàng này, nhưng lại bị né đi, cậu ta nói: "Anh có bản lĩnh gì mà muốn làm lão đại của bọn tôi chứ?"
Diêm Chí Phi ngậm điếu thuốc, chạm vào cánh tay của Trương Húc Đông, nói: "Anh Đông, anh không nhìn ra sao? Bọn họ đang khiêu khích anh đấy, làm màu cho bọn họ xem thử một chút, nếu không sẽ rất khó để thuyết phục bọn họ đấy!"
"Vậy thì đổi chỗ khác!"
Trương Húc Đông trực tiếp đưa những người này đi vòng quanh trường đại học, sau đó bước vào trong một công trình ngừng hoạt động đã bỏ hoang, sau đó chỉ vào tên đội mũ vành kia, nói: "Cậu tới đây!"
Người này chậm rãi đi tới, đưa ngón trỏ ngoắc về phía Trương Húc Đông, tỏ ý anh có thể động thủ. Trương Húc Đông vừa mới cất bước đến đã nghe thấy Ngô Túy Phong đứng bên cạnh nói: "Anh Đông, cô ấy là phụ nữ, anh nhẹ tay chút."
"Gì cơ?"
Trương Húc Đông kinh ngạc, nhưng đối phương bên kia đã xuất thủ, khi hai cánh tay giống như cành cây khô lộ ra, Trương Húc Đông có thể khẳng định rằng, cho dù người này có giới tính gì, thì tuyệt đối cũng là một cao thủ. Cô ta trực tiếp đánh về phía mặt của Trương Húc. Đông.
Nhìn đôi tay như của ác quỷ kia nhào tới, Trương Húc Đông lập tức nắm lấy cổ tay cô ta, sau đó lại nhanh chóng thu hồi lại. Bởi vì người này đã dùng chân đá vào chỗ hiểm dưới người anh. Anh thầm than, người này ra tay cũng thật là thâm độc.
Sau hai mươi chiêu, Trương Húc Đông đã chắc chắn đây là một phụ nữ, bởi vì đối mặt với đòn công kích rét lạnh của anh, thể lực của đối phương đã không còn như trước. Tuy nhiên tốc độ của người phụ nữ này cực nhanh, giống như những tàn ảnh hay xuất hiện trong phim võ hiệp vậy. Nếu như không phải thân thủ của Trương Húc Đông cực mạnh, chỉ sợ đã sớm bị đối phương bẻ gãy cổ hay đá trúng bộ vị rồi.
"Anh Đông, tôi tên là Huyết Linh Lung!" Sau khi bị Trương Húc Đông hất chiếc mũ vành kia ra, gương mặt của người phụ nữ cuối cùng cũng lộ ra vẻ hài lòng. Nhưng mà sự hài lòng đó vô cùng dữ tợn, bởi vì trên khuôn mặt của Huyết Linh Lung này có không dưới mười mấy vết sẹo, hoàn toàn đã bị biến dạng rồi.
Trương Húc Đông nhặt chiếc mũ vành kia lên, một lần nữa đội lên đầu của Huyết Linh Lung, nói: "Thật xin lỗi!"
"Không sao đâu!" Huyết Linh Lung ngược lại không có vấn đề gì cả, có lẽ cô ta đã sớm hình thành thói quen rồi. Nhưng mà Trương Húc Đông dám chắc rằng, thói quen đó hẳn là cực kỳ không dễ chịu, nếu không một người phụ nữ sao lại có thể có thân thủ như vậy được chứ.
"Anh Đông, tôi tên là Bạo Lực, anh có thể gọi tôi là A Lực!" Một người đàn ông cao 1m85, nhưng chắc phải nặng gần 300 cân. Bộ đồ thể thao đang mặc trên người căng chặt như sắp sứt chỉ, vươn tay về phía Trương Húc Đông. Anh đánh giá cánh tay kia của anh ta có thể so với cả bắp đùi của anh ấy chứ. Trương Húc Đông thầm nghĩ, nếu như tên này đấu với tên Hắc Hùng của Vũ Môn, cũng không biết ai mạnh ai yếu đâu.
Trương Húc Đông vừa mới bắt tay với anh ta, có cảm giác giống như bị kiềm sắt kẹp lấy vậy. Một loại cảm giác không biết làm thế nào dâng lên trong lòng anh, sức công phá của tên này còn lớn hơn so với anh. Cho dù Trương Húc Đông có lén dùng hết sức lực để bóp lấy thì cảm giác vẫn như thể anh đang bị một thanh thép kẹp chặt, chỉ biết âm thầm chịu đựng.
"A Lực, thôi được rồi!"
Ngay khi Huyết Linh Long lên tiếng, người đàn ông tự xưng là Bạo Lực kia mới chậm rãi buông lỏng tay ra, lộ ra cái miệng đầy răng vàng khè, cười nói: "Anh Đông, xin lỗi!"
"Không có gì!" Trương Húc Đông bỏ tay vào túi mình để che giấy bàn tay đang run rẩy sau khi bị bóp chặt. Không ngờ sức lực của người này lại mạnh đến như vậy, sau khi bình thường trở lại, anh rút một điếu thuốc ra châm lửa, nói: “Bọn họ rất tốt!"
"Anh Đông, còn có tôi!" Giọng nói kia vừa dứt, phía đối diện đã xuất hiện nắm đấm to bằng túi cát phóng tới, trên đó đầy những vết chai dày, lại có hơi sần sùi như vảy đen, hơn nữa tốc độ của cú đấm này không hề chậm.
Bụp!
Trương Húc Đông trực tiếp đưa tay đỡ lấy một quyền kia, cơ thể không khỏi lui về phía sau hai bước rồi mới ổn định lại, quả nhiên sức lực trên đó cực kỳ kinh người. Tuy nhiên đối phương bên kia cũng không khá hơn chút nào, cũng lui lại hai bước, nở một nụ cười xấu xa, nói: "Em tên là Quyền Thủ!"
Đỗ Phong ở một bên cười hắc hắc nói: "Anh Đông, đây là tổ chức của em ở Cao Đào, gọi là Sát Thiên. Có ít nhất khoảng 500 người, nhưng sau trận ngục chiến kia đã chết hết, chỉ còn lại mấy người bọn họ, miễn cưỡng cũng có thể chứ?"
Trương Húc Đông gật đầu nói: "Đúng là một bất ngờ, có bọn họ mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn rất nhiều." Dừng lại một chút anh cười nói: "Tiểu Phong, bọn họ gọi cậu là lão đại, chẳng lẽ thực lực của cậu mạnh hơn bọn họ nữa sao?"
"Không phải!" Đỗ Phong nhún vai, vẻ mặt đầy thờ ơ nói: "Nhưng mà, ai bảo cha em là Ngục Vương Cao Đào chứ?Lần này nếu như không phải em tiếp ứng cho bọn họ, bọn họ cũng không thể vượt ngục dễ dàng như vậy!"
"Vượt ngục?" Trương Húc Đông nghĩ đến nhà tù Cao Đài được canh phòng nghiêm ngặt kia. Những tên này thật sự không phải biến thái bình thường. Trương Húc Đông chỉ chắc chắn khoảng 80% để trốn khỏi nơi đó thôi, nhưng nếu mang theo nhiều người như vậy thì lại là chuyện khác. Nghĩ đến đây, anh thấy chắc hẳn là Đỗ Tiêu đã âm thầm giúp đỡ rồi.
Một thanh niên bình thản xuất hiện sau lưng Trương Húc Đông. Trương Húc Đông nhanh chóng né sang một bên. Nhưng anh rõ ràng cảm giác được trong khoảnh khắc anh tránh thoát, có một cái chân giống như thép kề sát vào quần anh. Trong phút chốc sàn xi măng cứng chắc xuất hiện một dấu chân sâu ba tấc.
Thấy Trương Húc Đông né tránh, chàng trai kia cười nói: "Anh Đông, em tên là Ám Báo, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn!"
Trương Húc Đông xua tay nói: "Xong hết rồi chứ? Trưa nay mười lăm người các cậu thể hiện tài năng sau, vẫn nên ăn no rồi mới dễ hành sự được!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [HP/SH] A Big Surprise
2. Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
3. Bánh Trung Thu Nhân Thịt, Bánh Thuận Tử
4. [Hồ Đoàn Tử Hệ Liệt] Sở Thích Nhặt Xương Của Bé Hồ Yêu
=====================================
Một thanh niên tóc đỏ ngẩn người, mặt đầy khó chịu than trách: "Không phải lừa gạt đấy chứ, ôi cha!
"Đến đây Hồng Viên, để tôi luyện với cậu!" Bạo Lực vừa nói vừa lạch bạch về phía cậu ta.
"Cút!"
Trương Húc Đông cười to nói: "Được rồi, các anh em, mọi người đều vất vả vượt ngục rồi, đi ăn một bữa cơm thật ngon trước đã!"
Trương Húc Đông biết rất rõ muốn thành lập một băng nhóm ở ngoại thành phía tây này, trước tiên phải có một trụ sở chính coi như sân nhà mình. Mà ở ngoại thành phía Tây này ngay cả một băng nhóm cấp hai cũng chưa có. Vì vậy anh quyết định làm một phen chấn động công cuộc Hắc Đạo ở nơi đây.
Ở khu ngoại ô phía Tây dân nghèo chiếm đa số, đời sống của người dân thấp kém. Sở dĩ không có cách nào đập đi xây lại bời vì đây là khu vực không ai quản lý cả. Cho nên người ở nơi này đánh bạc, mại dâm, ma túy đủ các kiểu, bởi thế nơi này còn được gọi là khu đèn đỏ, có rất nhiều chủng loại ma túy ở đây. Về nghiện ma túy cũng có tới mấy chục ngàn, mà phần lớn số ma túy này đến từ một vũ trường có tên là "Ba Na Lạp".
Buổi tối, Trương Húc Đông mang theo Trương Đào cùng Trần Uy đến ngồi đánh bài ở vũ trường này. Nhìn những tay bán hàng rong lấm la lấm lét, tay xách theo một túi màu đen, bán đủ các loại ma túy. Hơn nữa còn không hề né tránh ai, trông cứ như là chuyện đương nhiên vậy!
"Ông chủ, nhìn ba người các anh trông có vẻ chán đời, bán rẻ cho các người đấy, có thể dễ dàng giải quyết mấy cô em ở đây. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy chứ, hàng của tôi giá cả hợp lý, không lừa gạt đâu, ai mua đều nói tốt cả!" Một thanh niên khoảng 27, 28 tuổi, theo tiếng nhạc của DJ đặt gói bột phấn nhỏ K lên bàn của nhóm người Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông hít một hơi khói, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Trông ông chủ quen mặt nên gói nhỏ 120 tệ, gói lớn có 10 gói, tính cho anh 1000 tệ, như vậy đã được chưa?"
"Tôi là khách quen, một gói nhỏ tính 20 tệ thì tôi mua thêm gói lớn!" Trương Húc Đông mỉm cười, tuy rằng anh chưa từng đụng tới loại đồ vật này, nhưng ở Israel thường xuyên gặp phải, giá thành của thứ này vốn dĩ cũng chỉ có hơn 10 tệ thôi.
"Mẹ kiếp, anh đùa tôi đấy à, tôi lấy hàng đã 50 rồi, không hiểu thì ra ngoài chơi đi!" Thanh niên kia trực tiếp nhét bột phấn K kia về lại túi xách, sau đó đi đến mấy ghế khác hỏi thăm.
"Anh Đông, thứ này một gói nhỏ 20 tệ thì không bằng anh đi thẳng tới cướp đi!" Trần Uy nói như hiểu rất rõ: "Mặc dù em ở Vũ Môn không dính vào mấy thứ này nhưng giá chắc chắn không thấp hơn 40 đâu!"
Trương Húc Đông cười: "Tôi cũng không mua mà. Này, nhóc Uy, cậu có thể liên hệ với người bán cho tôi được không, tôi muốn làm."
Trần Uy suy nghĩ rồi gật đầu: "Em sẽ thử xem sao, nhưng em không cam đoan có thể liên lạc được với bọn họ đâu đấy!"
Trương Húc Đông không nói lời nào cả, anh biết Trần Uy chỉ nhận lời anh như vậy thôi, loại đường dây lấy hàng này đều là bí mật của bang hội. Có nhiều người hút như vậy, nếu có người mua chỗ anh thì lại không có người mua chỗ cậu ta. Giống như đạo lý mua dưa hấu vậy, anh đi hỏi ông chủ bán dưa hấu ông ta mua ở nơi nào, thì chắc chắn rằng rất hiếm người ngu ngốc lại nói cho anh biết.
"Anh Đông, tại sao chúng ta phải làm chuyện hại người này?" Trương Đào khó hiểu hỏi.
"Tôi chỉ là xem thử nguồn tiêu thụ thôi, yên tâm, chúng ta sẽ không dính đến những thứ như ma túy này!" Trương Húc Đông trả lời thật lòng, thật ra anh muốn từ trong miệng Trần Uy biết được, loại độc dược này có phải là của Vũ Môn bọn họ hay không.
Thậm chí Trương Húc Đông đã bắt đầu không tin Trần Uy, nghi ngờ cậu ta có phải do Vũ Môn phái tới để dò thám anh không. Hiện tại lại có thêm hơn hai mươi người Đỗ Phong vừa mang tới, muốn dùng bọn họ để tới gõ cửa Vũ Môn rõ ràng là lấy trứng chọi đá rồi. Cho nên anh mới bắt đầu từ Trần Uy, nếu như tên nhóc này không hoàn toàn quy thuận, vậy thì anh chỉ có thể thành thật xin lỗi mà thôi.
"Đã muộn lắm rồi, chúng ta cũng nên về thôi!" Trương Húc Đông cùng hai người bọn họ đứng dậy rời đi. Nói với hai người bọn họ rằng hôm nay chỉ muốn tới đây xem thử chút thôi, nhưng mà ở chỗ này béo bở quá. Chắc chắn có thế lực lớn đứng sau lưng, vẫn nên xuống tay xung quanh trường học thôi.
Trương Húc Đông trở về gửi tin nhắn cho Đỗ Phong, để cho bọn họ điều tra tình hình ở nơi này thử, đứng sau rốt cuộc là người nào hay là thế lực nào. Cho dù có phải là người của Vũ Môn hay không thì anh cũng định khai đao từ nơi này. Ai bảo nơi này làm ăn khá vậy, quan trọng nhất là thế lực của Vũ Môn không có ở khu phía Tây này, cho nên anh vốn không có gì phải sợ hãi cả.
Sau khi chạy mười km, Trương Húc Đông lau mồ hôi rồi trở về ký túc xá, sau đó gọi điện thoại cho Trần Uy nói: "Béo, dậy đi nào, tôi có chuyện gấp muốn nói với cậu!"