Trương Húc Đông cũng từng bị bắt nạt giống vậy, tuy rằng lúc đó anh còn nhỏ. Tuy nhiên anh không cảm thấy bản thân giống Lý Tiểu Bác này. Mà anh cũng không phải xúi giục cho học sinh đánh nhau gì cả, anh chỉ phát biểu chút ý kiến của mình thôi, hoàn toàn không có ý gì khác.
"Con mẹ nó, cậu đi đâu đấy?" Trần Uy thấy Lý Tiểu Bác tức giận đi vào quán bar. Ba người Cao Hoành trố mắt nhìn nhau, sau một lúc do dự cũng đi vào theo.
Trần Uy nhìn thấy Lý Tiểu Bác không hề để ý tới anh ta, cũng có chút buồn bực nói với Trương Húc Đông: "Anh Đông, chúng ta cứ như vậy mà nhìn xem mấy người bọn họ bị bắt nạt sao? Có lẽ bọn họ sẽ chết sao!"
Trương Húc Đông cười nói: "Đã là đàn ông thì ai có thể chịu đựng được khi bị ức hiếp như vậy chứ, nếu như đổi lại là cậu, vừa rồi bị sỉ nhục như vậy, hơn nữa còn trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình bị người khác đùa bỡn, cậu sẽ làm gì?"
"Tất nhiên em sẽ tập hợp các anh em của mình để giết chết mấy tên đó!" Trần Uy giơ nắm đấm ra, lại nói thêm: "Nhưng mà bọn họ là học sinh, căn bản không phải đối thủ của mấy tên lăn lộn xã hội đó."
"Đây là vùng ngoại ô của phía tây thành phố, nghe cấp trên nói nơi này sẽ sớm bị san bằng thôi. Hơn nữa quận trưởng cũng đang trong giai đoạn thay đổi người, chuyện hỗn loạn như hôm nay không phải là không thể xảy ra!"
"Vào xem thử nào!"
Lúc này, sự náo nhiệt của quán bar đã đạt đến đỉnh điểm, bốn vũ công múa cột vừa mới ở bên trong bước ra. Dáng người uyển chuyển lượn qua lại trên ông thép, ngay cả người gọi là anh Cường kia cũng phải điên cuồng hét lên. Đám người Lý Tiểu Bác đang tìm bóng dáng của Triệu Tuyết.
Trương Húc Đông kéo Lý Tiểu Bác lại nói: "Đừng làm chuyện nóng nảy, nếu như cậu gây sự cùng bọn họ, tôi cùng với Trần Béo có thể sẽ không giúp cậu đâu, cậu đã nghĩ tới chưa?"
Lý Tiểu Bác lại đẩy Trương Húc Đông ra, dùng ánh mắt chán ghét nhìn anh nói: "Không hiểu sao anh Uy lại phải sợ loại người chỉ biết nói những lời sáo rỗng như anh, chuyện của ông đây có thể tự mình làm được!" Vừa nói, cậu ta vừa nhặt nửa chai bia trên bàn nhỏ lên, bởi vì cậu ta đã phát hiện ra đám người Khô Lâu rồi. Một tay Khô Lâu đang bỏ vào trong áo của Triệu Tuyết, dùng sức bóp ngực cô ta.
Bang!
Tiếng chai vỡ vang lên, có ai đó to tiếng mắng chửi: "Thằng nhãi ranh, giết bọn chúng cho ông!" Cái đầu trọc của tên Khô Lâu kia đầy mảnh thủy tinh, máu chảy khắp mặt, ông ta đứng dậy đá bay Lý Tiểu Bác, còn đám đàn em thì đang đánh nhau cùng với Cao Hoành.
Chẳng mấy chốc, bốn người kia này đã bị đánh đến nằm bò trên mặt đất. Khô Lâu dùng một tay lấy áo che đầu lại, một tay khác cầm chai bia chưa khui, chân không ngừng đá vào người bọn họ. Trương Húc Đông lắc đầu, nếu như đổi thành bốn người Đỗ Phong thì chắc tình cảnh đã khác rồi, đáng tiếc bọn họ thực sự là những kẻ vô dụng.
Triệu Tuyết thấy dáng vẻ kia của Lý Tiểu Bác, cầu xin tha thứ, nhưng không ngoài dự liệu, cô ta bị tên Khô Lâu kia nện cho một chai rượu, trực tiếp ngã sõng xoài trên sô pha đau đớn rên rỉ. Trần Uy chạm vào tay của Trương Húc Đông, nói: "Anh Đông, chúng ta thật sự không đi giúp sao?"
Trương Húc Đông tiến lên trước vài bước, tay cầm chai bia không biết của ai, dùng ngón tay mở nắp ra uống một ngụm, nói: "Trước hết chờ một chút đã, để xem bốn tên này có gượng dậy nổi không!"
Cùng lúc đó, Cao Hoành và những người khác cuối cùng cũng dữ tợn đứng dậy. Khô Lâu không ngờ bốn tên học sinh này lại có sức phản kháng lớn đến như vậy, làm cho người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa đó chính là Trương Đào. Đừng thấy cậu ta gầy tong teo mà nhầm, không biết cậu ta từ đâu móc ra một con dao rọc giấy, đâm thẳng vào bụng của Khô Lâu. Tên Khô Lâu kia không cẩn thận, không kịp phòng bị trực tiếp ngã xuống trong vũng máu.
Đám đàn em của Khô Lâu lập tức hoảng hồn, ngơ ngác nhìn lão đại của mình. Trương Đào rõ ràng cũng ngây ngẩn, kéo lấy cánh tay của Cao Hoành muốn chạy, Lý Vĩ kia so với bọn họ còn nhanh hơn, là người chạy về phía cửa đầu tiên. Ngược lại Lý Tiểu Bác lại nhào tới bên cạnh Triệu Tuyết, cố gắng ôm lấy người phụ nữ của mình.
Mà tên Khô Lâu kia rõ ràng cũng không phải bị thương quá nặng, dao rọc giấy vốn không dài, trừ khi đâm vào vị trí trí mạng, nếu không sẽ không dễ dàng gặp chuyện như vậy. Thấy Khô Lâu đứng lên, trực tiếp đập một chai rượu vào đầu của Lý Tiểu Bác, rượu cùng máu bắn tung tóe khắp nơi, ông ta mắng chửi: "Bắt lấy tên nhóc này cho tao, ông đây hôm nay muốn giết chết cậu ta!"
Trương Húc Đông vẫn luôn quan sát tình hình xung quanh, mặc dù những khách hàng kia có chút hoảng hốt khi nhìn thấy máu, nhưng những nhân viên an ninh ở đây chỉ lạnh lùng đứng bên cạnh xem. Chỉ sau khi Lý Tiểu Bác bị lôi ra ngoài giống như một đống bùn nhão, mới có một nhân viên an ninh tới hỏi thăm tình hình, nhưng hiển nhiên là hỏi Khô Lâu có sao không. Tên Khô Lâu kia xua tay, nhân viên an ninh kia nói gì đó, sau đó xoay người rời đi.
Trương Húc Đông thầm nghĩ: Khó trách, hóa ra nhân viên an ninh của nơi này có quen biết với Khô Lâu.
Sau khi Trương Húc Đông và Trần Uy đi theo họ ra ngoài, một thanh niên khoảng chừng 30 tuổi, mặc âu phục mang giày da nói gì đó với những người phía sau. Sau đó cũng đứng dậy đi ra khỏi cửa quán bar. Giờ phút này đầu của Lý Tiểu Bác đầy máu, đang bị đám tay chân của Khô Lâu điên cuồng giẫm đạp, đấm đá như mưa trên người cậu ta, gần như sắp hôn mê đến nơi rồi.
"Mẹ kiếp, dám dùng dao với ông!" Khô Lâu che bụng của mình, nói với một tên đàn em: "Lấy vải băng bó ra đây, hôm nay ông đây không đánh chết tên nhóc này thì ông đây xứng lăn lộn nữa!"
Một người đàn ông luôn cần phải trải qua chút chuyện mới có thể trưởng thành được. Trương Húc Đông thấy tên nhóc Trương Đào kia dám động dao, có chút ngoài dự đoán của anh. Xem dáng vẻ kia có lẽ là một nhân tài đáng để đào tạo, nếu rèn luyện thêm nhất định sẽ có tiền đồ.
Sau khi Khô Lâu băng bó vết thương xong, một tên đàn em lái xe qua, lấy một sợi dây thừng xuống. Một đầu dây cột vào xe, đầu bên kia cột vào tay Lý Tiểu Bác và Triệu Tuyết. Lý Tiểu Bác không còn can đảm như vừa rồi nữa, bây giờ đã chuyển sang sợ hãi tột độ, nhưng cũng không giãy dụa mà dùng tay ôm chặt lấy Triệu Tuyết.
Bọn họ muốn làm gì đương nhiên không cần nói cũng biết, Trương Húc Đông biết nếu anh không làm chuyện gì đó thì thật sự sẽ có án mạng xảy ra. Anh đi đến bên cạnh Khô Lâu, một tay đặt lên bả vai Khô Lâu, nói: "Người anh em, thôi được rồi đấy!"
Khô Lâu quay đầu lại, nhíu mày: "Mày là ai?"
Bụp!
Một cú đấm bay tới, không phải là Trương Húc Đông ra tay, mà là từ Trần Uy phía sau. Cậu ta quật ngã Khô Lâu, cưỡi trên người ông ta, không ngừng vung hai nắm đấm, đánh tới tấp, trong miệng chửi ầm lên: "Dám đánh đàn em của ông đây, cũng không hỏi thăm chút về tên của ông hả!"
Một tên đàn em vung tay về phía Trương Húc Đông, lập tức bị anh ném qua vai, thiếu chút nữa té chết. Còn không chờ Trương Húc Đông ra tay lần nữa, có hai luồng gió mạnh vụt qua từ phía sau. Là hai người mặc áo đen, chưa đến mười mấy giây, tất cả đám người nhóm Khô Lâu đã nằm đầy mặt đất, không đứng dậy nổi.
Trương Húc Đông vô cùng bất ngờ nhìn hai người gặp chuyện bất bình xông đến này. Không nghĩ tới đầu năm nay còn có hiệp khách nữa cơ, nhưng mà anh cảm giác được sau lưng có người đang nhìn mình. Vì vậy lập tức quay đầu lại, trông thấy một chàng trai có dáng vẻ nghiêm chỉnh, mỉm cười nhẹ với anh, sau đó nói với hai người mặc đồ đen: "Được rồi!"
Hai người mặc áo đen quay lại bên cạnh anh ta, Trương Húc Đông đi tới trước mặt tên Khô Lâu kia, dùng một nụ cười đầy thiện chí với ông ta, dùng chân giẫm lên ngực của ông ta, gương mặt của Khô Lâu trở nên vặn vẹo. Trương Húc Đông nói: "Bây giờ xong hết rồi chứ?"
"Xong, xong hết rồi, chân của đại ca, chân của anh!" Hai tay Khô Lâu nắm lấy ống quần của Trương Húc Đông cầu xin tha thứ.
Sau khi Trần Uy cởi dây trói cho Lý Tiểu Bác, Trương Húc Đông mới chậm rãi nhấc chân ra, nói: "Vậy còn không cút đi?"
Khô Lâu cùng đàn em của ông ta gần như bò vào trong xe, vừa khởi động xe vừa chỉ vào Trương Húc Đông, hét lên: "Ông đây nhớ mày rồi, mày chờ đấy!"
Chàng trai kia quay về phía người của mình, nói: "Đưa hai đứa nhỏ này đi bệnh viện!"
"Vâng!"
Hai người mặc đồ đen đang định đưa Lý Tiểu Bác đi, Trần Uy ném ánh mắt dò hỏi sang, sau khi Trương Húc Đông gật đầu, cậu ta mới nhường chỗ cho hai người mặc đồ đen, nói: "Anh Đông, em đi theo bọn họ nhé!"
Trương Húc Đông gật đầu, sau khi chiếc xe thương vụ Buick kia đưa người đi, chàng trai kia mới nói với Trương Húc Đông: "Chào anh, không ngại đi uống một tách cà phê chứ!"
Trương Húc Đông nhìn người kia, chàng trai đó nói thêm: "Đừng hiểu lầm, tôi là bạn của Mạnh Nguyệt!"
Ngồi trong quán cà phê mở cửa hai mươi bốn giờ, Trương Húc Đông nhận được điện thoại của Trần Uy, cậu ta nói rằng Lý Tiểu Bác và Triệu Tuyết chỉ bị thương ngoài da, nằm bệnh viện mấy ngày sẽ không sao. Trương Húc Đông cúp máy nhìn chàng trai trước mặt nói: "Có chuyện gì không? Nếu không, cà phê đã uống xong, tôi muốn trở về ngủ!" Vừa nói, anh vừa đưa mắt nhìn về vệ sĩ ở sau lưng chàng trai kia, đang cẩn thận quan sát xung quanh bao gồm cả anh.
"Trương Húc Đông, chúng ta cũng đã trò chuyện một chút rồi, có thể hợp tác cùng nhau chứ?" Anh chàng thanh niên kia hỏi.
Trương Húc Đông bật cười: "Quận trưởng Vương tuổi trẻ tài cao, tôi lại không quyền không thế, sao anh lại vừa ý một tên lưu manh nhỏ bé như tôi chứ!" Anh có chút không rõ, Vương Thế Cường này vừa mới nhậm chức quận trưởng, vậy mà lại đi dạo hộp đêm. Hơn nữa trông có vẻ như là tới tìm anh, bây giờ còn muốn nói chuyện hợp tác, nhưng tại sao lại không nói với mấy lão đại khu tây này mà lại tới lượt anh chứ!
"Tôi cũng không vòng vo nữa, sau lưng anh có sự hỗ trợ của Thanh Long Hội, nếu để tôi giúp anh, nhất định sau này có thể làm nên chuyện lớn, trở thành người thống trị của nơi này cũng không thành vấn đề!” Vương Thế Cường nói.
"Cho dù tôi có thể nắm trong tay toàn bộ vùng ngoại ô phía Tây này, nhưng cũng không dám đảm bảo có thể khôi phục lại trật tự ở nơi đây!" Trương Húc Đông nhún vai, tuy rằng Vương Thế Cường nguyện ý làm ô dù của anh, nhưng điều kiện này làm anh hơi không thể tiếp nhận nổi. Người của Hắc Đạo đi theo lộ trình của chính phủ tương đương với việc bị khống chế, sẽ bị người đời cười nhạo mất thôi.
Vương Thế Cường không hề thất vọng, hơn nữa còn hờ hững cười hỏi: "Vậy ý của anh là gì?"
Trương Húc Đông nói: "Tôi tự có cách phát triển của chính mình, không cần sự sắp xếp của các anh."
"Anh muốn vào tù sao? Nếu anh không ngại thì có thể để cho anh đợi ở trong đó cả đời." Vệ sĩ ở sau lưng hừ lạnh nói.
"Im miệng!" Vương Thế Cường lạnh lùng quát to, sau đó nhìn về phía Trương Húc Đông nói: "Người của tôi không hiểu chuyện. Nếu như anh không đồng ý, vậy thì tôi không thể làm gì khác hơn là nâng đỡ những thế lực khác lên, đến lúc đó nói không chừng tôi sẽ không giữ lại thể diện cho Thanh Long Hội đâu!"
"Mọi người cũng không phải là trẻ con, anh không cần phải dọa tôi đâu!" Trương Húc Đông nói: "Nếu như anh cung cấp lợi ích cho tôi, vậy tôi đảm bảo sẽ lập lại trật tự ở nơi này. Tuy nhiên tôi tuyệt đối sẽ không thể phát triển theo như lời của anh nói, nếu không cho dù tôi có thể chiếm lĩnh nơi này đi nữa, cũng rất nhanh sẽ bị những thế lực khác giết chết mà thôi. Tôi không muốn chọc giận bọn họ!"
Nói xong, Trương Húc Đông đứng dậy giả vờ định rời đi: “Hắc Đạo có quy luật sinh tồn của Hắc Đạo, nếu như anh muốn tôi giết người nào đó, tôi phải lập tức làm như vậy, thế chẳng phải tôi giống như một kẻ giết người sao. Chân thành nhắc nhở anh, muốn tôi làm vậy thì giá cả của tôi rất cao đấy, anh thuê không nổi đâu. Chúng ta không có việc gì gấp, anh có thể từ từ suy nghĩ!"
"Dừng bước!" Vương Thế Cường đứng dậy đưa tay ra, nói: "Được, tôi đáp ứng điều kiện của anh!"
Thật ra Vương Thế Cường cũng đã nghĩ tới chuyện lộn xộn ở vùng ngoại ô phía tây này, nhưng sự hỗn loạn ở đây còn nằm ngoài dự đoán của anh ta. Anh ta muốn làm một quận trưởng tốt thì phải liên lạc với thế lực ở nơi này trước. Anh ta đã nói chuyện với một vài lão đại rồi, những tên đó chẳng những không đồng ý mà còn viện ra rất nhiều lý do khó có thể chấp nhận được. Anh ta hỏi thăm cấp trên mới biết được sự sắp xếp của Thanh Long Hội, từ đó biết chuyện của Trương Húc Đông.
Tuy nhiên anh ta vẫn đánh giá thấp tay lão đại không có lấy một binh lính này, không ngờ thái độ của Trương Húc Đông lại cứng rắn như vậy, nhưng so với những lão đại khác đã tốt hơn gấp trăm lần rồi. Anh ta đưa tay nói: "Hợp tác vui vẻ!"
Trương Húc Đông đoán được anh ta cũng sẽ thỏa hiệp, xoay người bắt tay: "Hợp tác vui vẻ!"