"Chết tiệt, tên này còn là người sao?" Đỗ Phong nói bên tai Trương Húc Đông: "Anh Đông, em không muốn chọc vào anh ta đâu, anh là lão đại của bọn em, giao cho anh."
Trương Húc Đông không nói nên lời, lúc này anh mới ra mình là lão đại đấy. Anh cũng không đủ sức để đấu lại tên kia, bèn nói: “Năm người chúng ta cùng nhau tiến lên, đoán chừng có thể nắm chắc khoảng năm mươi phần trăm!"
"Mẹ kiếp, biến thái như vậy à?" Diêm Chí Phi đá bay vài tên thủ hạ, đặt người phụ nữ kia dựa vào tường, thấp giọng kêu lên.
Trương Húc Đông gật đầu nói: "Chúng ta cần phối hợp ăn ý, lợi dụng sự sơ ý của anh ta!"
Vừa dứt lời, Diêm Chí Phi đã chạy nhanh đến, nói: "Ông đây một cước lập tức đá chết được anh ta!" Lúc cậu ta chuẩn bị tiếp cận Hắc Hùng, cậu ta xoay người lên không trung, đá mạnh vào ngực của tên kia.
Bang!
Diêm Chí Phi trực tiếp bay ngược về phía sau, nặng nề ngã xuống đất. Câu ta khó khăn bò dậy, lắc đầu nói: "Anh Đông, anh đã đánh giá thấp anh ta rồi, em cảm giác như mình vừa đá phải một tảng đá hoa cương vậy."
Hắc Hùng lùi lại một bước, nhẹ nhàng phủi dấu chân trên người đi, hừ lạnh nói: "Nhóc con, mày còn chưa đủ tư cách đâu. Có biết cái gì gọi là phá vỡ không?"
"Ý của anh là gì?"
"Chút sức lực của cậu, thậm chí còn không thể phá vỡ lớp phòng thủ của tôi, vậy mà còn ở đây khoác lác cái gì?"
Hắc Hùng cười quái dị, móc từ trong túi quần của anh ta ra một thứ gì đó. Đợi khi hai tay của anh ta đưa lên, trên tay lập tức xuất hiện hai nắm đấm gấu, phía trên lại còn có gai nhọn, như thể là đinh sắt trên cửa Cố Cung vậy, được anh ta đeo lên cả hai tay.
Nhóm người Trương Húc Đông hút một hơi khí lạnh, thứ này đại diện cho sức chiến đấu cực lớn. Ngô Túy Phong đầu lắc như trống bủa, lẩm bẩm: "Không muốn đánh với anh ta đâu, tuyệt đối không cho phép nắm đấm gấu kia đánh vào người tôi đâu. Bất cứ chỗ nào cũng không được!"
Còn về phần Diêm Chí Phi, chỉ thấy cậu ta cõng người phụ nữ trên mặt đất kia lên, mắt đỏ sậm chạy đi, hét lên: "Nếu không sợ chết thì cứ chặn xem!"
"Lão Diêm, con mẹ nhà cậu, đợi tôi, tôi tới bảo vệ cậu!" Ngô Túy Phong khập khiễng đi theo lên, hơn nữa tốc độ còn không chậm.
"Đừng đi mà, để cho anh Hùng đây vui đùa chút chứ!" Với thân hình to lớn của mình, tốc độ của Hắc Hùng so với người bình thường còn nhanh hơn. Tuy nhiên khi anh ta bước tới trước mặt đám người Trương Húc Đông, lúc này bọn họ đã lùi lại hơn năm mét, đánh ngã khoảng bảy tám tên thủ hạ.
"Làm sao bây giờ?" Tiêu Diễm ở sau lưng hỏi.
"Liều mạng!" Đỗ Phong thu hai cánh tay lại, tên nhóc này cơ bắp tuy không phải dạng vạm vỡ lắm, nhưng quần áo lại căng chặt, rõ ràng cậu ta đã sẵn sàng chiến đấu rồi.
Trương Húc Đông trực tiếp nhấc một tên thủ hạ lên, ném qua, nói: "Còn đánh cái gì nữa, chạy thôi!"
"A!" Phía sau lưng truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, chỉ thấy người bị Trương Húc Đông vừa ném ra ngoài kia, đã bị nắm đấm kia đâm thủng một lỗ to, dáng vẻ chết thảm thiết không nỡ nhìn. Từ phía sau truyền đến tiếng gầm thét của Hắc Hùng: "Bọn mày đứng lại cho anh Hùng, không được phép chạy!"
Không chạy là đồ ngu, nhóm người Trương Húc Đông chạy từ cầu thang lầu hai, một hơi đến lầu sáu cao nhất. Dù sao cũng không có ai muốn đi đánh nhau với người như vậy cả, bắt đầu thở dốc. Trương Húc Đông băng bó sơ lại, may là không có vết thương nào nghiêm trọng, một số chỗ đã bắt đầu kết vảy lại.
"Mẹ kiếp, chỗ này còn giấu một tên nữa chứ!" Ngô Túy Phong kéo tên họ Trần mập mạp từ một xó xỉnh ra, tên này không biết từ lúc nào đã chạy lên tầng sáu.
"Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi chỉ là một gã sai vặt thôi!" Tên họ Trần mập mạp kia sợ chết khiếp.
Trương Húc Đông túm tóc cậu ta hỏi: "Tên mập kia, tên Hắc Hùng kia mày có biết không?"
"Có... có biết, tôi thành thật khai báo mà!" Tên họ Trần mập mạp giơ hai tay lên nói: "Tôi cùng anh Hùng đều là người của Vũ Môn, mọi người gọi anh ta là chiến thần của Vũ Môn. Chúng tôi chỉ đến đây để cướp địa bàn, không ngờ mới được nửa đường lại bắt gặp các anh giết người!"
Dừng lại một chút, cậu ta tiếp tục cầu xin tha thứ: "Đừng giết tôi mà, các vị đại ca còn muốn hỏi chuyện gì tôi đều nói hết!"
"Mấy tên nhóc kia, đừng chạy!" Một giọng nói hổn hển vang vọng từ dưới tầng năm lên, nhưng nghe giống như một tiếng chuông cảnh báo vậy.
"Mẹ kiếp, lại đuổi kịp rồi!" Trương Húc Đông dẫn mấy người bọn họ đi vào một gian phòng, sau đó khóa trái cửa lại, rồi bắt đầu mở cửa sổ ra, xé rèm cửa cùng ga giường vứt xuống dưới. Ở bên ngoài đã vang lên tiếng đạp cửa phòng.
Bỗng nhiên, tên Trần mập này đứng dậy đập đầu vào bụng Ngô Túy Phong đang trông chừng, cao giọng hét lên: "Anh Hùng, bọn họ đang ở trong phòng 605, muốn nhảy ra ngoài cửa sổ trốn thoát!"
Trương Húc Đông đã để cho Đỗ Phong nhảy đầu tiên, rất nhanh sau đó tiếng kính vỡ vang lên. Tiếp theo là Tiêu Diễm cùng Diêm Chí Phi kẹp theo cô gái kia, Ngô Túy Phong đứng dậy như định giết chết tên họ Trần này. Lúc này cánh cửa bật tung ra, tên khủng bố Hắc Hùng kia lại xuất hiện.
Ngô Túy Phong căn bản không cần Trương Húc Đông gọi, trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ. Trương Húc Đông là người cuối cùng nhảy xuống, cảm giác được một sức mạnh cực lớn kéo lên từ bên trên, anh chỉ có thể đạp vỡ cửa thủy tinh của lầu năm, trực tiếp lăn vào.
"Mấy tên nhóc kia, đừng để cho anh Hùng đây bắt được!" Tiếng gầm thét giận dữ của Hắc Hùng vang lên từ trên cao.
Trương Húc Đông mở cửa chạy thẳng xuống lầu, gặp phải một vài người nhưng anh cũng không buồn dây dưa làm gì, trực tiếp đánh ngã. Đuổi kịp nhóm người Đỗ Phong ở lầu hai, nhìn thoáng qua lầu một, toàn bộ nơi này đều đông nghịt những tên cao to vạm vỡ. Trên mặt sàn đầy máu tươi, xem ra băng đảng Vũ Môn kia đã chiếm lấy nơi này rồi.
Không thể làm gì khác hơn là lặp lại mánh khóe cũ tại tầng hai này, dùng rèm cùng khăn trải giường ném xuống, sau đó liều mạng chạy không quay đầu lại, sau lưng truyền đến vô số tiếng gào thét, có vẻ như người của Vũ Môn đang đuổi theo.
"Không được nhúc nhích, các anh đã bị bắt!" Mười mấy cảnh sát cầm theo súng lục, dường như họ đã mai phục ở đây lâu lắm rồi, xuất hiện từ trong bóng tối.
"Nhà dột còn gặp mưa đêm!" Trương Húc Đông lại bất đắc dĩ giơ tay lên lần nữa.
Không nhiều lời, những cảnh sát kia chĩa súng vào đầu nhóm người Trương Húc Đông, còng tay năm người bọn họ lại. Còn người phụ nữ kia được một cảnh sát cũng trên lưng, đưa lên xe cảnh sát rời đi trước.
Ngồi trên xe cảnh sát, Đỗ Phong khó hiểu hỏi Trương Húc Đông: "Anh Đông, tại sao bọn họ lại muốn bắt chúng ta?" Ba tên còn lại cũng thấp thỏm khó hiểu nhìn Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông im lặng không nói gì, đối với những tên chưa bao giờ bước ra khỏi ngục giam Cao Đào này, hiển nhiên bọn họ không biết mình đã phạm tội gì cả. Lúc này người ngồi bên ghế phụ của xe cảnh sát mắng: "Tên lưu manh kia, yên tĩnh một chút, nếu không sẽ để cho cậu chịu khổ đấy!"
Đỗ Phong nhìn cảnh sát kia bằng ánh mắt khinh bỉ coi thường, nói: "Mẹ kiếp, không phải chỉ là một tên cảnh sát quèn thôi sao, giả bộ cái gì mà giả bộ!" Cậu ta dừng lại một chút, sau đó quay đầu lại đối mặt với Trương Húc Đông, nói: "Anh Đông, không phải chỉ là đánh nhau một trận thôi sao, trước kia ở Cao Đào, giết mấy chục người cũng chả sao cả, đây là tình huống gì vậy!"
"Chuyện này sau này sẽ nói với cậu!" Trương Húc Đông cũng không biết nên giải thích với bọn họ như thế nào, chắc phải bắt đầu nói từ phẩm chất đạo đức để làm người mới được.
Nửa giờ sau, trong đồn cảnh sát tương đối náo nhiệt, kể cả nhóm người Trương Húc Đông thì có đến tổng cộng ba thế lực. Những chiếc xe cảnh sát kia bắt giữ không dưới vài chục người, bắt đầu tiến vào tất cả các phòng thẩm vấn để lấy khẩu cung.
Người phụ trách năm người bên Trương Húc Đông là một cảnh sát già sắp nghỉ hưu. Sau khi nhìn lướt qua bọn họ, ông ta hừ lạnh hỏi: "Tối nay các cậu cũng tham gia cuộc đấu súng có đúng không? Nói xem, năm người các cậu thuộc bang phái nào?"
"Chúng ta là khách, tuyệt đối là người bị hại vô tội!" Trương Húc Đông muốn đứng lên, nhưng lại bị kìm xuống.
"Được rồi, không cần giả bộ ở chỗ này của tôi đâu!" Cảnh sát già kia chán chường châm điếu thuốc, Diêm Chí Phi ngửi mùi hương đó suýt chảy cả nước miếng.
"Mẹ nó, muốn nói thì nói thôi, Thanh Long Hội đấy, rồi sao, cắn tôi hả?"
Trương Húc Đông đá Ngô Túy Phong, mấy tên này đúng là không sợ trời không sợ đất mà. Bây giờ là xã hội pháp trị, làm không đúng có khi còn bị nhốt 8 - 10 năm. Thế nhưng tên cảnh sát kia chỉ ồ lên một tiếng, sau đó cầm điện thoại lên nói chuyện, một lúc sau mới nói với nhóm cảnh sát ở phía sau Trương Húc Đông: "Trước mắt cứ đem bọn họ nhốt lại đã!"
Dọc đường đi, ngoại trừ Tiêu Diễm ra, ba tên này lại còn vui vẻ ngang ngược như được về nhà vậy, nói cái gì mà "có gì ghê gớm đâu" "ông đây lớn lên từ trong tù đấy". Trương Húc Đông cảm thấy hành vi của anh vẫn tương đối khá hơn, mấy tên này chính là phiền phức mà. Hiển nhiên cuối cùng bọn họ bị tống thẳng vào ngục giam.
Đãi ngộ lần này, so với phòng tạm giam Trương Húc Đô đã từng ngồi lúc trước ở đồn cảnh sát khá hơn một chút, bởi vì phòng giam này quả thật rất lớn. Bên trong đã ngồi không dưới hai mươi người rồi, giờ phút này có những ánh mắt hung ác đang nghênh đón năm người bọn họ đến. Trương Húc Đô phát hiện bên trong tất cả đều là thủ hạ của Vũ Môn.
Cảnh tượng bên trong phòng giam tồi tàn, ẩm thấp còn hôi hám nữa, khiến cho Trương Húc Đông phải bịt kín lỗ mũi, trong khi bốn người còn lại ngồi xuống như thể những ông lớn vậy. Đỗ Phong cười xấu xa nói: "Anh Đông, chúng ta cũng bị xem như côn đồ cắc ké chuyên gây chuyện đấy!"
Trương Húc Đông thở dài cười nói: "Nếu các cậu có thể về nhà, tôi lập tức sẽ đi theo các cậu trở về làm khách!"
"Anh Đông, anh đến đó mấy lần rồi?" Diêm Chí Phi hỏi.
Trương Húc Đông lại cười nói: "Cũng không có mấy lần đâu, nơi ầm ĩ sôi trào như thế, vẫn chỉ là lần đầu tiên thôi!"
"Này, mấy tên nhóc các cậu, tới đây bóp chân cho ông nội nào, nơi này không phải chỗ cho mấy cậu ở đâu!" Một tên cao to một mét chín chỉ vào nhóm người Trương Húc Đông nói.
Dưới ánh sáng lờ mờ tối, Trương Húc Đông có thể nhìn rõ khuôn mặt gương mặt chữ Điền của người đàn ông kia, trên người anh ta không mặc quần áo, trên ngực xăm hình một con hổ đen. Trên cơ bắp rắn chắc của ông ta có mang theo vài vết sẹo dữ tợn.
"Tay nghề của cậu có giỏi không?" Trương Húc Đông hỏi Đỗ Phong.
Đỗ Phong gãi đầu, cười xấu xa, hoạt động xương cốt phát ra những tiếng "răng rắc", nói: "Đương nhiên là khá tốt rồi, mới vừa rồi em còn đang bực bội đây này, định tìm chỗ nào phát tiết một chút."
Nghe những lời này của cậu ta, tất cả mọi người đứng dậy, gầm to nói: "Con mẹ mày, mày chán sống rồi hả? Ngay cả anh Bá của bọn tao mà mày còn không nhận ra, dám đến đây lăn lộn nữa à?"
"Tôi thật sự đã trở thành một tên trong băng đảng rồi!" Trương Húc Đông bỗng dưng nổi giận, đứng lên nói: "Đến nào, các anh em tiến lên thôi!"
Bang! Bang! Bang!
Trong phòng giam truyền đến những âm thanh chấn động, quản ngục đi thẳng đến, gõ vào song sắt, hét lên: "Mấy tên cặn bã của xã hội các anh, đến đây mà vẫn còn đánh nhau hả, dừng lại ngay cho tôi!"
Tuy nhiên, năm người các anh đã sớm nằm trên mặt đất trò chuyện rồi, bên dưới người là những tên thủ hạ của Vũ Môn. Giờ phút này không thể nói ra được có bao nhiêu sảng khoái, Diêm Chí Phi như có phép thuật biến ra một điếu thuốc lá. Trương Húc Đông thoải mái vươn vai, lần này anh không hề có suy nghĩ vượt ngục, bởi vì lần này có đến tận bốn người, không nhàm chán chút nào.
Đỗ Phong bắt đầu nói suy nghĩ của bọn họ cho Trương Húc Đông biết: "Anh Đông, em thấy rõ ràng ở bên ngoài cũng tương tự như ở trong Cao Đào của bọn em, ai mạnh thì người đó chính là lão đại, ai có quả đấm cứng hơn thì người đó là cha thiên hạ!"
Trương Húc Đông cười nói: "Tôi rất đồng ý với ý kiến của cậu. Nào, đến đây, để anh trai cũng đây giảng giải cho các em về đạo đức làm người cùng với quy định của pháp luật!"
"Con mẹ nó!" Bốn người bọn họ đồng lòng đưa một ngón giữa hướng về phía Trương Húc Đông, bộ dạng như sợ người ta không biết bọn họ là băng đảng vậy.
"Nào, để anh hát một bài cho vui lên!" Trương Húc Đông nện một đấm mạnh ót của tên anh Bá ở dưới người.
Trong ngục giam vang lên một bản tình vô cùng khó nghe, mang theo một kiểu phong cách trầm bổng khác thường. Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười lớn của mấy người đàn ông, Trương Húc Đông thầm cảm khái, đây là một loại cuộc sống mới, còn thú vị hơn so với anh tưởng tượng.