Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 312: Vui buồn lẫn lộn



Mễ Tông cười ha ha, nói: "Xem ra cậu sống ở nước ngoài hơn mười năm mà vẫn chẳng học được cái tính thẳng thắn của họ, dòng máu người Trung Quốc luôn chảy trong xương, mới về nước chưa được ba năm đã biết đánh thiền cơ rồi."

"Ngài cất nhắc tôi quá, thành thật mà nói, tôi sớm đã không kìm nổi nữa rồi. Ngài đến đây là để?"

"Vậy được, tôi đây ăn ngay nói thật, tôi đến đây để phong quân hàm Thiếu tướng cho cậu."

"Tôi..." Trương Húc Đông suýt tí nữa thì chửi thề, ở Trung Quốc có mấy ai có quân hàm tướng đâu chứ, đến cả anh họ Trương Húc Đông nhiều nhất cũng chỉ là Đại tá, ông nội là Trung tướng, anh nói: "Tôi muốn nói, chắc ngài không đặc biệt đến đây để đùa tôi đúng không? "

Phấn khích không phải giả, nhưng là chuyện tốt kiểu này làm Trương Húc Đông hơi lo, không biết có việc kinh người gì giấu trong đó hay không.

Mễ Tông khẽ cười: "Chính người trong nội bộ chúng tôi quyết định, cậu nói xem có phải đùa không?"

Trương Húc Đông cười khổ vài tiếng, nói: "Ông nội tôi cả đời làm lính mới được lên Trung tướng, tôi lại cứ mơ mơ hồ hồ vậy đã trở thành Thiếu tướng, nếu nói vì tôi có cống hiến thì phong hàm lại là chuyện bình thường, tôi không đảm đương nổi vinh dự lớn đến vậy!"

"Trương Húc Đông à, về việc trao cho cậu vinh dự này, chúng tôi cũng đã suy xét rất kỹ càng. Đầu tiên, công lao lớn nhất thuộc về cha cậu. Nếu ông ấy trở về thì vinh dự này sẽ thuộc về ông ấy, nhưng Trung Quốc chúng ta không có chuyện cha truyền con nối này. Thứ hai, cậu tưởng những chuyện mình làm ở Nhật Bản chúng tôi không hay biết gì sao? Còn có trận chiến tổ chức Thần Hồn nọ, đó là công lao của cậu. Thứ ba, mặc dù việc làm từ thiện và danh dự không liên quan gì nhiều, nhưng chúng tôi là quân đội của nhân dân, cậu làm được điều tốt cho nhân dân, đây cũng được tính là công lao."

Ngừng một chút, Mễ Tông lại nói tiếp: "Bản lĩnh của cậu cũng xứng với quân hàn này, vả lại hồ sơ của cậu sẽ không bị đưa vào quân đội."

Trương Húc Đông ngơ luôn: "Ngài nói hồi lâu chẳng lẽ chỉ để dỗ ngọt tôi, lại còn là cái kiểu dỗ ngọt không thể để người khác biết?"

"Ha ha, thô nhưng thật. Cơ mà cũng không thể nói như vậy được. Sở dĩ chúng tôi đưa ra quyết định này cũng vì cân nhắc cho cậu. Suy cho cùng, thân phận cậu đặc biệt, bây giờ đất nước cần cậu làm một nhiệm vụ gian khổ, nếu thân phận của cậu bị thế lực thù địch biết được tất sẽ dẫn tới rắc rối cực lớn. Nhưng cậu có thể hưởng sự đãi ngộ nên có của một Thiếu tướng, những người hàm Tướng trở lên đều sẽ có hồ sơ thông tin của cậu, vì vậy khi cậu gặp rắc rối. cậu có thể sử dụng quyền lợi của mình một cách thỏa đáng.” Mễ Tông cười nói.

Lúc này, Trương Húc Đông như thể đống lửa mới vừa nhen nhóm đã đột nhiên bị dội một chậu nước vậy, hơn nữa nhiệm vụ này hẳn là rất khó, nếu nhận thì coi như đã treo cái quân hàm này lên người, đến lúc hy sinh khéo khi cong chẳng được truy tặng danh hiệu liệt sỹ.

Suy nghĩ một hồi, Trương Húc Đông châm một điếu thuốc khác, hỏi: “Tôi có thể từ chối không?” Rủi ro và lợi ích thường tỷ lệ thuận với nhau, Trương Húc Đông hiểu rõ điều này, nhưng Mễ Tông đã nói đến như vậy, cũng có nghĩa là không thể từ chối, nếu không đừng nói lá rụng về cội, những việc anh đã làm trước đây cũng đủ để anh bị cả thế giới lùng bắt, mọi thứ sẽ bị hủy hoại chỉ trong tích tắc.

Người xưa có câu: Nhà vua bảo quan lại chết, quan lại không thể không chết, nếu anh làm trái lại, anh sẽ phải gánh trên vai cái tội danh bất trung bất nghĩa, tội này còn nghiêm trọng hơn bất hiếu với cha mẹ gấp trăm triệu lần, dù bây giờ Trương Húc Đông đã là bá chủ thế giới ngầm thì kết cục cũng vậy mà thôi, chẳng có cá nhân hay thế lực nào đủ sức chống lại cả một đất nước.

“Nhóc con, sao cậu lại đi từ chối chuyện tốt như vậy?” Bắc Đường Ngạo liếc nhìn Trương Húc Đông một cái.

“Nếu tốt đến vậy thì tặng cho ông nhé?” Trương Húc Đông trừng lại Bắc Đường Ngạo, người nọ lầu bầu vài tiếng cũng không biết nói gì thêm.

“Có cần cân nhắc không?” Mễ Tông dò hỏi.

Trương Húc Đông lắc đầu, dập tắt điếu thuốc trong tay ra, nói: "Tôi muốn biết đó là nhiệm vụ là gì, đừng bắt tôi làm phần tử khủng bố gì đó là được, trời sinh tôi đây không thích ưa sát sinh, mấy việc kiểu kia có đánh tôi cũng không làm."

“Ha ha, Satan - vua của nhóm lính đánh thuê mà cũng lo không thể hoàn thành nhiệm vụ.” Mễ Tông cười một hồi, nói: “Nhiệm vụ lớn chỉ có một, đương nhiên cũng không chỉ một mình anh phải hoàn thành. Bây giờ giao cho anh một nhiệm vụ nhỏ, coi như kiểm tra anh đôi chút."

"Nhiệm vụ nhỏ gì? Ngài cứ nói thẳng đi, tôi nghĩ dây thần kinh tam giác của tôi cũng nhận được rồi." Trương Húc Đông nghiến răng, hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì nữa rồi.

"Tôi nghe Bộ trưởng Bắc Đường nói rất có tài trong việc chỉ huy quân đội, vì thế nên tôi muốn bạn tăng cường huấn luyện cho tinh anh bảy quân khu lớn của Trung Quốc chúng ta, nhiệm vụ như này là nhiệm vụ nhỏ đúng chứ?" Mễ Tông cười cười, cố ý hạ thấp giọng nói: "Trong nội bộ cũng có người dị nghị, chẳng hạn như lão già Đông Phương mà cậu đã đắc tội."

“À, thật sự là âm hồn bất tán!” Nghĩ đến gia tộc Đông Phương, Trương Húc Đông cũng hơi đau đầu, thở dài nói: “Nhiệm vụ nhỏ này, chỉ cần ngài không sợ tôi dạy hư tinh anh Trung Quốc là được.”

Mễ Tông gật đầu nói: "Không ai sợ cậu dạy hư bọn họ, mà sợ cậu không dạy hư nổi, phải chi ai cũng có thể hư như cậu thì còn lo gì không phá được đầu đạn nữa...Đó, chúng tôi đều yên tâm giao binh lính cho cậu, nên là cậu cứ mạnh tay mà làm đi! "

"Nhưng sắp đến Tết Dương lịch rồi, có thể dời việc này sang tháng sau không? Tôi còn vài chuyện cá nhân chưa giải quyết xong, ngài xem được không?" Trương Húc Đông nói, Mễ Tông đã giao cả bảy quân khu lớn ra rồi, nếu mình còn không đồng ý thì kiểu gì ngày mai Bang Long cũng sẽ phải đối mặt với các anh lính tay cầm súng vũ trang tận răng cho xem.

"Được, cho cậu thời gian, dù sao cậu vẫn chưa được phong quân hàm, có thể đợi đến sau Tết Dương lịch." Mễ Tông mỉm cười, mang theo chút cảm giác mưu mô.

Trương Húc Đông trong thấy vậy, trong lòng khổ không thể tả, mếu miệng nói: "Cảm ơn lãnh đạo đã châm chước."

"Ừ, việc chính đã bàn xong, vậy giờ tôi sẽ nói việc được người nhờ vả." Mễ Tông nói: "Trước khi tôi đến thành phố Ngọc Đô, cháu Tuyết đã nhờ tôi nói với cậu là khi nào có thời gian thì đến thành phố Bắc Kinh đi, con bé định dùng cậu để cản bước mấy chục kẻ đang theo đuổi con bé!"

“Mấy chục kẻ theo đuổi?” Trương Húc Đông nuốt nước bọt, những kẻ dám đuổi theo Mễ Tuyết đều là tai to mặt lớn, mà mình lại phải đối mặt tận mấy chục tên, xem ra nhiệm vụ này còn gian khổ hơn nhiều, anh lập tức nói: “Thân thể bé nhỏ này của tôi không chịu nổi bị mấy ông lớn kia giày vò đâu, so ra thì tôi là khiên gỗ, bọn họ là cây giáo sắt, đâm bừa một phát là tôi lọt gió luôn rồi."

Trông thấy bộ dạng kinh ngạc của Trương Húc Đông, Mễ Tông không thể nhịn được cười, ban nãy có thấy tên nhóc lo lắng vậy đâu, vừa nói đến chuyện này đã biến thành như vậy, ông ấy lắc đầu nói: "Đừng lo lắng, nếu cậu trở thành cháu rể của tôi thật thì sau này chẳng ai dám dám đâm cậu đâu, đừng quên cậu còn có cái chức Thiếu tướng!”

Trương Húc Đông gãi đầu không nói, chuyện này rõ ràng không đơn giản như vậy, nói không chừng Mễ Tông đã thực sự vừa ý mình cho cháu gái ông ấy rồi, lẽ nào không sợ cái kiểu nay sống mai hẹo như mình khiến cháu gái ông ấy lại ở góa hả, thật sự không thể dùng lối tư duy bình thường để suy xét mấy ông lão thời nay mà, hoặc có lẽ là do anh nhìn xa trông rộng hơn chút!

Về phía tập quyền, Trương Húc Đông hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của mấy ông lớn nọ, dù có điều chuyển ông nội đi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, cảm thấy chuyện này kỳ lạ đến mức không hợp thói thường, bản thân anh có thân phận gì chứ, chẳng lẽ đây là kêu gọi đầu hàng? Lần sau nhất định phải khuyên cha mình xem “Thủy hử”, biết đâu ông ấy lại hiểu ra chân lý gì đó từ trong phim thay mình, còn hơn chẳng hay biết gì.

Bữa tối bắt đầu lúc năm giờ, người mời đương nhiên là ma mới Trương Húc Đông, Bắc Đường Ngạo và Giải Liêm chịu trách nhiệm đi cùng, đặc biệt là Giải Liêm, điều này khiến lòng anh cảm thấy rất vui, Lâm Tâm Di cũng ngồi trong số đó, bản thân cô có ngoại hình xinh đẹp lại khôn khéo, cộng thêm cử chỉ đúng mực nên nhận được lời khen của Mễ Tông. Còn sáu thành viên tổ chức Rồng vẫn luôn chịu trách nhiệm bảo vệ, dù gì thì việc này cũng liên quan đến sự an toàn của Phó chủ tịch, họ không dám mảy may qua quýt.

Bữa tối ăn rất bình thường, không phô trương lãng phí. Đây là yêu cầu của Mễ Tông, khí thế áp đảo của ông ấy không còn nữa, nói về mấy chuyện thường ngày trong gia đình. Đương nhiên Bắc Đường Ngạo có rất nhiều chủ đề chung với ông ấy, còn Giải Liêm chỉ động đũa vài cái, uống vài ly rượu, có mỗi Trương Húc Đông đây nên ăn thì ăn phải uống thì uống, gặp chuyện cũng không để trong lòng.

Nơi ngủ lại đương nhiên là khách sạn Ngọc Đô, có các cao thủ như Bắc Đường Nguyên Hằng và các thành viên của Lục đại long tộc, hơn nữa Mễ Tông cũng không yếu, hiển nhiên không cần Trương Húc Đông thu xếp, mà Trương Húc Đông cũng chẳng muốn thu xếp, người đã già đến vậy rồi, ngộ nhỡ ban đêm lại có chuyện gì thì dù có chém anh thành mảnh vụn cũng không đủ cho nhân dân Trung Quốc đánh.

May mắn thay, tất thảy đều bình yên vô sự, Tết Dương lịch chớp mắt đã đến, toàn bộ công ty được nghỉ ba ngày, mô hình doanh nghiệp không lỏng lẻo như bang nhóm, mấy ngày này Trương Húc Đông đưa Lâm Tâm Di đến nhà ông bà nội ăn cơm, còn Trương Húc Thần thời gian này đang giữ chức thủ trưởng trực ban trong quân đội nên cũng không trở về được.

Lâm Tâm Di cũng về thành phố Thượng Hải. Dù Trương Húc Đông có hơi không nỡ, nhưng anh không thể ép hai cha con họ cắt đứt quan hệ. Chia xa trong không đành để đổi lấy niềm hân hoan thời khắc đoàn tụ, hẳn cô về đó chỉ mấy ngày thôi sẽ trở về.

Tưởng Khả Hân là người thường xuyên đến khu quân sự, khi vào không bị lính gác cổng ngăn lại. Cả gia đình ăn ở nhà, Trương Húc Đông tự mình xuống bếp, Tưởng Khả Hân và Trương Vũ Quả chịu trách nhiệm nhặt rửa rau, bà nội cũng đến giúp, người một nhà vui vẻ hòa thuận.

Nhóc con Trương Vũ Quả này ở chung với Tưởng Khả Hân được một thời gian thì đã đổi phe, cô bé nhìn Tưởng Khả Hân với ánh mắt ngây thơ vô tội, hỏi: "Cô Khả Hân, cô có muốn gả cho cha, làm mẹ của con không?"

Tưởng Khả Hân cười nói: "Muốn hay không mình cô không quyết định được, còn phải xem ý cha con nữa."

"Cô Khả Hân đừng lo lắng, con có quyền quyết định ai sẽ làm mẹ con, con sẽ tìm cơ hội giúp cô nói chuyện với cha cháu, cơ hội của cô lớn lắm đấy." Cô nhóc Trương Vũ Quả nói hệt như mình có quyền quyết định thật ấy.

“Quả Quả ngoan quá, cảm ơn con nhé!” Tưởng Khả Hân sờ đầu Trương Vũ Quả, nói: “Con cảm thấy cô Khả Hân hợp làm mẹ con, thế còn cô Tâm Di thì sao?

"Đây là một vấn đề đáng cân nhắc, phải xem cô Khả Hân định cho con bao nhiêu tiền mừng tuổi đã." Trương Vũ Quả nghịch ngợm nói.

Tưởng Khả Hân phụt cười, nói: "Quả Quả, đây là Tết Dương lịch, không phải Tết m lịch, nhóc quỷ sứ con sắp bị tiền làm mờ mắt rồi đấy!"

"Đó là tiền mừng tuổi Tết Dương lịch, con phải tích tiền dần, phòng khi sau này có em trai hoặc em gái rồi, cha không thích Quả Quả nữa thì ít ra con cũng không bị chết đói." Khuôn mặt non nớt của Trương Vũ Quả hiện lên vẻ lo âu không hợp tuổi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv