Từng người một đi vào trong, nhìn thấy Trương Húc Đông thì đều gật đầu chào anh một tiếng "anh Đông" hoặc "Satan", Miyamoto Musashi ở một bên trông hơi phờ phạc, có vẻ là do anh ta bị thương, cũng có thể là do anh ta ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đại ca của tổ chức Thần Hồn đã chết, nhưng trong ấn tượng của anh ta thì không mấy vui vẻ, thậm chí còn cảm thấy hoài nghi ý định báo thù của mình.
Triệu Khả Vi và Đường Phi lần lượt ngồi xuống, vẻ mặt Đường Phi hơi khó xử, thấy Trương Húc Đông nhìn mình, anh ta chỉ đành cười gượng một tiếng, sau đó lại cúi đầu xuống, không nói gì.
"Anh Trương, mọi người nói chuyện trước đi, có gì cần thì cứ gọi tôi, tôi ra ngoài trước." Triệu Khả Vi nói, cô ta vô cùng thông minh, đương nhiên hiểu mình chỉ là người ngoài cuộc, vẫn là nên để bọn họ có không gian riêng tư thì hơn, như vậy sẽ không khiến người ta ghét mình, đặc biệt cô ta làm vậy còn là vì Đường Phi.
Trương Húc Đông uống một ngụm trà rồi gật đầu nói: "Lần này cảm ơn sự giúp đỡ của cô Triệu."
"Satan, chúng ta không cần khách sáo với nhau như vậy, sớm muốn gì cô chủ Triệu cũng sẽ thành chị dâu hai của chúng ta, nói không chừng sau này tôi còn phải tới dự đám cưới cô ấy mất!" Nam Cung Diệp cười ha hả, về phần tại sao anh ta lại nói Triệu Khả Vi là chị dâu hai thì bởi vì bọn họ đã có Thiên Sứ rồi.
Đường Phi nhất thời không phản ứng kịp, có điều anh ta cũng nhanh chóng lườm Nam Cung Diệp một cái cháy cả mắt, thầm mắng tên khốn này thật không biết giữ mồm giữ miệng, chẳng trách cả ngày chỉ biết ồn ào không ngớt với tên cẩu Bắc Đường Nguyên Hằng kia.
Đương nhiên Triệu Khả Vi không rõ ý tứ bên trong là gì, lại cứ tưởng là do Đường Phi là cậu hai, bèn cười cười rồi nói: "Vậy tôi ra ngoài trước, tạm biệt." Nói xong, cô ta còn lịch sự cúi chào bọn họ.
Đợi sau khi Triệu Khả Vi rời khỏi, Trương Húc Đông mới quay sang nhìn Miyamoto Musashi rồi hỏi: "Musashi, tôi thấy sắc mặt anh không ổn lắm, có phải đang nghĩ tới chuyện gì không?"
Miyamoto Musashi nãy giờ trầm mặc một bên, sau khi bão tố trong đầu qua đi, anh ta mới lặng người một lúc, sau đó mới nói, giọng điệu hơi áy náy: "Tôi hơi mệt, không muốn báo thù nữa, tôi muốn đưa những người còn lại trong tộc đi ẩn cư."
Trương Húc Đông nghĩ ngợi một lát, kỳ thực thân thủ của Miyamoto Musashi cũng tựa tựa như Ô Lăng Ảnh, một cao thủ như anh ta khiến anh hơi cảm thấy không nỡ, hơn nữa Miyamoto Musashi còn là người Nhật, sẽ rất có lợi cho việc xâm nhập vào Nhật Bản của anh sao này, từ đó gây dựng nên đế chế của mình, cũng không đến mức phải đi cầu xin người khác giúp mình.
"Miyamoto Musashi, tôi không phản đối suy nghĩ của anh, nhưng đây là con đường giang hồ, một khi đã bước đi trên con đường này thì không thể nói lùi là lùi được, nếu đến lúc Yamaguchi biết chuyện này có liên quan tới anh thì nhất định bọn họ sẽ tìm anh bằng mọi giá, tới lúc đó, cho dù anh ở đâu cũng khó mà sống. Đương nhiên tôi không nghi ngờ gì về năng lực của anh, nhưng anh có chắc chắn được rằng mỗi người trong gia tộc Miyamoto Musashi đều mạnh như anh không?"
Miyamoto Musashi rơi vào trầm mặc, anh ta không muốn rời khỏi đất nước mình, điều này cũng giống phần đông những người khác, nhưng nếu còn ở lại Nhật Bản, cũng chính là địa bàn của Yamaguchi, sớm muộn gì mình và gia tộc cũng rơi vào tay bọn họ, tới lúc đó anh ta không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì nữa, nếu những người còn sót lại của gia tộc Miyamoto Musashi xảy ra chuyện thì một mình anh ta lưu lại trên cõi đời này còn nghĩa lý gì?
"Nói thật, tôi rất hận người Nhật!" Nam Cung Diệp thu lại dáng vẻ thường thấy, bộ dạng trở nên cực kỳ nghiêm chỉnh, anh ta nói: "Bọn họ đã làm ra những chuyện vô cùng ác độc không thể tha thứ đối với người Trung Quốc bọn tôi, mỗi con cháu Viêm Hoàng đời đời kiếp kiếp đều không thể quên, nhưng tôi tin anh và những kẻ xâm lược đó không giống nhau, bởi vì anh là bạn của chúng tôi."
"Bạn ư?" Miyamoto Musashi ngơ ngác nhìn Nam Cung Diệp, trong lòng anh ta cảm thấy hơn chấn động, nghĩ một lúc lâu rồi mới gật đầu nói: "Chuyện của đất nước làm gì có ai phân được phải trái, tôi chỉ là một người dân bình thường, chỉ là nên làm bạn với những người có thể làm bạn mà thôi."
Những người có mặt lúc bấy giờ đều không nói gì, chỉ có Trương Húc Đông gật đầu tán thành với Miyamoto Musashi, mặc dù anh đang lợi dụng người Nhận này, nhưng chỉ cần anh ta đủ tôn trọng người Trung Quốc, thừa nhận sự thật lịch sử thì đương nhiên cũng sẽ được coi là bạn bè tốt.
"Anh Đông, tiếp theo anh muốn làm gì?" Bạo Lực hỏi.
"Trước tiên cứ nghỉ ngơi một lát, lần này nơi chúng ta làm nổ chính là Kim Các Tự của bọn họ, chắc chắn thành phố Tokyo sẽ phải chịu nhiều sóng gió, trước mắt chưa nên làm gì quá kinh khủng đi!" Trương Húc Đông day day huyệt thái dương rồi nói: "Trước tiên cứ đưa những anh em bị thương về Trung Quốc chữa trị, những người đã mất thì đem thiêu ở bên này, sau đó mang xương cốt về, tôi vẫn luôn xem trọng mọi thứ phải trở về với nguồn cội của nó, cho nên nhất định phải chôn cất bọn họ tử tế ở Trung Quốc."
"Còn nữa, lấy một ít tiền trong quỹ bang hội ra an ủi người nhà của các anh em đã mất, lần này bọn họ lập được công lớn, mỗi anh em hy sinh đều được hưởng một triệu tiền an ủi, những người bị thương nặng mỗi người năm trăm ngàn, còn lại những người khác đều hưởng một trăm ngàn, chúng ta không thể để cho gia quyến bọn họ chịu đau khổ, nếu người nhà họ còn có yêu cầu gì thì dù phải tốn công tốn sức cũng nên đáp ứng." Nghĩ một lát, Trương Húc Đông lại nói tiếp: "Nếu là trẻ mồ côi thì cũng chuyển tiền tới viện cô nhi phụ trách của người đó, cũng coi như an ủi được linh hồn người đó trên kia."
"Được, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi sẽ đi tìm Huy Hoàng!" Bạo Lực gật đầu nói.
Trương Húc Đông nói với Đường Phi đứng một bên: "Đường Phi, anh đi giúp tổ Yamada một chút, gần đây bọn họ chắc chắn đang từng bước xâm lược địa bàn của tổ chức Thần Hồn, tôi nghĩ Yamaguchi cũng vậy, thời gian này không tránh khỏi việc động tay động chân, tiện thể đánh giá xem thực lực bên Yamaguchi thế nào."
"Vâng, anh Đông, chuyện này cứ giao cho tôi, hôm nay cũng chưa thử qua cảm giác giết chóc, ngứa tay quá rồi!" Đường Phi nở nụ cười tàn khốc, cũng may Triệu Khả Vi không có ở đây, chứ nếu không cô ta sẽ bị bộ dạng này của Đường Phi dọa cho sợ chạy mất dép.
Thời gian tới, đám người Trương Húc Đông không hề ra tay, khắp thành phố đều có đội tự vệ đi tuần, đám người ngoại lai như bọn họ tốt nhất là không nên hành động thì hơn, không giống hai bang lớn nhỏ Yamaguchi và tổ Yamada đang thi nhau giành địa bàn của tổ chức Thần Hồn, Bạo Lực dẫn theo các thành viên của Sát Thiên trở về thành phố Ngọc, còn Đường Phi lại cùng với tổ Yamada đi chém giết điên cuồng, Miyamoto Musashi không ngừng luyện võ thuật, bởi vì anh ta nói trong Yamaguchi còn có kẻ lợi hại hơn anh ta."
Sau khi trải qua non nửa tháng luyện tập, thấy sóng gió đã qua, Miyamoto Musashi mới bắt đầu kế hoạch đối phó với Yamaguchi, lần này không giống với tổ chức Thần Hồn, Triệu Hoàng, đại ca của tổ Yamada có rất nhiều tài liệu chi tiết về những thành viên cao cấp của Yamaguchi, ông ta vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện Yamaguchi lợi dụng tập đoàn Trung Khoa để làm ra nhiều chuyện như vậy, hơn nữa còn coi bang Long không khác gì kẻ thù không đội trời chung, cho dù bọn họ có biết thân phận của Trương Húc Đông hay không thì bọn họ cũng nhất định đã lấy nó làm thời cơ rồi.
Đội tự vệ và sở cảnh sát đã bắt đầu phối hợp rà soát nhưng vẫn chưa xác định được mục tiêu, chỉ có thể kết luận là các bang phái tranh chấp lẫn nhau để an ủi lòng dân, có vẻ như Yamaguchi bởi vì lần trước Trương Húc Đông mượn tư cách là người của tổ Yamada lên mặt dạy dỗ người của bọn họ, cho nên mới năm lần bảy lượt nổ ra chuyện ác chiến bằng hỏa lực giữa hai thế lực, kết quả, đôi bên đều chịu tổn thất.
Trương Húc Đông ngồi đọc tài liệu đến lúc cảm thấy hơi mệt bèn gọi điện thoại cho Lâm Tâm Di, hỏi thăm chuyến từ thiện của cô ấy, hiệu quả làm việc của Đặng Quân rất cao, lập tức đã làm tăng giá trị tiền lên rồi, thế là Lâm Tâm Di trở nên bận rộn hơn, mặc dù cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi nhưng chỉ cần trông thấy những giọt nước mắt biết ơn của những người mình hỗ trợ cho là cô ấy lại cảm thấy xứng đáng.
Từng đồng ý với một chuyện của bộ trưởng bộ giáo dục, rốt cuộc thì Lâm Tâm Di cũng thực hiện được lời hứa của mình đó là tổ chức từ thiện, trong đó có một hạng mục là đầu tư cho những em học sinh, chuyên cứu trợ những em nhỏ có hoàn cảnh sinh hoạt éo le, từ chi phí sinh hoạt thường ngày tới học phí, tất cả đều được bọn họ chi trả hết, đương nhiên Lâm Tâm Di cũng hiểu như vậy không thể giải quyết ngọn nguồn vấn đề, cô chỉ là muốn làm những gì trong phạm vi có thể để giúp đỡ bọn nhỏ, đồng thời rèn luyện năng lực từ nhỏ cho chúng, bên cạnh đó còn cam kết chỉ cần những đứa trẻ tốt nghiệp đại học sẽ được phép tự do chọn một công việc trong công ty Đông Thăng và tập đoàn Thẩm thị, cho nên những đứa trẻ ở vùng núi, đặc biệt là vùng ven núi, thung lũng hảo lánh lại càng trân trọng cơ hội này hơn.
Bạch Sư Vương trở lại thành phố Ngọc, tham dự một cuộc gặp mặt không tồi, chỉ đáng tiếc người được chúc mừng- Trương Húc Đông lại không có mặt tại đây, ông ta gọi điện oán trách anh mấy câu, vừa nghe nói đến hành động gần đây của anh, Bạch Sư Vương tỏ ra vô cùng kinh ngạc, thằng nhãi này ấy vậy mà dám làm chuyện trước đây ông ta không dám làm, ông ta dặn dò Trương Húc Đông nên cẩn thận một chút, dù sao ngày tháng vẫn còn dài, chuyện này lại không phải loại ngày một ngày hai mà thành được.
Thành phố Tokyo đã bình yên trở lại, địa bàn của tổ chức Thần Hồn nhanh chóng phân ra mấy mảnh, hai mảnh lớn nhất thuộc về tổ Yamada và Yamaguchi, Trương Húc Đông nhận thức được thời gian không còn nhiều, bèn vứt đống tài liệu lên bàn trà rồi quay người đứng trên lan can, tận hưởng thiên đường của một người đàn ông, rồi lại định nghĩa một lần nữa, nơi đây không những có đàn bà mà còn là thiên đường của tội ác chất chồng.
"Satan, anh Đông!" Lúc này Hắc Hoàng, Đường Phi, Nam Cung Diệp và Tarzan lần lượt vào trong phòng, bọn họ đồng thanh gọi Trương Húc Đông.
"Ngồi xuống cả đi!" Trương Húc Đông không ngoảnh lại nhìn, vẫn phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, thành phố Tokyo bắt đầu xuất hiện mưa thu rồi, những giọt mưa thu se se lạnh luôn làm người con cảm thấy thương cảm, anh đã rời khỏi giới lính đánh thuê ba năm, nhưng Trương Húc Đông vẫn luôn chưa từng nghĩ tới chuyện quay trở lại, trái lại, anh cảm thấy cuộc sống hiện giờ ở Trung Quốc rất tốt, anh rất thích, cảm giác được ở nhà thật tốt, lúc này đây, quả thật anh rất nhớ nhà.
Trương Húc Đông châm một điếu thuốc, hỏi: "Đường Phi, tàn dư của tổ chức Thần Hồn thế nào rồi?"
"Về cơ bản đã giải quyết xong, người chết người chạy trốn, sẽ không có chuyện tro tàn rồi lại cháy, dù sao thì bang phái bản địa cũng không cho phép làm thế." Đường Phi nói.
"Ừ, đã lụi tàn thì có lẽ không thể nào vực dậy được, tôi là lo bọn họ về Trung Quốc làm loạn thôi!" Trương Húc Đông gật gật đầu, quay người lại nói tiếp: "Trên bàn trà là tài liệu về đại ca Yamaguchi và hai người máu mặt nhất, là do tôi chọn từ trong số bọn họ, chính là mục tiêu tiếp theo của chúng ta, mọi người xem xem. Triệu Hoàng nói chúng ta có cơ hội rồi, chính là tối nay, ba tên này sẽ tham gia một buổi tiệc nhỏ, chúng ta mau chóng hành động thôi."
"Nhanh vậy sao? Có phải xong vụ này chúng ta có thể quay về Trung Quốc không?" Lần này người nói là Hắc Hoàng.
Trương Húc Đông gật đầu, Hắc Hoàng hẳn là đang nghĩ tới Đỗ Phong, cũng không biết tên đó về đội lại chưa nữa, thật là mấy tên khiến người khác không yên tâm nổi, anh nói: "Đợi mọi chuyện xong xuôi, chúng ta sẽ về nước, có điều chuyện bên này tôi định giao cho Đường Phi xử lý, dù sao cũng đã có chỗ dựa, tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội du nhập vào Nhật Bản."
Đường Phi hơi buồn, nhưng anh ta cũng ý thức được đây chỉ là nhiệm vụ tạm thời, bèn gật đầu, nói: "Nhiều nhất là một tháng sau phải cho người tới thay tôi, tôi không muốn sống ở nơi xa lạ này đâu!"
"Tôi sẽ tìm người phù hợp tới thay cậu!" Trương Húc Đông rất kiên nhẫn mỉm cười, nói: "Được rồi, mọi người đọc qua tài liệu đi, chín giờ chúng ta sẽ bắt đầu hành động."
Màn đêm đen kịt, mặc dù có ánh đèn neon soi rọi nhưng cũng chỉ sáng được một chỗ, gió biển thổi đến, một cơn sóng dữ dội lại kèm cả mưa thu, từng giọt mưa từ trên trời rơi xuống, "lộp bộp" rơi vào miệng giếng, đã từng nghe nói Nhật Bản là đất nước có nạn động đất và sóng thần kinh khủng nhất thế giới, cứ tưởng sẽ không bao giờ nhìn thấy nhưng không ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến, cũng không biết đất nước này đã làm bao nhiêu việc ác để giờ đây phải hứng chịu không ít cơn thịnh nộ của tự nhiên thế này, điều này không khỏi làm người khác không rét mà run.
Nơi tổ chức buổi tiệc của ba tên đầu sỏ Yamaguchi là một hội quán thương mại nằm ở phía Bắc, trong đây hội tụ đa phần là thành viên của Yamaguchi, cũng được trải qua quản giáo của tổ chức Thần Hồn, bên trong ba tầng, ngoài ba tầng, đến con muỗi cũng không lọt vào được.
Bọn Trương Húc Đông che ô màu đen, đứng tại một nơi cách hội quán nọ không xa, mặc dù giết chết ba tên đầu sỏ kia cũng không thể giải quyết vấn đề cơ bản nhưng dựa vào nhân lực và năng lực của bọn họ, có thể thành công cũng phải dựa vào ba yếu tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Những vấn đề lịch sử còn tồn tại giữa hai nước, sự dè chừng lẫn nhau, những người Trung Quốc căm phẫn cũng sẽ lấy đó là lý do để thù ghét, còn những người Nhật Bản kiêu ngạo sẽ lấy việc từng xâm lược Trung Quốc ra để tự hào, thậm chí còn công khai sùng bái thần thổ của mình, và nghĩ họ là những vị anh hùng lịch sử.