Cô nghe người phỏng vấn nói bảo vệ mới được tuyển dụng có ngoại hình rất tốt, dáng vẻ tốt như thế mà lại ở đây chứng tỏ anh chính là loại lưu manh thuộc lớp con nhà giàu đó. Lâm Tâm Di không tin Trương Húc Đông đến đây là có mục đích đơn thuần, cô nghi ngờ rằng tên lưu manh này đến làm bảo vệ với ý đồ khác.
Loại chuyện này Lâm Tâm Di đã từng trải qua. Cách đây không lâu có một thiếu gia giàu có giả làm nhân viên bảo trì nên đã bị bảo vệ trước đó đuổi đi, bảo vệ cũng vì vậy mà bị liên lụy phải nằm viện, cho nên mới tuyển dụng thêm người. Bởi thế cô chỉ sợ Trương Húc Đông lại là một người giống như vậy, chẳng qua anh ta mượn một cái cớ đường hoàng hơn thôi.
Chẳng lẽ ngày hôm qua Lý Nhiên cũng diễn xuất cùng anh ta sao? Sau khi trầm tư hồi lâu, Lâm Tâm Di nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt này, tuy nhiên ánh mắt sắc bén kia lại làm cho cô cảm thấy không thoải mái, ở anh có một loại khí thế không thể tả nổi cũng không thể chạm tới được nào đó, cô hỏi: "Anh chính là bảo vệ mới tới sao?"
Da mặt của Trương Húc Đông đang muốn xệ xuống, nhưng đối phương lại hỏi đến nên anh đành phải nhắm mắt nói: "Vâng, thưa sếp!"
"Một người giống như anh mà cũng muốn làm bảo vệ ở thẩm mỹ viện của chúng tôi sao?" Đôi mắt đẹp của Lâm Tâm Di liếc nhìn anh nói: "Cứ tự nhiên như ở nhà ấy nhỉ!"
Trương Húc Đông không nói nên lời, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: "Sếp à, ngày hôm qua tôi đã giúp cô..."
"Tôi không muốn nghe anh nói chuyện!" Lâm Tâm Di nhẹ nhàng khoát tay, vẻ mặt trông còn lạnh lùng hơn cả vừa rồi, nói: "Anh chính là một tên lưu manh, tôi tuyệt đối không cho phép bên cạnh tôi và khách hàng của mình tồn tại một người giống như anh, có anh mới là không an toàn đấy!"
Trương Húc Đông chăm chú nhìn vào đôi mắt của người phụ nữ liền hiểu rõ, anh bị bài xích. Trong lòng anh không khỏi mắng thầm, cô lớn lên trông thế này nên tôi hoàn toàn không tự chủ được mà, bất kỳ một người đàn ông bình thường nào cũng sẽ làm như vậy thôi, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?
Không lẽ ngay cả bảo vệ mà làm cũng không được sao, nghĩ đến đây, Trương Húc Đông trực tiếp ngồi đối diện với cô, châm thuốc nói: "Sếp, là cô chủ động lao vào tôi, tôi chẳng ép buộc gì cô cả, đúng không?"
"Anh nói cái gì? Ai cho anh ngồi xuống chứ?" Trong nháy mắt Lâm Tâm Di cực kỳ tức giận, nghĩ đến chuyện xấu hổ ngày hôm qua, bực mình nói: "Một người đàn ông không biết xấu hổ như anh mà còn có mặt mũi làm bảo vệ à!"
Biểu cảm trên gương mặt của Trương Húc Đông cũng dần trở nên lạnh lùng, nói: "Tôi không biết xấu hổ sao, vậy cô biết nhỉ? Nếu như cô biết xấu hổ như lời cô nói, vậy tại sao cô còn lao vào ngực tôi? Chẳng lẽ như vậy là biết xấu hổ sao?"
Không đợi Lâm Tâm Di lên tiếng, Trương Húc Đông tiếp tục nói: "Tôi chỉ muốn tìm một công việc, nếu cô cảm thấy tôi có thể, vậy thì chúng ta nói chuyện, còn nếu cô cảm thấy không được thì tôi lập tức rời đi, không cần thiết phải chế giễu tôi như vậy!"
Lâm Tâm Di dần dần bình tĩnh lại, cô cũng đã nói đến nước này rồi mà đối phương vẫn còn muốn làm công việc bảo vệ đó. Từ cách ăn mặc đến khí chất của người này, chắc chắn không thể vì đơn thuần muốn tìm một công việc, nói không chừng cái gọi là ý nghĩ đơn thuần kia rất có thể lại là dòm ngó cô ấy chứ? Vậy được rồi, nếu anh ta vẫn cứ khăng khăng như thế thì giữ lại cũng tốt, để cho anh ta nếm thử chút thủ đoạn của mình cho đến khi anh ta hiện nguyên hình ra. Sau đó để cảnh sát đến bắt anh ta đi giải tỏa mối thù trong lòng.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lâm Tâm Di cũng dịu đi, nói: "Ở đây chúng tôi làm việc vào chín giờ sáng mỗi ngày, bốn giờ sáng tan việc, không thể xin nghỉ cũng không nghỉ ngơi gì cả, lương một tháng ba nghìn có bao ăn bao ở, anh đồng ý không?"
Trương Húc Đông biết cô cố ý làm khó mình, nhưng vẫn là gật đầu nói: "Được!"
Lâm Tâm Di hơi buồn bực, sao tên này cái gì cũng chịu được vậy, sau đó cô lại càng cảm thấy đối phương có ý đồ xấu xa, bèn nói: "Nhắc nhở anh một chút, nơi anh ở là một phòng chứa đồ!"
"Không thành vấn đề!" Trương Húc Đông nói: "Vậy hiện tại tôi bắt đầu làm việc ngay sao?"
"Lúc nào cũng được!" Lâm Tâm Di gọi người đẹp ở quầy lễ tân từ bên ngoài vào, cô nói: "Trước tiên đưa anh ta đến chỗ ở của bảo vệ Tiểu Lưu đi!"
"Vâng thưa chị Tâm Di!" Người đẹp quầy lễ tân kia nói: "Đi với tôi!"
Trương Húc Đông đưa tay ra nói: "Chị Tâm Di, em tên là Trương Húc Đông, xin chiếu cố nhiều!"
Lâm Tâm Di xoay ghế nói: "Tên của anh tôi không có hứng thú. Tiểu Lý, đưa người bảo vệ này đi đi!"
Trương Húc Đông thay quần áo xong, cảm giác có hơi chật một chút. Người đẹp lễ tân vừa đưa anh vào nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của anh, che miệng cười nói: "Anh Trương, đây là quần áo trước đây của anh Lưu, trước mắt anh cứ mặc đỡ, sau đó anh báo lại số đo của mình, ngày mai tôi sẽ đặt giúp anh một bộ đồng phục vừa người!"
"Cảm ơn người đẹp nhỏ!" Trương Húc Đông gật đầu cười nói.
"Người đẹp nhỏ?" Cô gái ở quầy lễ tân kia sờ vào gương mặt như ngọc của mình, trên mặt lộ ra sự vui vẻ: "Tôi tên là Lý Mỹ Linh, mọi người đều gọi tôi là Linh Linh!"
"Được, người đẹp Linh!" Trương Húc Đông nghiêm túc nói, tuy nhiên anh lại làm Lý Mỹ Linh bật cười một lần nữa.
Anh đứng ở cổng thẩm mỹ viện từ chín giờ sáng đến tối muộn, quan sát người đi đường cùng xe cộ qua lại, trong lòng thở dài nói: Có công việc, khởi đầu vẻ vang.