Thấy Trương Húc Đông đứng ở một bên hút thuốc, tuy mặt không lộ vui buồn, nhưng Lý Minh cảm nhận được khí thế của người thanh niên này thay đổi, vội nói: “Cậu Trương, ngại quá, là tôi quản lý để xảy ra sơ xuất, chuyện này tôi nhất định sẽ nghiêm trị không tha”
Lương Vĩ Thanh tựa như bị sét đánh, thái độ của cục trưởng Lý làm anh ta hiểu được, lần này đã chọc phải người không nên chọc, nhất thời đầu óc toàn tiếng “ong ong”, không nói ra lời.
Trương Húc Đông ném tàn thuốc xuống đất, đi đến bên cạnh Vũ Hóa Long, nhìn vết sẹo trên cổ tay cậu ấy, đôi mắt híp lại, Lý Minh luôn quan sát người thanh niên, lập tức quát lên: “Còn đứng ngây đó làm gì, còn không mở còn cho đứa nhỏ?!”
“Cục trưởng Lý, nó là nghi phạm!” đầu óc Lương Vĩ Thanh nóng lên, bắt đầu lấy lý ra tranh.
“Đừng nói nhảm nữa, chuyện này tôi đã cho người điều tra rõ ràng rồi, không liên quan gì đến họ cả, hung thủ là kẻ khác, còn không mau thả người! Đây là mệnh lệnh.” Nếu như không phải có Trương Húc Đông là người ngoài, Lý Minh thật sự muốn cho anh ta mấy bạt tai, đều là người mình bồi dưỡng thành sở trưởng, sao ngay cả chút nhãn lực cũng không có, ông đây còn không chọc nổi, cậu còn dám chọc vào?
Tuy rằng Lương Vĩ Thanh không cam lòng, nhưng mệnh lệnh vẫn là mệnh lệnh, chỉ có thể đích thân qua mở còng cho Vũ Hóa Long, bởi vì khóa còng trong tay anh ta, liếc nhìn Vũ Hóa Long thật hung dữ, mới mở còng ra.
Trương Húc Đông nâng Vũ Hóa Long khỏi ghế, hỏi: “Em không sao chứ?”
“Không sao ạ, đău lắm nhưng mà em không khóc.” Vũ Hóa Long quật cường nói, trong mắt cậu ấy có sự trưởng thành và quyết tâm vượt quá tuổi tác, khi bị tra tấn, cậu ấy luôn ghi nhớ lời của Bạch Sư Vương. Đàn ông có thể rơi nước mắt, nhưng không được dễ dàng rơi.
Trương Húc Đông nhẹ gật đầu, mắt nhìn về phía Lương Vĩ Thanh nói: “Vừa rồi anh ta làm gì với em, giờ em trả lại cho anh, trả gấp trăm lần.”
Lý Minh, Lương Vĩ Thanh cùng những cảnh sát kia đều ngây ngẩn cả người, nhưng không ai dám ngăn cản, thậm chí đến lời còn không người nào dám nói.
“Anh Satan, anh có dao không?” Vũ Hóa Long ngẩng đầu hỏi.
Trương Húc Đông rút con dao cát đẩu trong ống quần ra đưa cho Vũ Hóa Long, đột nhiên một luồng sát khí mạnh tỏa ra từ thân hình nhỏ bé của cậu ấy, chỉ thấy thân hình Vũ Hóa Long cử động, cả người giống như một mũi tên mang cung, lao thẳng về phía Lương Vĩ Thanh.
Sau đó tôi nghe thấy một tiếng "cạch", Lương Vĩ Thanh hét lên, con dao đã đâm vào bụng dưới anh ta, Vũ Hóa Long giơ chân lên đá cơ thể hơn gấp đôi kích thước của cậu ấy, thân thể đâm vào vách tường, chẳng những miệng vết thương bắt đầu máu chảy đầm đìa, mà còn gãy mất hai cái xương sườn.
Cảnh tượng này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, không ngờ một đứa trẻ ở tuổi này lại có dũng khí và sức mạnh như vậy, thật không thể tin được, Trương Húc Đông cũng có chút kinh ngạc, hiển nhiên Vũ Hóa Long mạnh hơn nhiều so anh hồi ở cái tuổi ấy, trên mặt cũng nở nụ cười hài lòng.
“Em làm tốt lắm, đàn ông con trai phải ân oán rõ ràng, người khác tát em một bạt tai, thì em nên chặt đứt luôn tay của hắn, người ta đánh em thành thế này, vậy thì em nên lấy luôn mạng hắn ta.” Trương Húc Đông ở một bên lạnh giọng nói.
Vũ Hóa Long lau lưỡi dao vào quần, trả lại con dao cát đẩu cho Trương Húc Đông nói: “Anh Satan, em nhớ kỹ lời anh nói rồi.”
Trương Húc Đông nhẹ gật đầu, nhưng không nhận lại con dao cát đẩu, đáp: “Con dao này đã theo anh gần mười ba năm rồi, hôm nay anh tặng nó cho em!” Vũ Hóa Long vui mừng vuốt ve con dao, trong khi Trương Húc Đông nói với Lý Minh: “Cục trưởng Lý, người này dùng loạn tư hình, dùng quyền trong tay kiếm món lợi kếch xù, vơ vét của dân, tôi nghĩ chắc ông biến nên xử lý thế nào rồi chứ!”
“Biết, tôi biết rồi!” Lý Minh nhanh chóng gật đầu đồng ý, lập tức nói với cảnh sát bên cạnh: “Các cậu đưa Lương Vĩ Thanh vào bệnh viện trước, đợi vết thương cậu ta đỡ rồi thì đưa cậu ta đến viện giám sát.”
Trương Húc Đông tiếp tục nói: “Còn cả cha anh ta là trưởng thôn kia nữa, cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, xử lý luôn một thể đi!”
“Được, tôi biết rồi!” Lý Minh thấy Trương Húc Đông xoay người muốn đi thì nói: “Cậu Trương đi thong thả.”
Trương Húc Đông một tay đỡ Vũ Hóa Long, người kia ôm chặt cánh tay anh, hai người rời khỏi đồn cảnh sát, thử đứng mấy lần, Vũ Hóa Long miễn cưỡng có thể đứng được nói: “Anh Satan, em có thể tự đi được, cảm ơn anh.”
Trương Húc Đông nhẹ gật đầu, nói: “Tiểu Hắc đang đợi chúng ta ở bãi đậu xe, chúng ta về lại thế giới của anh đi!”
“Dạ!”
Sau khi tìm thấy Tiểu Hắc, Trương Húc Đông vẫy tay chào tạm biệt Lục Hổ, một trong năm thành viên của đội dã thú đến tiễn Trương Húc Đông và Tiểu Hắc, cả ba người ngồi trên xe, chuẩn bị vào thành phố rồi bay trở lại thành phố Ngọc. W?b đọc ?ha?h tại ﹎ T?U?T?u? ệ?.ⅴ? ﹎
Trong xe, Vũ Hóa Long và Tiểu Hắc đang rất hưng phấn, hai đứa trẻ không ngừng trò chuyện dọc đường, tất cả đều vây quanh Trương Húc Đông, Trương Húc Đông chỉ cười không nói, điện thoại di động của anh vang lên, hai đứa trẻ lập tức im lặng.
Kết nối điện thoại xong, phía bên kia là giọng của Ác Quỷ, nói: “Anh, trụ sở chính có chuyện rồi!”
“Xảy ra chuyện gì?” Trương Húc Đông nhíu mày hỏi: "Là Thanh Long Hội làm sao?”
“Không phải, em nói trụ sở chính là trụ sở chính của đoàn lính đánh thuê ZO kìa!” Ác Quỷ có chút nóng lòng, hiển nhiên là cậu ta nói không được rõ.
“Xảy ra chuyện gì? Trụ sở chính của đoàn lính đánh thuê ZO nhiều cao thủ như vậy sao có thể xảy ra chuyện được?”
“Anh!” Lần này giọng Ác Quỷ có chút run rẩy, Trương Húc Đông cảm thấy có chuyện gì đó sắp nói ra sẽ khiến anh ấy sụp đổ ngay lập tức, chẳng mấy Ác Quỷ đã trấn định lại: “Lão A, Bhutan và Duy Tư bị thương nặng, vừa mới có tin nhắn gửi đến, Lão A và Duy Tư không cứu được đã đi rồi.”
Đầu Trương Húc Đông ông lên một tiếng, chuyện này xảy ra quá đột ngột, lúc này điện thoại anh cũng nhận được tin nhắn, là Ác Quỷ gửi đến, trên đó viết: “Lão A, Bhutan, Duy Tư ba người đứng đầu của đoàn lính đánh thuê ZO bị thương nặng, những thành viên ra ngoài làm nhiệm vụ tức tốc trở về đội.”
Tiếp đó lại nhận được tin: “Lão A, Duy Tư không thể cứu được, tuyên bố tử vong, thành viên ra ngoài làm nhiệm vụ tức tốc trở về đội, báo thù.”
Ác Quỷ bên kia biết Trương Húc Đông đang đọc tin nhắn, qua một lúc mới nói: “Qua mấy ngày nữa là đến kỳ họp đại hội lính đánh thuê năm năm một lần, chuyện này e là có liên quan đến đối thử của chúng ta.”
Trương Húc Đông nhìn lịch, quả nhiên là năm ngày nữa đến kỳ họp đại hội lính đánh thuê năm năm một lần, đó là một cuộc họp quan trọng đối với người đứng đầu đoàn lính đánh thuê, các đoàn lính đánh thuê từ khắp nơi trên thế giới sẽ họp lại với nhau để bàn về việc phân chia địa bàn và khu vực nhận nhiệm vụ. Đây là một sự kiện lớn trong thế giới lính đánh thuê, quy mô của địa điểm sẽ quyết định số lượng nhiệm vụ và nguồn tài nguyên của đoàn lính đánh thuê. đây là thứ mà mọi đoàn lính đánh thuê đều cố gắng giành lấy.
Vào thời khắc mấu chốt này ba người đứng đầu đoàn lính đánh thuê ZO lại bị thương, hơn nữa còn toi mất một đoàn trưởng và một phó đoàn trưởng, còn lại một phó đoàn trưởng cũng không tiện đi đến đâu, nói rõ trang này nhất định có âm mưu, hít sâu mấy hơi, cố hết sức làm mình tỉnh táo lại, tin nhắn viết không sao, nhất định phải báo thù.
Trương Húc Đông nói: “Tôi đang trên đường trở về, đặt giúp tôi một chuyến bay đến Israel vào trưa mai, nhưng đừng nói với anh em là tôi đã quay về, cứ nói là tôi đã không can dự vào chuyện của đoàn lính đánh thuê ZO nữa rồi, chuyện của bên đó không liên quan gì đến tôi.”
Ác Quỷ thoáng ngây người, đáp: “Được, em biết phải làm thế nào rồi, để anh em khác đặt vé hộ anh, em về đó trước!”
“Được!”
Sau khi cúp điện thoại, Vũ Hóa Long ở một bên nhìn Trương Húc Đông không nói gì, nhưng Tiểu Hắc không nhịn được hỏi: “Anh Satan, sao anh lại khóc rồi?”
Vũ Hóa Long lườm Tiểu Hắc một cái: “Đàn ông có thể khóc.”
Mặc dù nhóm lính đánh thuê ZO không phải là nhóm lính đánh thuê hàng đầu trên thế giới, nhưng sau lưng nó còn một nhóm lính đánh thuê hàng đầu chính là là nhóm lính đánh thuê Sư Tử của Bạch Sư Vương mà Trương Húc Đông vịn dậy, hầu hết các nhóm lính đánh thuê, ngay cả khi họ không đối phó với ZOthì cũng chỉ gây rối một chút, Trương Húc Đông bị ép rời đi đã là một chuyện lớn, những năm nay cũng không xảy ra chuyện lớn gì nữa, thời điểm mấu chốt trước mắt, hai người chết một người bị thương, trong đầu Trương Húc Đông nghĩ đến đầu tiên chính là lính đánh thuê Lôi Nặc, người đáng nghi trước nhất chính là Ô Ưng Ô Lăng Ảnh, lẽ nào chuyện này lại liên quan đến đoàn đó và người đó?
Trương Húc Đông về đến thành phố Ngọc, trước tiên sắp xếp cho Vũ Hóa Long và Tiểu Hắc vào Thiên Sát xong, để Trương Nhất Đao phụ trách huấn luyện, còn Nam Cung Diệp, Tarzan, Hắc Hoàng, Huyết Linh Lung, Hắc Hùng thì gọi đến phòng họp, bàn bạc vào nửa đêm, chuẩn bị xuất phát.
Israel là một quốc gia không rộng lắm, nằm ở phía đông nam của Biển Địa Trung Hải, quốc gia này là một trong số ít quốc gia tuyên bố dùng vũ khí hạt, nhưng quan hệ với Trung Quốc rất chung chung, bởi vì nước này có liên minh chiến lược đặc biệt với nước M, một khi quốc gia này có quan hệ mật thiết với nước M, đặc biệt là phương Tây, thì phần lớn đều sống dưới pháo lửa.
Trong trụ sở của đoàn lính đánh thuê ZO, một người đàn ông da trắng đang ngồi trên ghế sô pha, trong khi cả đoàn như rắn không đầu, ông ta lộ ra vẻ tự mãn. Ma Cà Rồng từng là trung tá trong quân đội nước M, sau khi xuất ngũ thì gia nhập ZO, là cao thủ lính đánh thuê ZO già nhất trong cao thủ của đoàn lính đánh thuê, ZO có địa vị như ngày hôm nay cũng có một phần chiến công của ông ta.
Cho tới nay thì ông ta đã có được một nhóm lính đánh thuê đặc biệt, ngoại hiệu là rắn châu Mỹ, thuộc tính bí mật của đội ngũ, cho nên rất ít khi lộ mặt, thậm chí có sống một thời gian ngắn trong ZO cũng không thấy được ông ta, nhưng phụ trách xử phạt nội bộ, nếu có thành viên trong nội bộ phạm lỗi, có thể trực tiếp giết chết mà không cần phải đánh tiếng với ba người đứng đầu.
Sau Ma Cà Rồng là một người đàn ông trẻ tuổi, mắt trái có một vết sẹo đáng sợ, lúc này vô cùng cung kính, anh ta là thành viên của Rắn Châu Mỹ, biệt danh là Luân Hồi Nhãn, anh ta thấp giọng nói: “Thủ lĩnh, đại hội lính đánh thuê sắp được tổ chức, lúc này ba đoàn trưởng lần lượt xảy ra chuyện, tôi nghĩ có người phá hoại.”
Ma Cà Rồng lắc ly rượu đỏ trong tay, đôi môi ửng hồng, nói: “Mù cũng nhìn ra được, cậu đã báo cho người ở các nơi trên thế giới chưa? Để bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất trở về.”
“Đều đã trên đường rồi ạ!” Luân Hồi Nhãn đáp: “Thủ lĩnh, đại hội lần này phải làm sao?”
“Trước khi mất lão A nói giao ZO cho Satan, nhưng Satan lại để em mình là Ác Quỷ truyền lời lại, nói mình đã không còn là người của ZO nữa rồi. Thế lại hay, vố đoàn lính đánh thuê ZO do chúng ta lập ra, cậu ta đã bị đá ra rồi, lão A còn có thể nhớ đến cậu ta, cậu ta cũng thỏa mãn rồi!” Ma Cà Rồng lộ ra hai chiếc răng nanh hổ, có tia sáng lóe lên trong mắt ông ta.
Luân Hồi Nhãn chau mày đáp: “Từ màn thể hiện của Satan trong thời còn ở ZO, cộng với biểu hiện của anh ấy ở Trung Quốc sau khi anh ấy rời đi, giờ nhiều thành viên của nhóm lính đánh thuê ZO vô cùng ngưỡng mộ anh ấy, nếu như thủ lĩnh làm vậy, có phải là?”
Ma Cà Rồng quay sang Luân Hồi Nhãn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt "xấu xí", nói: “Luân Hồi Nhãn, lẽ nào cậu nghi ngờ tôi? Cậu đừng quên tôi là kẻ chấp hình của ZO.”
Luân Hồi Nhãn run rẩy, vội nói: “Thuộc hạ hiểu rõ.”
“ZO của chúng ta sẽ tham dự hội nghị lính đánh thuê theo lịch trình, hơn nữa tôi sẽ tham gia với danh nghĩa là đoàn trưởng.” Ma Cà Rồng hừ lạnh nói: “Đoàn lính đánh thuê ZO là tôi dùng máu đổi lấy, Satan còn quá trẻ, tôi không muốn Zo sẽ bị hủy trong tay cậu ta. Được rồi, cậu đi làm việc của mình đi!”
“Vâng!”
Nhìn Luân Hồi Nhãn rời đi, Ma Cà Rồng khẽ chau mày, cười lạnh nói: “Ô Ưng, cậu trong mắt tôi chẳng qua chỉ là con kiến, tin là cậu cũng chẳng chơi ra được cái gì, chuyện lần này có lẽ là cậu làm đúng chứ? Tôi không biết nên hận cậu hay cảm ơn cậu đây.”