Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 27: Tâm Di mất tích



Hàn Tiểu Chiêu kiên nhẫn giải thích cho Trương Húc Đông công việc của Tổ kiểm tra phụ trách. Nói một cách đơn giản, đó chính là lấy hàng mẫu từ xưởng sản xuất, sau đó kiểm tra xem có đủ tiêu chuẩn hay không. Chỉ sau khi bọn họ ký tên thì lô sản phẩm này mới có thể được cung cấp cho khách hàng. Công việc cũng không phải quá khó, chủ yếu là phải kiên nhẫn và nghiêm túc.

Trương Húc Đông liên tục gật đầu. Giọng nói của Hàn Tiểu Chiêu trong trẻo động lòng người, lộ ra vẻ ấm áp của một cô gái phương Nam, tạo cho người nghe một cảm giác rất thoải mái. Chỉ là khi bị Trương Húc Đông nhìn lâu mấy lần thì ánh mắt của cô ấy sẽ hốt hoảng, gương mặt đỏ lên.

Ở nước ngoài Trương Húc Đông gặp phần lớn là những người có tư tưởng cởi mở. Khi về lại Trung Quốc, loại con gái này như thế này cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy. Cuối cùng cũng giới thiệu xong, Hàn Tiểu Chiêu như trút được gánh nặng, thở ra một hơi, nói: "Là như vậy đó, thật ra cũng rất đơn giản thôi, chỉ cần làm vài lần sẽ có kinh nghiệm, tôi tin anh sẽ không có vấn đề gì đâu! "

Trương Húc Đông nhún vai nói: "Cái gì gọi là silicon? Tấm chíp? Cô nói những thứ này tôi cũng hiểu rõ lắm!"

"Hử?" Hàn Tiểu Chiêu lộ vẻ mặt kinh ngạc, hai gò má càng thêm đỏ ửng, nói: "Vậy tôi sẽ nói lại lần nữa!"

"À à cảm ơn. Nhưng mà nếu cô nói tôi không có vấn đề gì, vậy thì chắc là không sao đâu. Nếu có vấn đề gì không phải vẫn còn có cô sao! Nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là gì?"

"Không... không cần khách sáo!” Hàn Tiểu Chiêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Hôm trước chúng ta vừa mới kiểm tra xong lô sản phẩm cuối cùng, gần đây chỉ cần làm một số tờ đơn thôi, trong tuần này cũng không có chuyện gì đâu!"

"Có vẻ như công việc này rất dễ dàng?"

"Nhiều lúc thì vô cùng rảnh rỗi không có việc gì làm, nhưng một tháng luôn phải bận rộn hai ba lần, những ngày đó cơ bản đều phải làm thêm giờ!" Hàn Tiểu Chiêu chợt nghĩ tới chuyện khác, nói: "Đúng rồi, chúng ta còn phải thỉnh thoảng đến nhà máy kiểm tra một chút, có vấn đề gì còn kịp thời báo cáo cho công ty nữa!"

"Một người đẹp trí thức như cô không cảm thấy tủi thân khi đến đến những chỗ đó sao?"

Hàn Tiểu Chiêu nhất thời có chút bối rối, vội vàng lắc đầu nói: "Chuyện này, đây là công việc của tôi, hơn nữa cũng không có gì tủi thân cả, tôi cùng công nhân giống nhau thôi!"

Một cô gái như thế này, động một chút sẽ xấu hổ. Lẽ ra cô không nên ra ngoài làm việc mà là tìm một người đàn ông giàu có yêu thương mình để phó thác cả đời mới đúng. Ra ngoài làm việc nhất định sẽ bị bắt nạt, bởi vì ngay cả Trương Húc Đông cũng có xúc động muốn trêu chọc cô. Nhưng mà Trương Húc Đông cũng không định làm như vậy, hôm nay vừa tới đây, nếu chọc cho Hàn Tiểu Chiêu tức giận, chỉ sợ toàn bộ Tổ kiểm tra sẽ coi anh là kẻ thù mất. Giờ phút này ánh mắt của Âu Dương Dương Dương kia nhìn anh đã không được bình thường nữa rồi.

Buổi trưa cả tổ nhỏ đều ăn cơm chung, hiển nhiên rất nhanh anh cũng quen thuộc với bọn họ. Bữa cơm đầu tiên này là do Hàn Tiểu Chiêu mời Trương Húc Đông, có thể cô ấy nghĩ rằng Trương Húc Đông là một người mới, trong tay hẳn là không có nhiều tiền, ăn uống sẽ tiết kiệm chăng. Trương Húc Đông đang thầm nghĩ anh có nên lái Lamborghini của mình đến để kích thích họ một chút không nhỉ?

Trương Húc Đông cũng cư xử khiêm tốn, cơm nước xong liền mua đồ uống lại cho mọi người. Điều này càng giúp anh gần gũi hơn với các đồng nghiệp của mình. Hàn Tiểu Chiêu đã tạo ấn tượng với anh rằng, ngoài sự dịu dàng nhút nhát kia ra, cô ấy còn rất nhanh nhẹn trong công việc, có nhiều việc luôn có thể hoàn thành sớm trước thời hạn trong tay cô ấy.

Năm giờ tan việc, Trương Húc Đông liền bắt taxi chuẩn bị trở về biệt thự sang trọng. Anh mở nguồn điện thoại di động lên, thiếu điều chuông tin nhắn vang lên như còi báo động. Bên trong có hơn hai mươi tin nhắn của Tưởng Khả Hân. Trương Húc Đông vừa định gọi điện thoại nói với cô ấy anh sẽ lập tức trở về thì lại thấy một dãy số anh vừa mới lưu không lâu gọi tới, là người mà anh có duyên gặp một lần, Trần Vũ Lộ.

"Cô Trần, điện thoại của tôi sắp hết pin rồi mà cô còn gọi đến, không phải cô đang muốn cua bạn trai của bạn thân đấy chứ?"

Nhưng Trần Vũ Lộ ở đầu dây bên kia lại cuống cuồng lo lắng: "Anh đừng nói nhảm nữa, anh có biết chị Tâm Di mất tích rồi không?"

Trương Húc Đông cũng vô cùng kinh ngạc, hàm nghĩa của từ mất tích này có rất nhiều loại. Có thể là cô ấy tự chạy trốn khỏi nhà hoặc có thể bị bắt cóc, vì vậy anh liền nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Trần Vũ Lộ nói: "Là chú Lâm gọi điện cho em nói chị Tâm Di từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa về nhà. Ông ấy tưởng chị Tâm Di đang ở nhà lại em, đến bây giờ vẫn còn chưa về nên rất lo lắng. Nhưng mà lần này chị ấy thật sự không có trốn ở nhà em! Anh nói xem, một cô gái xinh đẹp như chị ấy nếu gặp phải bọn người xấu thì sao đây? Em thật sự rất lo lắng cho chị ấy, chị ấy dù không đồng ý hôn sự với Lý Nhiên cũng không thể chơi trò mất tích được chứ!"

Trương Húc Đông biết sự việc nghiêm trọng, nhưng rất nhanh anh đã bình tĩnh lại, nói: "Hiện tại chúng ta không còn cách nào khác cả, cô thử gọi cho những người bạn khác của cô ấy xem. Tôi nghĩ chắc cô ấy không đồng ý kết hôn nên nhất định đã bỏ nhà ra đi rồi. Chắc chắn sẽ sớm liên lạc với chúng ta, nếu vẫn không có tin tức gì, chúng ta cùng nhau ra ngoài tìm cô ấy xem. Nếu như không tìm được cô ấy thì sau 24 giờ đồng hồ lập tức gọi cảnh sát!" Trương Húc Đông nói, đây là tất cả những biện pháp mà anh đã nghĩ ra. Để tìm một người muốn trốn ở thành phố Ngọc này thì chẳng khác nào mò kim đáy bể cả.

Trần Vũ Lộ cũng cảm thấy chỉ có thể làm như vậy, bèn nói: "Vậy được rồi, nếu chị Tâm Di tìm anh thì nhớ thông báo cho em nhé!"

Tài xế nói: "Nhóc con, đừng quá lo lắng, phụ nữ đều là như vậy, dỗ dành một chút thì không sao đâu, anh đây là người từng trả rồi!"

Trương Húc Đông cười khổ một tiếng, sau đó lại nghĩ ngợi một chút, trước tiên anh nên đến thẩm mỹ viện cùng quán bar bên cạnh đó xem sao. Có lẽ cô sẽ ở hai nơi này, đây là điều duy nhất anh có thể nghĩ tới bây giờ. Vì vậy anh liền kêu tài xế quay đầu lại. Trong lúc đó anh vẫn liên tục gọi điện thoại cho Lâm Tâm Di, kết quả luôn ở trạng thái tắt máy.

Xe dừng lại trước cửa thẩm mỹ viện, anh phát hiện thẩm mỹ viện đã tạm ngừng kinh doanh, hơn nữa còn có bảng hiệu cho thuê cửa hàng mặt tiền nữa. Anh hơi buồn bực tự hỏi làm sao một cơ sở kinh doanh tốt như vậy mà muốn đóng cửa liền đóng cửa vậy chứ. Vì vậy anh chạy đến quán bar bên cạnh để tìm thử.

Khi bước vào quán bar lớn nhất ở đây, anh cũng không phát hiện ra bóng dáng của Lâm Tâm Di. Tuy nhiên anh lại thấy được một người quen, đó là Đại Hàn, thủ hạ của Mạnh Nguyệt. Vừa nhìn thấy Trương Húc Đông cậu ta liền chào hỏi: "Anh Đông, tới chơi à?"

Trương Húc Đông lắc đầu nói: "Người anh em Đại Hàn, cậu có nhìn thấy bà chủ của thẩm mỹ viện mà trước đây tôi ở không?"

Đại Hàn vội vàng gật đầu nói: "Đêm hôm anh xảy ra chuyện đó, cô ấy quả thật đã đến chỗ này của tụi em. Em còn để các anh em pha cho cô ấy một ly trà giải rượu, sau đó gọi xe cho cô ấy về. Ngày hôm qua cũng không gặp, hình như hôm nay cũng không có đến đây! Đã có chuyện gì xảy ra sao? "

"Cô ấy đã bỏ nhà ra đi." Trương Húc Đông thở dài nói.

"Bây giờ có rất nhiều người xấu xa, cô ấy lại là một cô gái cực kỳ xinh đẹp nữa chứ. Vậy thì để em nhờ anh em ở các nơi chú ý một chút xem sao, nếu tìm được sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh ngay!"

Trương Húc Đông gật đầu nói: "Cảm ơn cậu!"

"Anh Đông khách khí với tụi em làm gì, chúng ta là anh em mà!" Trương Húc Đông để lại số điện thoại, Đại Hàn cũng đảm bảo sẽ cho mọi người lưu ý tới.

Trương Húc Đông cảm thấy hơi lo lắng, anh căn bản không tìm ra manh mối nào cả. Qua một tiếng đồng hồ sau anh vẫn không tìm thấy. Lúc này anh mới miễn cưỡng mở điện thoại ra lần nữa, điện thoại lại vang lên, nhìn thấy một số lạ gọi đến, cho rằng đó là Lâm Tâm Di, anh liền hỏi: "Em đang ở đâu?"

"Em, em đây!" Đầu dây bên kia là giọng nói của Đại Hàn, cậu ta nói: "Anh Đông, vừa rồi vẫn không gọi được điện thoại cho anh, thủ hạ của em nói nhìn thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp đang nhảy trong vũ trường ở Bắc Thành. Có một đàn em nói người đó trông rất giống với bà chủ của thẩm mỹ viện, anh qua xem thử đi! "

Trương Húc Đông giật mình nói: "Cho tôi địa chỉ!" Sau khi Đại Hàn nói địa chỉ, Trương Húc Đông lập bắt taxi đi thẳng đến Bắc Thành.

Trong vũ trường Phất Lan Khắc, nơi này không phải nơi ăn chơi lớn nhất Bắc Thành nhưng lại là địa điểm sôi động nhất. Sau khi Trương Húc Đông đi vào, anh nhận thấy cách bài trí cũng rất xa hoa, bên trong có đủ loại nam nữ đang nhảy nhót lắc lư. Ánh đèn nhấp nháy cùng với DJ đang điên cuồng, MC không ngừng đưa bầu không khí lên cao trào, những tiếng thét chói tai cùng những tiếng reo hò không ngừng vang lên.

Trương Húc Đông ra sức lách qua đám đông để tìm cô, nhưng tìm một vòng cũng không hề thấy Lâm Tâm Di giữa biển người dày đặc này. Đã hơn 8 giờ tối rồi, nếu thật sự giống như Đại Hàn nói, Lâm Tâm Di đúng là xuất hiện ở đây, thêm cả trạng thái gần đây của cô nữa, Trương Húc Đông lại cảm thấy vô cùng sốt ruột.

Chắc hẳn là Lâm Tâm Di đã ra ngoài rồi! Đây là lời giải thích duy nhất lúc này. Ngay khi đám đông đang náo nhiệt thì có một vài người vật lộn đánh nhau, lập tức khung cảnh lan rộng ra, những người nhát gan đã bắt đầu bỏ chạy, còn những người bạo gan xếp thành một vòng tròn để xem.

Cảnh tượng rất kịch liệt, những người này đều là xã hội đen, xuống tay cũng tương đối khá, rất nhanh đã có người bị đổ máu. Những người phục vụ cũng đi lên hỗ trợ. Xem ra có rất nhiều người trợ giúp, muốn đánh chết năm người kia.

Bên cạnh có một người đàn ông vừa nghe điện thoại, vừa đỡ một người phụ nữ đi ra ngoài, thì bị một người đàn ông khác chặn lạ. Sau đó anh ta trực tiếp ném điện thoại vào mặt người kia, một đòn đánh ngã, nhìn bộ dạng có vẻ định ôm người phụ nữ đang bước đi không vững kia rời khỏi đây.

Trương Húc Đông liếc nhìn sang, nhận ra người phụ nữ đó chính là Lâm Tâm Di. Lửa giận trong lòng anh bốc lên, đặt tay lên vai người kia. Phản ứng của anh ta nhanh hơn so với đám côn đồ, trực tiếp dùng cùi chỏ đánh về phía sau. Trương Húc Đông liền dùng chân đạp bay anh ta, trực tiếp ôm lấy Lâm Tâm Di.

Người kia từ dưới đất bò dậy, nhìn vẻ mặt của anh ta trông hết sức dữ tợn. Từ sau lưng đã rút ra một con dao lớn, vọt tới đâm về phía Trương Húc Đông. Lâm Tâm Di ợ một hơi rượu, đôi mắt đẹp mê ly cười nhìn Trương Húc Đông, nói: "Anh cũng muốn chiếm tiện nghi của tôi sao? Nói cho anh biết bạn trai tôi rất lợi hại đấy nhé!"

"Anh, anh Đông!" Người vừa cầm con dao lớn giơ lên kia bỗng nhiên lùi bước lại, dụi mắt một cái, nói: "Anh Đông, đúng là anh rồi. Sao anh lại đánh em?"

Lúc này Trương Húc Đông mới nhìn rõ người kia lại là Tiểu Hàn, anh hỏi: "Chuyện gì xảy ra thế!"

"Đại Hàn nói anh đi tìm chị dâu, em tình cờ ở gần đây, lúc đến thấy mấy tên lưu manh đang tán tỉnh chị dâu nên tức giận, dẫn đến đánh nhau. Không ngờ lại mấy tên lưu manh này lại là người của Bảo Long Môn!" Tiểu Hàn dáng vẻ tuấn tú lấy tay lau mũi, nói:" Được rồi, anh tới thì không sao rồi, em phải cứu các anh em thôi! "

Nói xong, Tiểu Hàn mang theo con dao lớn kia đi vào trong khu vực đánh nhau. Cậu ta xông vào phía trong nhưng lại bị những người đó ép lui lại, sau đó cậu ta bắt đầu kéo lấy người dưới đất rồi hét lên: "Đi ra!"

Nhạc trong vũ trường ngừng lại, ánh đèn chói lọi trở nên yên tĩnh, giờ phút này có một số khách hàng bị mời ra ngoài. Hơn hai mươi người đàn ông đứng thành một vòng tròn xung quanh Tiểu Hàn, trong tay bọn họ đều giữ lấy một người. Một người đàn ông mặc áo đen tay lửng, có một vết sẹo bên mặt trái, nói: "Tối nay tạm ngừng kinh doanh, tối mai gửi tặng mỗi người chục cốc bia để tiếp tục nhảy nhót nhé. Bây giờ mong mọi người cho Thiên Hạo tôi mặt mũi, rời khỏi đây đi!"

Lời anh ta nói xong lập tức có hiệu quả ngay, các khách hàng cũng gọi một tiếng "anh Hạo", rồi miễn cưỡng rời đi. Hiện trường lúc này chỉ còn lại đám người Trương Húc Đông, một tên đàn em bên kia vỗ ống thép nói: "Người anh em này, anh Hạo đã có lời, anh cứ đưa bạn gái của anh rời đi đi, ở đây... "

Rầm!

Trương Húc Đông một cú đá bay cậu ta ra xa, ngoắc ngoắc tay về phía Tiểu Hàn nói: "Tiểu Hàn, giúp tôi đỡ Tâm Di!"

Tên Thiên Hạo đó, nháy mắt với đàn em, đóng cửa vũ trường lại. Số lượng người từ tầng hai đi xuống không ngừng tăng lên, tăng dần tới hơn ba mươi người, anh ta cười nói: "Không nghĩ đến hôm nay chúng ta lại may mắn như vậy, còn có nhân vật lớn Tiểu Hàn của Thanh Long Hội đến chơi nữa chứ. Các anh em, phải đón tiếp thật tốt nhé, đừng để người ta nói Bảo Long Môn chúng ta tiếp đãi không chu toàn!"

"Bảo Long Môn cùng Thanh Long hội của chúng ta là đối thủ không đội trời chung từ lâu, tối nay chúng ta khó mà đi ra ngoài được!" Tiêu Hàn thấp giọng nói: "Nhưng chỉ cần chúng ta cầm cự được nửa giờ, viện binh sẽ tới ngay!"

Trương Húc Đông gật đầu, quả thật có chút khó giải quyết. Người của đối phương có quá nhiều, mà anh thì không thể bảo toàn được cho nhiều người như vậy được, hơn nữa còn có một người phụ nữ uống say. Nếu phải cầm cự nửa tiếng đồng hộ, vậy thì chỉ có một cách thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv