Còn chưa đến hai người kẻ thù không đội trời chung đã tìm tới cửa rồi, từ bốn giờ sáng, sản nghiệp Thẩm thị do Trương Húc Đông phụ trách đã bắt đầu bị tấn công dữ dội, cổ phiếu của các ngành công nghiệp lớn đều giảm, tất cả những người có trách nhiệm bắt đầu gọi điện liên tục cho Trương Húc Đông, trừ một số ngành chưa niêm yết, các ngành khác đều vô cùng bấp bênh.
Ngày này, sản nghiệp Thẩm thị bị giáng đòn nặng nề nhất, số tiền bị mất đã lên tới gần một trăm triệu, vốn dĩ các cổ đông rất xem trọng Trương Húc Đông, đặc biệt là những người ở thành phố Nam Kinh, họ bắt đầu nghi ngờ khả năng của Trương Húc Đông, tiền thì có thể bù đắp được, nhưng danh tiếng bị tổn thất, sẽ để lại hậu quả khó lường.
Vành mắt Trương Húc Đông đỏ hoe, cả đêm ngủ không ngon giấc, anh đã nghĩ đến là ba người Hách Kiến Vân, Trần Thăng, Hồ Sơn Nhạc làm, thoáng kiểm tra xác định suy luận này, quả là ba người giáng cho Trương Húc Đông một đồn đến đầu đầy sương mù.
Đối với cạnh tranh thương trường, Trương Húc Đông tất nhiên chả hiểu mô tê ra làm sao, cho nên không biết phải đánh trả thế nào, anh suốt ruột làm dây thần tam giác lại ẩn ẩn phát tác, nhẹ xoa huyệt thái dương, lúc này Vương Duyệt lại gọi điện thoại đến, Trương Húc Đông nói mấy câu xong thì sắc mặt trở nên rất kém, không chỉ những sản nghiệp khác mà ngay đến ngành giải trí cũng bắt đầu bị chèn ép, đối phương đã dùng nhiều hoạt động và mức giá rẻ khác nhau thu hút được một lượng lớn khách hàng cũ tìm đến chỗ của mình.
Trương Húc Đông vẫn là đánh giá thấp năng lực của ba người này, còn tưởng có Bắc Đường Ngạo uy hiếp, Hồ Sơn Nhạc không dám làm gì, hai người còn lại thì lại càng không dám, nhưng bây giờ xem ra bọn họ vẫn chưa từ bỏ, câu “người chết vì tiền, chim chết vì ăn” rất hợp để nói về lợi ích.
Tới cửa câu lạc bộ, gặp Vương Duyệt đã đợi từ lâu, Trương Húc Đông cau mày nói: “Nói đại khái những gì đã xảy ra cho tôi biết.”
“Ở chỗ chúng ta xảy ra hai việc, thứ nhất là bắt gặp khách hít hê rô in trong phòng VIP của chúng ta, còn bị phóng viên chụp được ảnh, chuyện khác là có người ở địa bàn chúng ta gây sự, hơn nữa đồ uống của bọn họ có ưu đãi, cho nên…” Lúc nói, Vương Duyệt không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Húc Đông, bởi vì anh ta đã vỗ ngực nói rằng mình là người có năng lực, nhưng chưa bao lâu đã để xảy ra chuyện như vậy.
Trương Húc Đông gật đầu, lấy thuốc lá ra cho vào miệng nhưng không châm lửa, hít một hơi thật sâu nói: “Vương Duyệt, cậu thấy hai chuyện này thế nào?”
Vương Duyệt lập tức bắt đầu kể khổ, nói: “Sếp, hê rô in đó không phải người ở địa bàn chúng ta bán, là khách tự mang theo, hơn cảnh sát và phóng viên sao có thể nhận được tin tức, đây chắc chắn là có người sắp xếp trước đó rồi. Tôi cho rằng đây là âm mưu trong kinh doanh, có người muốn phá công ty”
Trương Húc Đông cau mày, nhưng trong lòng lại đánh giá Vương Duyệt lần nữa, người này tuy rằng không quyết đoán lắm nhưng đầu óc rất nhanh nhạy, để anh ta quản lý ngành giải trí dư dả, thở dài hỏi: “Người hít hê rô in kia bị đưa đến đồn cảnh sát rồi à?”
Do chuyện của Trương Húc Đông và nhà họ Hồ đã đặt nền móng cho sản xuất kinh doanh, nên có thể nói các khách sạn và câu lạc bộ lớn có rất nhiều khách, loại ngành nghề này sợ nhất là không có ai đến, nếu không, sẽ tự kéo mình đi xuống, cần đưa ra những ưu đãi mới để kéo lại những khách hàng đã mất, lần này ổn định xuống mới là chặng đường phát triển quan trọng.
“Tôi với đội trường của bọn họ là bạn bè, cho nên tôi không để bọn họ dẫn người đi trước, muốn đợi sếp đến rồi mời đưa ra kết luận!” Vương Duyệt cung kính nói.
Trương Húc Đông khẽ gật đầu, như vậy làm cho anh có phần hài lòng nói: “Địa bàn của chúng ta là chính quy hơn nữa lại to lớn, người thường hiểu quy tắc sẽ không đến là loạn, nếu thật sự có người ngáng chân, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không dễ dàng nói ra, cậu thử dùng sức cậy miệng họ ra, nhưng không được gây ra chết chóc.”
Vương Duyệt gật đầu thật mạnh, trong mắt hiện lên một tia hung ác, đây là người phụ trách một tụ điểm giải trí, tuy rằng cậu ta còn hơi yếu, nhưng có còn hơn không, nói: “Tôi đã chuẩn bị mời cảnh sát ăn cơm một bữa, tiện thể giải thích tình huống với họ một chút.”
Trương Húc Đông gật đầu, anh đi về phía văn phòng trong câu lạc bộ, thật ra anh không từ chối thủ đoạn bạo lực, nhưng nếu có thể giải quyết tốt nhất vẫn không nên làm, dù sao chưa quen cuộc sống nơi đây, nhưng có một số việc nhất định phải giải quyết dứt khoát, một đấm là có thể giải quyết mọi việc thi không cần tay chỉ tay giết.
Bước vào văn phòng, Trương Húc Đông nhìn thấy một người đàn ông ba mươi hai ba mươi ba tuổi đang ngồi trên ghế với vẻ mặt mơ hồ tức giận, khi nhìn thấy Trương Húc Đông bước vào, người đàn ông đó đứng dậy, duỗi thẳng thắt lưng, ánh mắt trở nên kiên định, không hề có chút sợ hãi nào, có lẽ cũng biết thân phận của Trương Húc Đông.
Nhìn người đàn ông này biểu hiện ra sự căm thù tà ác, Trương Húc Đông ngầm cau mày, xem ra là một kẻ cứng rắn, nhưng không hề tỏ ra lo lắng mà còn cười hiền hậu nói: “Ngồi xuống nói chuyện, chỗ này của tôi không có nhiều quy tắc.”
Người đàn ông đó lại ngồi xuống, nhưng đến một lời cảm ơn lịch sự cũng không có, như thể công nhân, nông dân và binh lính nhìn thấy những địa chủ cũ, không đấu với anh thì còn đấu với ai được nữa, anh chuẩn bị đội lên cái mũ xã hội chủ nghĩa rồi đấy!
“Tôi là Trương Húc Đông, là ông chủ chỗ này, cũng là chủ của sản nghiệp Thẩm thị. Không biết vị phóng viên này xưng hô thế nào?” Trương Húc Đông bình tĩnh nói, đối với những người như vậy, Trương Húc Đông giết anh ta mà không để lại chứng cứ gì là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng nhìn biểu hiện của người này, người này có một nghị lực không thể khuất phục trong xương, Trương Húc Đông kính phục những người như vậy, dù giết anh ta rất dễ dàng, nhưng anh muốn thu phục anh ta để mình sử dụng, mặc dù quá trình sẽ không dễ dàng đến vậy.
“Kỷ trong Kỷ Hiểu Lam, Mặc trong trầm mặc!” Người đàn ông vẫn đáp lại lời của Trương Húc Đông, dù sao người này cũng chẳng làm gì uy hiếp mình được.
Trương Húc Đông chậm rãi gật đầu, nói: “Anh Kỷ, giờ chỉ có hai người chúng ta, chúng ta cứ nói trắng ra đi. Tuy tôi còn một thân phận nữa, nhưng anh yên tâm, tôi tuyệt đối không phải là loại người lỗ mãng, nếu không tôi cũng sẽ không tự mình nói chuyện với anh!”
Kỷ Mặc gật đầu, cả người cũng dần dần buông lỏng, Trương Húc Đông đưa cho anh ta túi của mình, nói: “Đây là đồ của anh, chúng tôi chưa đụng qua, ngay đến ảnh cũng không xóa, anh có thể mang về đơn vị của anh, về phần xử lý ảnh thế nào thì là việc của các anh.”
Kỷ Mặc ngây người nhưng vẫn đưa tay ra lấy túi xách trong đó có máy ảnh, điện thoại di động, máy ghi âm,... Nếu chuyện thế này xảy ra vào trước kia, việc đầu tiên mọi người làm là xóa nội dung ngay lập tức, thậm chí có người còn đánh anh ta một cách thô bạo, nhưng Trương Húc Đông không làm như vậy, mà là trả lại đồ vật cho anh ta, điều này khiến anh ta cảm thấy có chút kỳ lạ và khó tin.
Kỷ Mặc nhìn chằm chằm vào Trương Húc Đông vài giây, anh ta đã là phóng viên nhiều năm, có thể nói là đã gặp vô số người, Trương Húc Đông càng ôn hòa thì càng khó đối phó, nhưng người trước mắt chỉ mới ngoài hai mươi, vậy mà đã quyền điều hành công việc kinh doanh của Thẩm Giai Tài còn đối phó với ba con cáo già Hồ Sơn Nhạc, Hách Kiến Vân, Trần Thăng, quả nhiên có thể thấy được dũng khí và thủ đoạn của người này.
Sau khi kiểm tra đồ đạc của mình, anh ta phát hiện đúng như Trương Húc Đông đã nói, Kỷ Mặc ngước nhìn Trương Húc Đông, nói: “Tôi sẽ báo cáo trung thực, các anh cứ chờ xử phạt của hai bên pháp luật và dư luận đi!”Nhưng giọng nói của anh ta rõ ràng là đang run rẩy, anh ta không còn khí thế như trước nữa.
“Haha, báo cáo trung thực? Chẳng lẽ anh không biết cái gọi là có tiền có thể xui ma khiến quỷ sao, chỉ cần tôi có đủ tiền, thì anh làm việc ở công ty nào tôi đều có thể mua được!”Trương Húc Đông cười nói: “Hơn nữa anh không thấy chuyện này rất kỳ quặc sao? Tôi tin pháp luật pháp sẽ để ý đến chứng cứ, nhưng những chứng cứ đó chưa chắc đã là thật, tôi tin sự thật hơn.”
Kỷ Mặc sững sờ, anh ta là một người vô cùng thông minh, chỉ là lúc trước vì sự an toàn của bản thân mới tiết lộ sự việc trước đó, nhưng anh ta lại không nghĩ đến tính xác thực của vấn đề này, những gì anh chụp là sự thật nhưng chưa chắc đã là chân tướng phía sau, anh ta thật sự không suy xét nhiều đến vậy. Có điều, anh ta vẫn không nghĩ ra được gì, nhưng đầu trống rỗng không biết phải phản bác Trương Húc Đông thế nào, chuyện này có quá nhiều điểm nghi vấn, hơn nữa nó giống như thủ đoạn cạnh tranh trong cùng một ngành hơn.
||||| Truyện đề cử: Tình Một Đêm Cùng Anh Rể |||||
Trương Húc Đông thấy anh ta không nói lời nào thì vừa cười vừa nói: “Anh Kỷ, phóng viên các anh thật sự rất vất vả, đồng lương bình thường, còn nguy hiểm, lúc trước tôi từng làm lính, tuy rằng khác với ngành nghề của anh, nhưng tính chất như nhau.”
Kỷ Mặc chậm rãi gật đầu, anh ta nghĩ đến những chuyện mà mình gặp phải những năm qua cũng không khỏi thở dài, nhìn Trương Húc Đông thẳng sống lưng, trong lòng có vài phần ấn tượng tốt, nói: “Anh Trương, thật ra tôi cũng từng đi lính hai năm.”
“Ồ, chả trách trên người anh Kỷ có hơi thở quen thuộc!” Trương Húc Đông gật đầu nói: “Tuy tôi mới đến thành phố Nam Kinh không lâu, nhưng danh tiếng của anh Kỷ đây cũng đã nghe qua, không có nhiều phóng viên giỏi nói với sự thật như anh, người dân cần những anh hùng phóng viên hậu trường như anh.”
Kỷ Mặc sững sờ hồi lâu, trong lòng rối bời đủ thứ cảm xúc, thậm chí suýt khóc, thật hiếm có người hiểu mình như vậy, thật ra anh ta cũng rất để ý đến tiền bạc, nhưng vì lương tâm của mình, anh ta sẽ không làm những việc tán tận tâm vì tiền, anh ta xuất thân nghèo khó, sau khi học xong đại học, anh ta đã chiến đấu trong quân đội trong hai năm, nhưng vì đắc tội với người ta nên bị chuyển ngành, kết quả là anh ấy trở thành một phóng viên hoàn toàn không phù hợp với chuyên ngành, nhưng anh ta rất thích nghề này, bởi vì cái nghề bị người khác chửi bới này thực ra lại có tác dụng rất lớn, đó là nói thẳng ra sự thật và đem lại công bằng cho người dân.
Lại nhìn người như Trương Húc Đông, trong lòng Kỷ Mặc thấy rất ấm áp, anh ta cảm thấy đã là một người lính thì chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện như vậy, hơn nữa Kỷ Mặc cũng biết thân phận của Trương Húc Đông, là trùm của bang Long, muốn đối phó mình là chuyện vô cùng đơn giản, trong lòng anh ta cho rằng Trương Húc Đông sẽ dùng cả tiền tài lẫn đe dọa để áp chế anh ta, nhưng cả hai đều không có, chuyện này khiến anh ta không hiểu, đồng thời cũng tò mò về người thanh niên này.
Trương Húc Đông thở dài nói: “Anh Kỷ, chẳng lẽ anh không cảm thấy tôi bị người ta hãm hại sao?”
Kỷ Mặc im lặng một lúc, đáp: “Ý anh là tôi bị người ta lợi dụng?” Là một phóng viên, Kỷ Mặc biết rất nhiều đồng nghiệp sẽ bị mua chuộc bằng tiền, sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì tiền, sau đó viết những điều phóng đại, làm mất đi ước nguyện ban đầu khi làm một phóng viên.
Trương Húc Đông gật gật đầu khẳng định: “Anh Kỷ, anh đã làm phóng viên nhiều năm vậy rồi, tôi nghĩ lúc trước chưa tỏ thì giờ đã tường, dù sao gặp nhiều rồi thì cũng không lạ nữa.”
Kỷ Mặc rốt cục nhẹ gật đầu, nói: “Tôi biết ba người Hồ, Hách, Trần đang đối phó với anh, đây là do bọn họ gây ra?!”
“Thương trường như chiến trường, trong đó mưa gió khó lường biến hóa đa đoan, cuối cùng cũng chỉ là quy về lợi ích, rất nhiều chuyện xảy cũng là thường. Giống như tôi bây giờ, bốn giờ sáng người phụ trách gọi điện không cách nào nghỉ ngơi được, sau đó tôi nhận điện thoại của Vương Duyệt, nói là bên này cũng xảy ra sự cố, ban đầu tôi tưởng là phóng viên của ba nhà bọn họ, muốn để tôi thân bại danh liệt. Nhưng vừa gặp anh Kỷ, tôi đã cảm thấy anh không phải loại người đó, cũng sẽ không bị người hay thứ gì dẫn dắt!”
“Tôi có phán đoán của mình.” Kỷ Mặc nhìn chằm chằm Trương Húc Đông, sau đó lấy máy ảnh, điện thoại di động và máy ghi âm ra, định xóa hình ảnh và âm thanh bên trong.