Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 222: Bắt Ô Ưng



Trên hào thành phố Nam Kinh có một cây cầu đá hình vòm, nghe nói đã có lịch sử mấy trăm năm rồi, mùa xuân tháng ba phong cảnh như vẽ, ban đêm lại thêm đèn đuốc sáng trưng, tựa như ngày nào cũng là năm mới, đâu đâu cũng có đèn lồng và đồ ăn vặt, người đi đường rộn ràng nhộn nhịp, Tiết Hiểu Hiểu đứng trên cầu vô cùng bắt mắt, mặc chiếc váy hồng một mảnh, đi đôi giày cao gót mát mẻ, mái tóc dài mượt, đung đưa với hàng liễu rũ rượi thu hút vô số sự chú ý.

Nhìn thấy Trương Húc Đông đi tới, Tiết Hiểu Hiểu khẽ nở cười với anh, đợi anh đến bên cạnh Tiết Hiểu Hiểu, hai người đứng trên cầu, nhìn dòng sông đang chảy róc rách, không ai nói một lời, giống như sợ hủy mất cảnh ý này.

“Lần này đến thành phố Nam Kinh may mà gặp được anh, nếu không em cũng không biết phải làm thế nào!” Tiết Hiểu Hiểu mở miệng, cô ta không dám nhìn Trương Húc Đông, mà nhìn bọt nước cá phun ra dưới ánh đèn: “Cảm ơn!”

“Khách sáo quá rồi. Hội nghị của em kết thúc rồi chứ?” Trương Húc Đông hỏi.

“Xong lâu rồi, xe chưa sửa xong thôi, em đã bàn bạc qua với công ty rồi, công ty để em ở lại đây khảo sát vài ngày, tiện thể đợi xe sửa xong!”Tiết Hiểu Hiểu gật đầu nói: “Anh ở thành phố Nam Kinh à? Không định về thành phố Ngọc nữa sao? Nghe người đã đụng vào xe tôi với mấy đồng nghiệp ở công ty nói hình như anh làm ăn ở thành phố Nam Kinh rất tốt!”

Trương Húc Đông nở nụ cười, nhìn cô ta nói: “Chỉ là nhận lời ủy thác của người phải hết lòng thôi, tiếp quản sản nghiệp của một ông chủ lớn như vậy, gần đây, đang giúp ông ấy điều chỉnh công ty, nên đã làm một số việc, cũng đạt được một ít danh tiếng!”

Tiết Hiểu Hiểu nhìn Trương Húc Đông, nói: “Xem ra anh thật không về thành phố Ngọc nữa rồi?”

“Ai bảo anh không về nữa chứ? Gốc rễ của anh là ở thành phố Ngọc, anh với thành phố Nam Kinh mà nói chỉ là một người khách qua đường, đến đây lần này là một bài kiểm tra cho bản thân, nếu anh không thể quản lý tốt nơi này, vậy thì về lại thành phố Ngọc rồi thì nên tìm một công việc mới!” Trương Húc Đông thoáng cười khổ nói.

Tiết Hiểu Hiểu gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa, mà cũng có lẽ cô ta cũng không biết mình nên hỏi thêm gì nữa…

“Chu Tử Hiên đó không tìm đến em gây rắc rối nữa chứ?” Tuy Trương Húc Đông biết Trần Uy qua đó, Chu Tử Hiên đó cũng không dám đến thêm, nhưng vẫn quan tâm hỏi thăm.

“Cái này thì phải cảm ơn anh Trần, không ngờ anh ấy cũng đến thành phố Nam Kinh!” “Anh Trần” trông lời của Tiết Hiểu Hiểu dĩ nhiên là Trần Uy, dù sao thì ở cùng một trường cũng thân quen hơn.

Trương Húc Đông mỉm cười, thở dài nói: “Sự thay đổi của em thật sự rất lớn, anh còn nhớ một năm trước em vẫn còn là một sinh viên, nào ngờ giờ em cũng đã thành một người phụ nữ mạnh mẽ rồi, nhìn dáng vẻ thật sự thay đổi rất lớn với cô gái mười tám đó!”

Tiết Hiểu Hiểu cũng tựa như chìm vào ký ức trước kia, trong miệng lầm bầm nói: “Phải đấy, con người thật sự sẽ thay đổi, nhớ lần đầu gặp anh, anh chỉ vừa mới đến trường cao đẳng, lúc đó thật sự là rất khờ dại không biết gì. Sau đó còn… còn…” Nghĩ đến mối quan hệ trước đây giữa hai người, Tiết Hiểu Hiểu không khỏi đỏ mặt, câu tiếp theo càng nói càng thấp cuối cùng cũng không nghe được nữa.

Trương Húc Đông nhìn Tiết Hiểu Hiểu mảnh mai, trong lòng không khỏi muốn trêu chọc cô ta, vì vậy mỉm cười nói: “Nhớ lúc đó anh còn là đàn em khóa dưới của em, nhớ là lúc đó chúng ta đang cùng ăn với nhau, thì đúng lúc nhìn thất có đánh nhau ở cổng trường, trong lòng anh có phần cả kinh, thật không ngờ em vậy mà lại không sợ chút nào!”

Tiết Hiểu Hiểu cười ha ha nói: “Anh chưa học qua ‘sinh vật’ à? Đó gọi là sinh vật thích ứng hoàn cảnh, hoàn cảnh thay đổi sinh vật, quen là sẽ ổn, cơ mà lần đầu anh gặp đã bình tĩnh như vậy, thật ra lúc đó em đã có phần… Aizzz, đều là quá khứ cả rồi, không ngờ tên nhãi như anh đã thành trùm xã hội đen, tên nhóc lúc trước em ngưỡng mộ, giờ lại phản cảm.”

Trương Húc Đông chỉ vào mình nói: “Sao anh lại khiến em phản cảm rồi? Con người anh thứ nhất không phải là loại cậy mạnh làm ác, thứ hai không nhiễu đến mạng người, thứ ba không đùa giỡn nữ sinh, là một tấm gương xuất sắc của tuổi trẻ hiện đại. Hơn nữa, trên mặt anh có chữ sao? Có viết tôi là kẻ xấu à?” Nói rồi, anh đưa mặt mình tới.

Bởi vì Trương Húc Đông sáp tới quá gần, Tiết Hiểu Hiểu cơ hồ là thấy khuôn mặt của Trương Húc Đông ngay khi quay đầu lại, nhiệt độ quen thuộc truyền đến khiến khuôn mặt càng đỏ hơn, ngay đến nhịp thở cũng cảm thấy nhanh hơn, nên đẩy Trương Húc Đông ra một chút nói: “Kẻ xấu có ai khắc chữ lên mặt à? Sao em biết được giờ anh có biến thành kẻ xấu hay không?”

Trương Húc Đông cười gẩy điếu thuốc, nói: “Ý em là lúc trước anh rất xấu xa?”

“Anh cho rằng anh tốt lắm à? Học gì không học lại học người ta lăn lộn trong xã hội đen, em nghe nói rửa tay chậu vàng rất khó!” Tiết Hiểu Hiểu cố gắng hết sức để kiểm soát nhịp tim, cúi đầu nói.

Trương Húc Đông lại cười ha hả, đáp: “Kỳ thực anh cảm thấy trước kia rất tốt, ít nhất là không có trọng trách lớn đến vậy.”

“Gánh không được thì ngươi cũng đừng gánh nữa, Sa sư đệ!” Tiết Hiểu Hiểu vừa bật cười vừa nói.

“Thật ra em chưa xem qua nguyên tác, gánh trọng trách lớn nhất là Trư Bát Giới!”

“Haha, vậy anh chính là Trư Bát Giới, khó trách lại yêu thích phụ nữ đến vậy…”

Trương Húc Đông cạn lời, bản thân chỉ cung cấp cho cô ta kiến thức cơ bản, ngược lại bị cô ta cười nhạo, Tiết Hiểu Hiểu thật sự thay đổi rồi.

“Hiểu Hiểu, gần đây em với bạn trai sao rồi?” Trương Húc Đông đột nhiên hỏi.

Tiết Hiểu Hiểu lắc đầu: “Ở chung không đến hai tháng, aizzz, thích hợp không dễ tìm đến vậy, cơ mà em vẫn tin vào tình yêu như cũ, sẽ có một ngày em tìm được bạch mã hoàng tử của mình!”

Trương Húc Đông gãi đầu cười cười, nói: “Cũng đúng, không hợp thì đừng gượng ép bản thân, có lẽ ông chồng tương lai của em cũng đang ở đâu đó đợi em, tình yêu mà, ai có thể nói chính xác thứ này được chứ, thật ra một người cùng lúc yêu hai người hay nhiều người một lúc cũng có khả năng, chỉ tiếc là tình yêu là thứ ích kỷ, tuyệt đối không dung chứa kẻ thứ ba.”

“Không ngờ anh còn có thể hiểu rõ được đạo lý này, xem ra anh trưởng thành hơn rồi!” Tiết Hiểu Hiểu nhìn Trương Húc Đông.

Việc hai người đi từ yêu nhau đến chia tay, đến bên nhau rồi lại chia tay tưởng chừng rất phức tạp, nhưng thật ra, thanh niên thời này ai mà chẳng phải trải qua mấy mối tình mới có thể tìm thấy tình yêu đích thực, im lặng trong giây lát, Tiết Hiểu Hiểu đột nhiên lại hỏi: “ Húc Đông, anh và Tưởng Khả Hân rốt cuộc có phải anh em không?”

“Cái này thì liên quan gì?” Trương Húc Đông hỏi.

Tiết Hiểu Hiểu nghiêng đầu qua, hừ lạnh nói: “Không nói thì thôi.”

“Ặc… Em giận đấy à?” Trương Húc Đông nghiêng người qua hỏi: “Có phải là anh có thể hiểu là em đang ăn giấm của bạn trai cũ không?”

“Anh là bạn trai cũ của ai chứ? Anh nên tính là bạn trai cũ cũ, giờ quan hệ của chúng ta chỉ là bạn bè thông thường!” Ngoài mặt Tiết Hiểu Hiểu không quan tâm, nhưng trong lòng thực sự chua loét.

Trương Húc Đông nhún vai bất lực, anh không thể trêu chọc tiếp được nữa, làm Tiết Hiểu Hiểu khóc nữa thì không dọn nổi kết cục, con người cần trưởng thành, cần vết sẹo, đó là chứng minh bạn đã trải qua quá khứ, nhưng vạch vết sẹo đó ra thì cố chút thất đức, anh không muốn để Tiết Hiểu Hiểu lại đắm chìm vào mình lần nữa, vì nguyện có được trái tim một người, chỉ vì muốn bên người đến hết đời.

Hai người nói về ít tình hình cuộc sống gần đây, lúc này, điện thoại di động của Trương Húc Đông đổ chuông, anh xin lỗi Tiết Hiểu Hiểu, vừa qua một bên nhận điện thoại thì giọng nói bên kia là Tiểu Phượng, đã vậy vô cùng gấp rút, làm Trương Húc Đông sững người, lẽ nào bên kia còn có sở thích này? Vậy thì cũng không nên để mình nghe thấy chứ?

“Trương Húc Đông, anh mau đến đây, chúng tôi đang ở Trung Hoa Môn!” Giọng Tiểu Phượng cố ý đè xuống, rõ ràng là sợ người ta nghe được.

Trương Húc Đông sững sờ, không khỏi nhớ đến chuyện Ô Lăng Ảnh đánh cặp Hiên Viên kiếm, xem ra là chọn đêm nay, sắc mặt trầm xuống nói: “Tôi đến ngay, đợi tôi!”

Quay lại bên cạnh Tiết Hiểu Hiểu, Trương Húc Đông bất đắc dĩ nói: “Anh có việc cần xử lý, có thời gian anh sẽ gọi điện thoại cho em!”

“Vâng, vậy anh cẩn thận chút!” Tiết Hiểu Hiểu như cảm nhận được gì đó, cẩn thận nhắc nhở, đây là sự quan tâm của bạn bè với nhau, cô ta tin chắc như vậy.

Trương Húc Đông ừ một tiếng, gọi điện thoại cho Tiêu Diễm, vừa hay cậu ta và Trần Uy đang chơi ở gần đây, tất nhiên là Trần Uy chơi còn cậu ta lạnh lùng ngồi một chỗ, Trương Húc Đông kêu cậu ta đừng động tới Trần Uy đi ra, bản thân lập tức qua đón cậu ta.

Ô Lăng Ảnh không phải nhân vật nhỏ gì, hơn nữa Hiên Viên kiếm này cũng không phải một mình anh ta có thể trộm được từ bảo tàng ra, rất có khả năng còn có người giúp đỡ, hơn nữa Ô Lăng Ảnh cũng không phải kẻ ai cũng chịu được, nghĩ đến chắc chắn đều là nhân vật tàn nhẫn, Trương Húc Đông tất phải gọi đến Tiêu Diễm, bởi vì đầu óc cậu ta tỉnh táo làm việc lưu loát, nếu gọi Trần Uy đến, tên mập đó nói không chừng sẽ làm hỏng việc, dù sao cũng không phải sống mái với nhau.

Trước cửa hộp đêm, bên cạnh Tiêu Diễm có vài thanh niên gục ngã, Trương Húc Đông cậu ta xảy ra chuyện gì, cậu ta đáp cố ý bới móc muốn móc tiền, Trương Húc Đông cười một chút, hai người nhanh chóng đến Trung Hoa Môn.

Trung Hoa Môn còn gọi là Tụ Bảo Môn, đây là cổng phía nam của kinh đô vào thời nhà Minh, được vị hoàng đế đầu tiên của nhà Minh là Chu Nguyên Chương xây dựng, bây giờ nó là một danh lam thắng cảnh lớn ở thành phố Nam Kinh và là một đơn vị di tích văn hóa được bảo vệ trọng điểm quốc gia, Trương Húc Đông không ngờ bọn họ lại chọn chỗ này làm nơi tiến hành giao dịch, mua bán đồ của hoàng thất trước cửa hoàng gia, thực sự là có phần mỉa mai, tất nhiên cũng không là vì đây là chỗ tốt mà là vì người ta căn bản là không ngờ đến, xem ra bộ phận tình báo làm việc rất tốt!

Chưa đến một tiếng, Trương Húc Đông đã đến Trung Hoa Môn, hai người dừng lại ở một đoạn xa, xuống xe, Trương Húc Đông nói qua mọi chuyện một lượt với Tiêm Diễm, cậu ta không nói gì hết chỉ khẽ gật đầu, có thể thấy được ngọn lửa chiến đấu đã hừng hực trong mắt cậu ta, có ai từ Cao Đào bước ra mà không máu chiến?

Trương Húc Đông quét mắt qua một lượt, giờ là buổi tối, du khách ngoài Trung Hoa Môn ít đi rất nhiều, có điều vẫn có vài người đi dạo ở đây, nhiều đôi yêu nhau quên cả tình mà hôn nhau, Trương Húc Đông không thấy bóng dáng Tiểu Hoàng và Tiểu Phượng đâu, xem ra hai người đang làm tốt nhiệm vụ bí mật.

Lúc hai người Trương Húc Đông định cào trong tiếp, điện thoại Trương Húc Đông nhận được một tin nhắn, chỉ đơn giản là: “Trên Trung Hoa Môn!” tin nhắn là do Tiểu Phượng gửi, đại khái là địa điểm giao dịch, hai người chuyển điện thoại di động sang chế độ rung, sau đó đi về phía cổng chính.

Tất nhiên không đi vào cổng chính mà đi một vòng giống như người đi dạo bình thường, rất nhanh đã từ cổng phụ vào bên trong, Trương Húc Đông liếc nhìn không phát hiện bóng dáng Ô Lăng Ảnh đâu, ngược lại có mấy cô gái ăn mặc hở hang khiến Trương Húc Đông giật giật khóe miệng. Nơi này có người ngoại quốc so ra thì không kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ dáng vẻ của bọn họ lơ đễnh, giống như đang đi ăn trộm ăn cắp, không phải dạng nhàn nhã đến đây đi dạo, có thể bọn họ chính là người giao dịch với Ô Lăng Ảnh.

“Nhìn lên trên!” Lại có tin nhắn khác đến điện thoại Trương Húc Đông đang cầm, trên đó chỉ có ba chữ.

Trương Húc Đông để điện thoại lại, thản nhiên nhìn lên, có hai người đang ngồi xổm trên đó, nếu không phải người bên đó muốn anh nhìn thấy, thì chỉ cần ngồi xuống là sẽ không thấy nữa, Trương Húc Đông cười khổ, trên đó chắc chắn rất lạnh, nhìn dáng vẻ thì bọn họ đang hứng gió đây!

Trương Húc Đông nhìn Tiêu Diễm, hai người vòng qua đấy, từ một phía tường trèo lên, Trương Húc Đông thì không cần nói xuất thân từ lính đánh thuê, Tiêu Diễm thì cũng đã có kinh nghiệm trong nhiều trận chiến, tường rõ ràng không phải là vấn đề, mười mấy giây sau, hai người đã lên đến cổng thành.

Trương Húc Đông khom người đến bên cạnh Tiểu Phượng, vỗ nhẹ vào vai cô ta, hỏi: “Tình hình bây giờ sao rồi?”

Đối với cách chào hỏi giữa đám đàn ông này, Tiểu Phượng chỉ trừng mắt liếc nhìn Trương Húc Đông, có lẽ vì sợ bị lộ tung tích nên Tiểu Phượng không làm ra những hành động thái quá, trầm giọng nói: “Bộ phận tình báo nhận được tin, nói địa điểm giao dịch của bọn họ là ở đây, cho nên tôi qua đây, muốn liên lạc với anh nhưng không có số điện thoại, chỉ đành lấy từ chỗ bộ trưởng Bắc Đường, nhiệm vụ quan trọng như vậy anh cũng không để trong lòng!” Lời nói của cô ta đầy tức giận, giống như phát hiện ra chồng mình đang vụng trộm với ai đó.

Trương Húc Đông liếc nhìn cô một cái: “Cô nói mà không biết ngượng à, nếu không phải cô cổ vũ tên nhãi Bắc Đường Nguyên Hằng đó quyết đấu với tôi, tôi sẽ rời chỗ của mình chắc?”

Tiểu Phượng không nói được gì, xem ra bản thân xém chút là gây ra sai lầm rồi, cảm thấy đuối lý cũng không nói gì nữa, cô ta biết rõ Bắc Đường Nguyên Hằng chắc chắn là thua rồi, nếu không Trương Húc Đông cũng không cần tới nữa, ánh mắt của Bắc Đường Ngạo xem ra không sai, dột nhiên cô ta phát hiện Tiêu Diễm, nhìn chằm chằm mấy lần, lại nhìn Trương Húc Đông, ý hỏi sao còn dẫn theo rắc rối đến?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv