Lý Nhiên cùng những người đó đi tới, đầu tiên lộ ra một nụ cười mỉm đắc ý, giống như có ý khiêu khích Trương Húc Đông vậy. Nhìn vẻ mặt thiếu đòn này, Trương Húc Đông hừ lạnh không để ý tới anh ta.
"Lộ Lộ, đã lâu không gặp anh Nhiên rồi đúng không? Có nhớ anh Nhiên không đấy?" Lý Nhiên ra vẻ lễ độ, lấy món quà từ trong ngực ra, nói: "Đây là chút tâm ý của anh, chúc em ngày càng xinh đẹp nhé, sinh nhật vui vẻ."
Trần Vũ Lộ hơi kinh ngạc trước sự xuất hiện của Lý Nhiên, cô ấy không mời người này. Cô ấy quen biết Lý Nhiên trong một số dịp xã giao, từ khi biết Lý Nhiên liều chết theo đuổi Lâm Tâm Di, cô ấy liền chán ghét người này đến cực điểm, nhưng cũng không tiện thể hiện quá rõ ràng, vì vậy cô ấy nhận món quà, rồi nói với một giọng điệu nhạt nhẽo: "Cảm ơn!"
Lý Nhiên tán gẫu vài câu với Trần Vũ Lộ, sau đó vội vàng đi đến bên cạnh Lâm Tâm Di ra sức nịnh nọt nói: "Tâm Di, cha anh đã bắt đầu lên kế hoạch xin phép chú Lâm, nói cách khác chúng ta rất nhanh sẽ thành người một nhà thôi."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, chuyện này xảy ra có chút quá đột ngột.
Lâm Tâm Di không nhịn được mà nhìn sang Trương Húc Đông một chút. Trong lòng cô cực kỳ không muốn, nhưng các cô đều là con gái của những gia đình kinh doanh giàu có, có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình được. Liên hôn thương mại là chuyện thường gặp, chỉ cần có liên quan đến việc làm ăn thì cũng không phải khó khăn gì. Mắt thấy tên đáng ghét này đang muốn ra tay với cô, cô thầm nghĩ lúc nào Trương Húc Đông mới có thể đồng ý với cô được chứ?.
||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||
Lý Nhiên không thèm để ý đến Trương Húc Đông đang nhíu mày đứng một bên, cười lạnh nói: "Nhà của chúng ta đã bắt đầu trang hoàng rồi, cha anh nói muốn đám cưới của chúng ta trở nên độc nhất vô nhị!"
Nghe nói về đám cưới, Lâm Tâm Di càng sốc hơn, sắc mặt chợt thay đổi, nghĩ đến chuyện cùng một người đàn ông đáng ghét như vậy sống chung với nhau, cô thật sự không thể chịu nổi, bèn lạnh giọng nói: "Lý Nhiên, tôi sẽ không gả cho anh đâu!"
"Anh Nhiên bị mắng kìa, ha ha..." Vài thanh niên ồn ào lên, cười lớn.
Vẻ mặt Lý Nhiên lộ ra sự lúng túng, trong lòng thầm mắng: Thứ gái điếm không biết điều như cô, còn ở đây giả bộ nữa, nếu cô dám không đồng ý, cha người chấp nhận chắc. Nếu cô dám chọc giận ông đây, ông đây sẽ cho người trói cô lại, sau khi chơi đủ rồi thì bán ra nước ngoài vậy.
Tuy nhiên, anh ta vẫn cười nói: "Tâm Di, em không cần vội từ chối, nếu chú Lâm đồng ý, em cũng không thể làm trái ý của ông ấy rồi nguyện ý trở thành một đứa con gái bất hiếu đấy chứ!"
Trong lòng Trương Húc Đông lúc này vô cùng rối loạn, đây là lần đầu tiên anh có cảm xúc như vậy, cho nên cứ ngơ ngác đứng ở đó, không biết nên phản ứng thế nào. Sau khi định thần lại thì anh đã đứng trước người Lâm Tâm Di, vẻ mặt lạnh như băng nói: "Tâm Di là bạn gái của tôi, anh cút ngay."
Ở trước mặt nhiều người như vậy, Lý Nhiên nhất thời cảm thấy mất hết mặt mũi. Tuy nhiên anh ta cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, lần này anh ta đã rút kinh nghiệm, không động tay động chân với Trương Húc Đông nữa, mà chỉ cười lạnh nói: "Trương Húc Đông, chuyện này không đến lượt anh lên tiếng đâu. Tuy nhiên, đến lúc đó tôi nhất định sẽ nhờ Tâm Di gửi thiệp mời cho anh, ai bảo anh lại là bạn trai cũ của cô ấy cơ chứ!"
Không đợi Trương Húc Đông nổi điên, Lý Nhiên liền nói tiếp: "Các anh em, chúng ta cùng nhau uống một ly thôi!"
Trương Húc Đông rất muốn đấm vào khuôn mặt phách lối kia, nhưng anh lại không tìm được cớ nào cả, chỉ đành nhìn Lý Nhiên vừa cười vừa rời đi. Khi anh quay đầu lại nhìn về phía Lâm Tâm Di, Lâm Tâm Di đang cắn môi, nước mắt lưng tròng.
"Đến phòng em trước đi!" Trần Vũ Lộ kéo Lâm Tâm Di, ba người bọn họ liền đi về phía phòng của cô ấy.
"Tôi đã biết chuyện hôm nay sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nhưng không ngờ rằng lại đến sớm như thế!" Cả ba người thừ ra một lúc lâu, nước mắt của Lâm Tâm Di không kìm được đã lăn dài trên gò má.
Trương Húc Đông vỗ vỗ bờ vai cô, an ủi nói: "Em ngồi xuống trò chuyện đàng hoàng với cha thử xem, nói em không thích Lý Nhiên, có lẽ cha em sẽ nghĩ đến cảm xúc của con gái mà không bắt ép em làm chuyện mà em không muốn làm đâu."
"Ôi cha!" Trần Vũ Lộ thở dài, nói: "Anh rể, anh không hiểu chuyện trong giới kinh doanh đâu, hôn nhân của chúng em đều không thể nằm trong dự tính ban đầu của mình, em thường ảo tưởng với chị Tâm Di rằng nếu chúng em sinh ra trong một gia đình bình thường thì tốt biết bao. Tuy sống một cuộc đời bình thường nhưng lại có thể chọn những gì mình thích. "
"Húc Đông, anh có thể đưa em đi không?" Đột nhiên, Lâm Tâm Di lộ ra ánh mắt mong đợi, nói: "Chúng ta có thể đến một thành phố xa lạ rồi sống một cuộc sống mà chúng ta mong muốn!"
Trương Húc Đông không biết phải đáp lại như thế nào, nhìn vẻ bi thương của cô gái con nhà giàu có trước mặt, trong lòng anh rất cảm thông với cô. Mặc dù chỉ tiếp xúc với nhau trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng anh cũng cảm nhận được tấm lòng lương thiện của Lâm Tâm Di. Cô có thể chủ động bày tỏ tình cảm với anh thật đúng là làm cho người ta cảm động, nhưng mà, thứ tình yêu này, đối với Trương Húc Đông mà nói, căn bản là xa không thể với tới.
Một người hai tay đã từng bê bết máu tươi, không biết có bao nhiêu người đang tìm anh, sớm muộn gì có một ngày bọn họ cũng sẽ tìm được đến Trung Quốc này, khi đó sẽ lại mang theo một cơn mưa máu tanh cho những người xung quanh anh, kết quả sẽ chỉ hại người hại mình mà thôi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trương Húc Đông nói: "Trốn tránh không phải là cách giải quyết duy nhất. Chỉ là hiện tại tôi không có năng lực mang lại hạnh phúc mà em muốn!"
Lâm Tâm Di dựa vào vai Trương Húc Đông thì thào nói: "Chỉ cần được ở bên cạnh anh, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của em!"
"Ôi ôi..." Trần Vũ Lộ lấy hai tay che miệng lại, khóc lên: "Cảm động quá. Khi nào thì bọn chị rời đi? Em sẽ đặt vé máy bay trước cho hai người!"
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, một giọng nói truyền vào: "Thưa cô, ông Trần mời cô xuống, ông ấy nói bữa tiệc lajao tức phải bắt đầu rồi!"
"Đã biết!" Trần Vũ Lộ đứng lên, lau sạch nước mắt trên mặt nói: "Chuyện này không vội, hôm nay là sinh nhật của em, chúng ta phải vui vẻ mới được!"
Cộc cộc cộc!
"Lộ Lộ, Tâm Di có ở trong phòng của cháu không?" Ngoài cửa vang lên giọng nói của một người đàn ông, Lâm Tâm Di vội vàng xua tay, Trần Vũ Lộ nói: "Chú Lâm, chị Tâm Di mới vừa đi ra ngoài, chắc đã có mặt trong sảnh tiệc rồi, cháu trang điểm lại một chút rồi lập tức ra ngoài ngay!"
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rời đi, Trương Húc Đông chờ hai vị đại tiểu thư sửa sang trang điểm lại xong, ba người bắt đầu đi xuống lầu. Giờ phút này có không dưới trăm người đang đứng hoặc ngồi trong sảnh tiệc lầu một, nam thì mang âu phục giày gia, nữ thì trang điểm xinh đẹp, tràn đầy phong cách của tầng lớp quý tộc ngày này.
"Ôi chao! Sinh nhật của em đã trở thành một buổi nói chuyện làm ăn và kết bạn của bọn họ rồi!" Trần Vũ Lộ lắc đầu, ngẩng đầu lên chỉ một chỗ nói: "Đó là cha của em, cha của chị Tâm Di và cha của Lý Nhiên!"
Trương Húc Đông nhìn thấy giữa đại sảnh, có ba người đàn ông trung niên tuổi tác xêm xêm nhau, một tay cầm ly rượu, lịch sự nhã nhặn. Ánh mắt anh tập trung vào một người đàn ông trung niên vẻ ngoài mạnh mẽ, dáng đứng thẳng tắp, anh nói: "Tôi qua đó xem một chút!"
"Nhân dịp sinh nhật Lộ Lộ, chuyện này chúng ta cứ quyết định như vậy đi!" Một người đàn ông trung niên với mái tóc chải ngược gọn gàng, sắc mặt cương nghị nâng ly lên mỉm cười nói.
Mà người đàn ông trung niên với vẻ ngoài mạnh mẽ đó chạm ly vào người trước mặt ông ấy, nói: "Anh Lý, chúng ta là đối tác làm ăn của nhau nhiều năm như vậy, em cũng nhìn Tiểu Nhiên lớn lên, tất cả đều theo ý anh vậy!"
"Ôi ôi... hai ông già các anh, lần này kết đôi với nhau thì giới kinh doanh làm gì còn đối thủ của hai người nữa chứ!" Một người đàn ông trung niên vóc dáng không cao khác, trán rộng mũi cao, vẻ mặt tràn đầy dáng vẻ vui mừng trêu chọc nói.
"Thật xin lỗi, quấy rầy một chút, bác là bác Lâm đúng không ạ?" Giờ phút này, Trương Húc Đông nhìn về phía người đàn ông trung niên với vẻ ngoài mạnh mẻ kia hỏi.
Lâm Vân xoay người lại đánh giá chàng trai trẻ tuổi này, ông ấy gật đầu nói: "Là tôi. Cậu là?"
"Trương Húc Đông!"
Trương Húc Đông nói tên của mình ra, Lâm Vân dường như đã nghe nói ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời lúc này lại không nhớ ra được, có lẽ là công tử nhà nào đó, theo thói quen bắt tay anh, hỏi: “Cậu Trương tìm tôi có chuyện gì sao?"
Đối diện với ba cặp mắt khó hiểu, Trương Húc Đông không chút luống cuống nói: "Bác Lâm, Tâm Di không thích Lý Nhiên, với tư cách là cha của cô ấy, bác nên xem xét đến cảm nhận của cô ấy thay vì coi cô ấy như một công cụ trên phương diện làm ăn!"
"Cậu là ai? Chuyện của hai nhà chúng tôi còn chưa đến phiên cậu để ý tới đâu!" Lý Ngọc lạnh lùng nói. Lý Nhiên bởi vì chuyện này mà mỗi ngày về nhà đều không ngừng nhắc đi nhắc lại, lỗ tai của ông ta cũng sắp bị mài thành vết chai rồi. Lâm Vân mới vừa đồng ý thì nửa đường lại xuất hiện một người, ông ta làm sao có thể không tức giận được chứ.
Huống chi Lý Ngọc cũng đã sớm có ý tứ này. Lâm Vân chỉ có một cô con gái này thôi, ai có thể lấy được Lâm Tâm Di đồng nghĩa với việc đem gia sản bạc triệu của Lâm gia nắm trong tay. Chỉ là vẫn không có thời cơ thích hợp, lo rằng Lâm Vân sẽ không đồng ý. Thật vất vả mới có một vụ làm ăn lớn, Lâm Vân vừa vặn đến nhờ ông ta giúp đỡ, ông ta tự nhiên cũng biết đây là thời cơ tốt để nhắc tới chuyện này. Không nghĩ nhanh như vậy liền có một tên Trương Húc Đông đánh tới, ông ta cực kỳ khó chịu.
"Tôi đang nói chuyện với bác Lâm, ông ở đâu ra mà lại lắm mồm quá vậy!" Trương Húc Đô cười lạnh mắng.
"Cậu..." Lí Ngọc bị sặc, có chút cứng họng, lập tức nhìn sang cha của Trần Vũ Lộ, nói: "Anh Trần, anh mời người này tới sao?"
Trần Thiệu Binh lại quan sát Trương Húc Đông thêm một lần nữa, khẽ lắc đầu nói: "Mong các vị để lại mặt mũi cho Trần gia, người đến đều là khách, tôi không muốn sinh nhật con gái tôi lại xảy ra chuyện không vui gì."
"Trương Húc Đông, anh là cái thá gì chứ!" Lý Nhiên chợt từ đâu chui đến, anh ta đã sớm âm thầm lén lút đứng ở một bên. Khi nghe được Trương Húc Đông sỉ nhục cha mình, cộng thêm chuyện trước đó bị Trương Húc Đông làm nhục, lửa giận của anh ta lại bốc lên hùn hụt, dĩ nhiên cũng muốn thể hiện khí thế của nhà họ Lý trước mặt bố vợ tương lai.
Giọng nói này thật sự không thấp, lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt của những người trong đại sảnh. Bọn họ bắt đầu rỉ tai thì thầm với nhau, nói Trương Húc Đông không có tư chất, nói Lý Nhiên mắng rất hay, Cũng có một số người nói tại sao người như Trương Húc Đông lại có thể đến dự buổi tiệc sinh nhật này, đủ lời nịnh nọt nhà họ Lý lần lượt kéo đến.
Trương Húc Đông cũng nghe thấy những lời hùa theo này, nhưng anh lại cười, nở một nụ cười xấu xa, bước về phía Lý Nhiên nói: "Vậy thì anh là thứ gì chứ? Rõ ràng là Tâm Di không thích anh, vậy mà anh vẫn cứ luôn đuổi bám theo cô ấy. Ông đây nói cho anh biết, nếu anh còn dám lộn xộn với Tâm Di nữa, ông đây sẽ cắt đứt chân của anh!"
Lý Nhiên không khỏi lùi về phía sau, bởi vì nỗi sợ hãi trong lòng anh ta một lần nữa lại thay thế lửa giận. Nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha, nói: "Trương Húc Đông, tôi cảnh cáo anh, chú Lâm đã đồng ý với nhà họ Lý rồi, anh mới là người không nên trêu chọc Tâm Di kìa!"
Bốp!
Trương Húc Đông bất ngờ tát Lý Nhiên một cái, anh ta trực tiếp bay ra xa vài mét, ngã trúng mấy người đang vây xem phía sau. Hiển nhiên Trương Húc Đông không hề có chút nể nang nào cả. Trong nháy mắt cảnh tượng trở nên vô cùng yên tĩnh.