Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 185: Tình thế bất đắc dĩ



Gọi điện thoại cho Tưởng Khả Hân đi từ ký túc xá xuống, thấy cô gái nhỏ này khóc đến mắt đục đỏ ngầu, hỏi cô ta làm sao, Tưởng Khả Hân cũng không nói, không cần Trương Húc Đông phải để ý đến, sau đó quay đầu chạy về ký túc xá.

Tuy rằng rất muốn lên theo nhưng Trương Húc Đông nhìn thấy thím trông ký túc xá dáng vẻ dữ tợn vẫn là thôi, thời gian là liều thuốc tốt nhất, đặc biệt là trị vết thương tình cảm.

Sau khi rời khỏi trường đại học, Trương Húc Đông lái xe chậm rãi trên đường trên miệng ngậm điếu thuốc, trên đường thỉnh thoảng có mấy cô em gái cả gan lớn mật liếc mắt đưa tình với anh, nhưng bây giờ mới bước sang mùa hạ, mùa thu còn xa vời lắm, không biết đến bao giờ mọi thứ đã lặng lẽ đâm chồi xanh, thời gian trôi thật nhanh!

Vào lúc Trương Húc Đông đang nhàm chán, một chiếc di động vang lên, anh vừa nhìn đã chau mày, nhân vật này còn khó chơi hơn cả Tưởng Khả Hân-Tiết Hiểu Hiểu, cô gái này và Trương Húc Đông từng có một thời qua lại, bản thân mình là kẻ phong lưu quay đầu, cô ta nên làm sao đây, phát sầu mà!

Tiết Hiểu Hiểu vẫn chưa biết, gọi điện đến đầy vui sướng lại thêm oán trách, bởi vì Trương Húc Đông về mà không thông báo cho cô ta, cô ta cũng chỉ vừa mới biết, muốn Trương Húc Đông mời cô ta đi dùng bữa, Trương Húc Đông cũng không biết đáp ra sao, cũng không thể mang tâm lý trốn tránh đi gặp cô ta, đành phải đồng ý.

Trường cao đẳng Minh Nhật Tinh thuộc thể chế hai năm, Tiết Hiểu Hiểu sắp tốt nghiệp rồi, Trương Húc Đông muốn xem xét tìm cho cô ta một công việc, nhưng tuyệt đối không thể là ở bên Đông Thăng, thậm chí là không thể ở những doanh nghiệp anh thường qua lại, nếu không sẽ làm lạnh lòng Lâm Tâm Di, hẹn thời gian rồi chuẩn bị đến chỗ hẹn.

Địa điểm được chọn hơi lạ, Trương Húc Đông không ngờ đó là nhà hàng canh cay, Trương Húc Đông biết rằng Tiết Hiểu Hiểu không quen tiêu nhiều tiền như mấy người Lâm Tâm Di hay Tưởng Khả Hân, đây là phản ứng trời sinh của một người, anh không hề khinh thường cô ta mà cảm thấy quá tủi nhục cho cô ta.

Loại chuyện ăn uống này, có những lúc thừa dịp hẹn đến những nơi cao cấp, nhưng càng ở chỗ như vậy, càng không thể chứng minh đó là tình yêu, rất nhiều người có tiền mời các cô gái đến những chỗ hẹn như vậy dùng bữa, mục đích đơn giản mà rõ ràng, Trương Húc Đông cảm thấy lần này mình sẽ rất có đầu óc.

Nói đến đau đầu, sợi thần kinh tam giác của Trương Húc Đông lại bắt đầu mơ hồ làm đau, chỉ có điều không đau đớn như lần trước, anh lái xe về nhà bà nội uống thuốc trước, đến khoảng bảy giờ tối thì không lái xe mà bắt taxi đến một cửa hàng tên là "Canh cay Lục Nguyên".

Lúc xuống khỏi xe đã thấy Tiết Hiểu Hiểu đứng ở đó, phản ứng cô ta khác thường mặc vest nữ, chân đi giày gót nhọn đen, dáng vẻ giống như người đàn rời quê hương đi làm ăn trở về, người phụ như như vậy luôn phấn đấu quyết liệt để giành hạnh phúc.

Lâu vậy rồi mới gặp, Tiết Hiểu Hiểu đã lớn hơn rất nhiều, cả người tràn ngập cảm giác phụ nữ, mất đi vẻ ngây ngô trước kia, làm cho tên đàn ông trong cặp đôi yêu nhau đang mạnh mẽ hôn bạn gái còn lén liếc nhìn Tiết Hiểu Hiểu, giống như trâu đực ngày xuân, kết quả là bị bán gái đá một cái vào chân thật mạnh, đau đến nghiến răng nghiến lợi, không tiếp tục làm ra cái chuyện như cắm sừng trước mắt nữa.

Trương Húc Đông thở dài con gái mười tám là thay đổi lớn nhất, đi qua, không biết Tiết Hiểu Hiểu muốn làm gì, lẽ nào muốn là thư ký cho mình?

“Húc Đông, sao giờ anh mới đến?” Tiết Hiểu Hiểu bĩu môi vẻ mặt không vui.

“Ngại quá, tắc đường!” Trương Húc Đông chỉ có thể làm lấy lệ như vậy, đối với bạn cũ của mình, tổn thương cô ấy một lần rồi nếu còn có lần hai thì thực sự có hơi tàn nhẫn.

“Thật sự là kiếm cớ?” Tiết Hiểu Hiểu trợn mắt liếc nhìn Trương Húc Đông, nhấc túi xách một vòng hỏi: “Sao hả? Em ăn mặc như vậy đẹp không?”

“Đẹp lắm!” Trương Húc Đông không thể phủ nhận nói, đối diện với Tiết Hiểu Hiểu trong lòng anh luôn có cảm giác tội lỗi, giống như đã phụ một người con gái đã đợi mình một năm trời, không biết cô ta có giống với Tưởng Khả Hân hay không, đàn ông mà, ngẫm lại có đôi khi muốn quay đầu, thật đúng là không dễ dàng.

“Sao lại muốn anh mời em ăn cơm ở đây? Lẽ nào lo anh không trả nổi tiền sao?” Trương Húc Đông hỏi.

“Không quên được những ngày khó khăn trước đây!” Tiết Hiểu Hiểu dịu dàng cười, nói: “Em tìm được công việc rồi, lần này là muốn mời anh ăn một lần, mong anh đừng chê em keo kiệt, thật ra gần đây em hay đến đây, canh cay ở đây thơm lắm đấy!”

“Vậy sao?” Trương Húc Đông cười khổ, thơm hay không thơm, chỉ biết Tiết Hiểu Hiểu giường như đã thay đổi rồi, thay đổi thành người anh không biết, xa vời không giống khoảng cách bây giờ, một số thứ không thể quay trở lại: “Cố công việc là tốt rồi, cố gắng thật tốt, con gái nhất định phải tìm một người đàn ông tốt, nhưng bản thân cũng không thể không có sự nghiệp!”

“em cũng cảm thấy vậy!” Tiết Hiểu Hiểu gật đầu nói: “Sao lại chỉ có mình anh?”

“Ặc… Em muốn anh dẫn theo ai?” Trương Húc Đông cười khổ nói.

"Không có ai, như vậy cũng rất tốt!" Giọng Tiết Hiểu Hiểu càng ngày càng thấp, có một cảm giác khó tả, cô ta thực sự cảm thấy Trương Húc Đông đã thay đổi, đây là những gì cô ta đã hy vọng, nhưng hình như lại không vui, vì vậy đành đổi chủ đề: “Mì xào ở thêm canh cay ở quán này thật sự rất tuyệt!” Cô ta chỉ vào một cửa hàng nhỏ khác cách đó không xa.

“Em không sợ phá mất hình tượng người đẹp à?” Trương Húc Đông hỏi.

“Hình tượng không phải là anh ăn ở đâu, mặc cái gì, chụp ảnh chỗ nào, mà là ở trong trái tim anh!” Tiết Hiểu Hiểu chỉ chỉ ngực Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông sững sờ một lúc, rồi lắc đầu bất lực, con người đúng là động vật dễ thay đổi nhất, nhưng những gì cô ta nói cũng không tệ, thật sự là có đạo lý, Trương Húc Đông đã cảm nhận được, hôm nay cho dù anh không nói, Tiết Hiểu Hiểu cũng sẽ nói ra những lời làm người ta làm cho người trợn mắt há hốc mồm, anh chỉ muốn xem đối phương có chấp nhận được không, chưa từng ngờ đến mình có thể...

“Húc Đông, tại sao lại giữ khoảng cách xa vậy? Em sẽ ăn anh à?” Tiết Hiểu Hiểu nhìn Trương Húc Đông, hơi ngạc nhiên khi Trương Húc Đông cách cô ta hơn hai mét, tựa hồ cô ta là một con sói đói, còn anh chỉ là một con cừu nhỏ.

“Anh muốn như vậy, không muốn làm trì hoãn hạnh phúc của em lâu hơn nữa!” Trương Húc Đông chỉ vào cặp đôi tình nhân thân mật ở phía xa, anh nghĩ mình đã nói rõ rồi!

“Yên tâm, em không có ý gì khác, hơn nữa em cũng có bạn trai rồi!” Lời Tiết Hiểu Hiểu nói Trương Húc Đông cũng đã nghĩ đến rồi, nhưng nghe được vẫn giống như sét đánh ngang tai, đàn ông quả thật có tính chiếm hữu mạnh mẽ như vậy đấy, nói khó nghe thì chính là ích kỷ, chẳng trách đàn ông có mấy người con gái thì được mà đều có thể làm được, nhưng con gái trăng hoa một chút lại không được.

“Có phải em qua đây lâu rồi không?” Trương Húc Đông vẻ mặt buồn bực chuyển chủ đề hỏi.

“Cũng chưa bao lâu, chỉ muốn ăn một bữa chia tay với anh!” Tiết Hiểu Hiểu dường như đã hạ quyết tâm, đưa chủ đề này trở lại một lần nữa, có nghĩa là cô ta muốn nói rõ mọi chuyện với Trương Húc Đông.

Nói rõ sao? Trương Húc Đông không biết nữa, chẳng qua hai người ngầm hiểu lẫn nhau, có những thứ chỉ là một câu chuyện, hai người gần gũi hơn mức bạn bè, nhưng cách người yêu xa lắm, tất nhiên là quan hệ cũng vô cùng đơn thuần, một nam một nữ đơn thuần cùng cười với nhau, vào quán canh cay.

Quy mô cửa hàng này cũng không tệ, ngoại trừ đỉnh đầu được che bằng tấm ni lông che mưa, bên trong có hơn chục cái nồi trên bàn sắt sôi sùng sục, nhưng âm thanh rất tốt, nhìn đều như những cặp đôi, còn ăn mặc như bọn họ đến đây ăn thì họ là cặp đầu tiên.

Trương Húc Đông cảm thấy là một người lịch thiệp nên giúp Tiết Hiểu Hiểu lau bàn ghế, sau đó hai người ngồi xuống, nhất thời không biết nói gì, Tiết Hiểu Hiểu nói rằng cô ấy đi mua mì xào bên cạnh, còn Trương Húc Đông thì ngơ ngác ngồi đó.

Ông chủ mang thực đơn qua cho Trương Húc Đông chọn, anh kêu ông chủ đặt thực đơn xuống trước, vì còn đang đợi Tiết Hiểu Hiểu, ông chủ đành gật đầu đồng ý, ông chưa từng thấy cặp đôi nào đến quán ông ăn cay với biểu cảm như thế này nên nhanh chóng đoán được là chia tay nên cũng không làm phiền nhiều.

Sau khi Tiết Hiểu Hiểu quay lại, thì đưa cho Trương Húc Đông một bát mì xào, sau đó mới bắt đầu gọi đồ ăn, một lúc sau, đồ ăn vặt cô gọi đều lên hết, mỗi món đều hai phần, hai người nhìn nhau cười.

Trương Húc Đông uống nước ngọt, bệnh của anh làm anh không thể uống rượu nữa, mặc dù lượng thuốc lá của anh cũng đã giảm đi nhiều nhưng anh vẫn lấy ra một điếu bắt đầu hút, anh có phần không dám nhìn vào mắt Tiết Hiểu Hiểu, chỉ cúi đầu: “Công ty nào vậy?”

“Chỗ em làm à?”

“Ừ!”

“Là công ty bất động sản, hơn nữa cũng rất nổi ở thành phố Ngọc, bất động sản Dương Quang!”

Trương Húc Đông sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, nói “Sao em lại đến bất động sản Dương Quang?”

“Sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Tiết Hiểu Hiểu khó hiểu, cũng nhìn về phía anh.

Trương Húc Đông nở nụ cười khổ nói: "Không có gì. Đãi ngộ như thế nào?"

“Không tồi, lương cứng là ba nghìn tám, có hoa hồng, còn trả năm khoản bảo hiểm và một quỹ nhà ở.”

“Thực sự không tồi!” Trương Húc Đông thở dài, đột nhiên hỏi: "Bạn trai em làm gì?"

“Giống em, bọn em quen ở công ty, anh ấy phụ trách nhận đơn xin việc, kết quả là chọn trúng em!” Tiết Hiểu Hiểu có chút đắc ý nói, tự hồ cô thật sự rất hạnh phúc.

Trương Húc Đông ăn không được mấy miếng, anh thật sự là ăn không vào, hôm nay có nhiều chuyện không hay, xoa xoa thái dương rồi lại vô thức châm điếu thuốc: “Em có số điện thoại của anh đúng không? Sau này có việc gì cần anh giúp thì cứ gọi cho anh, nếu giúp được anh nhất định giúp!”

“Được!” Tiết Hiểu Hiểu gật đầu.

Cả hai không nói gì nhiều, tình cảnh hơi khó xử, Trương Húc Đông nhìn ra bên ngoài qua lớp kính mờ, Bầu trời u ám, xem ra trời sắp mưa: “Anh ăn no rồi, anh ra ngoài không lái xe, anh về trước đây, đợi lát nữa lại không gọi được xe!”

Tiết Hiểu Hiểu mấp máy miệng, dùng giấy lau xong thì kêu: “Ông chủ, tính tiền.” cô ta lại cười nói với Trương Húc Đông: “Em biết hai chúng ta không phải là người cùng một thế giới, cho nên em chọn lui bước, cuộc sống không phải là cuốn tiểu thuyết ngôn tình, em cũng sẽ không đợi anh mãi được, em cũng có cuộc sống của em!”

“Cảm ơn!” Trương Húc Đông không nhúc nhích, nhìn Tiết Hiểu Hiểu đứng dậy rời đi, nhưng không thấy giọt nước mắt của Tiết Hiểu Hiểu.

Cơn gió thoảng qua mang theo mùi mưa, Tiết Hiểu Hiểu đi trên phố, mưa chảy dài trên tóc rồi lên má cô ta, mà cũng không thể phân biệt được đó là mưa hay là nước mắt, một cái thùng rác lộ ra, cô ta vứt đồ trong tay, đến một góc, ngồi xổm xuống khóc nức nở.

Zhang Xudong đã lặng lẽ đi theo phía sau, nhìn thấy cảnh tượng này, anh cảm thấy hơi đau lòng, một người đàn ông quá đa tình là chuyện xấu, anh nghiến răng không bước tới mà chỉ đứng từ xa quan sát.

Có những người gặp được rồi nhưng không nhất định là có kết quả, mặc dù trong lòng có vô vàn cái không nỡ nhưng cũng có cả ngàn vạn cái khác bạn không muốn nữa, có thể vài năm sau, Trương Húc Đông sẽ khóc khi nghĩ đến cảnh này, nhưng thực tế là vậy không phải chỉ là một câu chuyện, đi đến một mức độ nhất định, chỉ có thể chấp nhận, bởi vì đó là hiện thực.

Trên đường trở về, Trương Húc Đông lại cảm thấy thê lương lần nữa, giống như khi anh vừa mới trở về Trung Quốc, không người thân thích, nhưng bây giờ thì không phải mà là trái tim trống rỗng, giống như một xác chết biết đi.

Một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc cầm chiếc ô trong suốt nhìn người đàn ông thất thần đi trong mưa, cô do dự một chút rồi đi lên: “Anh như vậy sẽ cảm đấy!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv