Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 156: Trụ sở chính của địch



Gia tộc Đông Phương thuê Bang Lang tấn công vào trụ sở chính của Bang Long, thực tế đã không còn là chuyện gì bí mật, hai bang phái mới phát triển giống nhau, không biết bên nào mạnh bên nào yếu, vốn là đông đảo cao thủ trong Bang Long đều không có gì lo ngại, nhiều lần Bang Long rơi vào tình huống nguy cấp, Bang Lang thì lại có gia tộc Đông Phương ở đằng sau chống tay, cho nên ai cũng được thể hiện cách nghĩ lẫn khả năng của mình, bởi vì thắng thua giữa hai bên đều không cách biệt nhau mấy.

Tất cả mọi người đều muốn xem xem Bang Long tiếng tăm lẫy lừng này cuối cùng sẽ thắng hay bại, nếu bại thì các đại ca đứng đầu bang này sẽ đầu quân vào nhà nào, và đại ca mất tích của Bang Long, Trương Húc Đông, chẳng lẽ sẽ tiếp tục mất tăm mất tích, hay là một ngày nào đó anh sẽ xuất hiện ở xó đường, trở thành một kẻ bơ vơ không nơi nương tựa?

"Thằng ranh Huy Hoàng là lính mới, với lại thực lực cũng thuộc dạng yếu nhất trong số các đại ca, Trần Bàng Tử còn mạnh hơn anh ta, để cậu ta dẫn theo chưa đầy hai trăm người canh giữ biệt thự Ngự Long, có được không đây?" Bên trong công xưởng huấn luyện, Tê Giác đấm bao cát, tiếng "bịch" vang lên liên hồi, gương mặt cậu ta có vẻ không phục.

"Tôi thấy có hơi nguy hiểm, để tôi đưa hai mươi người của Sát Thiên đi qua đó cũng được!" Huyết Sát đang lên một sợi dây thừng đỏ bên cạnh cũng lộ ra vẻ không vừa ý.

Huyết Linh Lung ở một bên nói: "Hiện giờ Huy Hoàng là quân sư bên Bang Long, mặc dù chúng ta không biết rõ về người đàn ông này, nhưng anh Đông không có đây, chúng ta chỉ đành nghe theo anh ta!"

"Linh Lung, tôi cũng không yên tâm, chúng ta đâu có quen biết gì thằng cha Huy Hoàng này, nhỡ anh ta làm ra chuyện gì đó không có lợi cho Bang Long thì anh Đông có mà phát điên lên mất!" A Lực nóng nảy hất gậy côn lên một cách thô bạo, trên chiếc gậy của anh ta có khắc hoa văn công phu tỉ mỉ, một đầu là rồng, một đầu là phượng, này là do Tarzan lấy từ kho binh khí của Nam Cung Diệp ra cho anh ta, nói là gậy đầu rồng đuôi phượng giả.

Huyết Linh Lung suy nghĩ một lát: "Thế này đi, ba người chúng ta chọn ra hai mươi thành viên của Sát Thiên, đến lúc giao chiến thì quan sát tình hình, đồng thời cũng để Huy Hoàng kia lên thay vị trí của anh Đông một thời gian, xem xem năng lực anh ta tới đâu!"

"Được!"

Trước cửa khu biệt thự Ngự Long.

Lúc này không ai ngờ Huy Hoàng đang đứng hút thuốc một mình ở cửa, anh ta mặc một chiếc áo khoác đen bên ngoài, trông giống một con chồn tinh đen đang đứng suy tính điều gì đen tối trong đầu, anh ta nhìn thấy mấy chiếc xe van đang lao tới từ phía xa, còn có mấy chiếc xe chở hàng theo sát phía sau, gương mặt anh ta lộ ra vẻ tự tin ngút trời.

"Đây chính là trụ sở chính của Bang Long ư? Tối nay nó sẽ thuộc về bọn này!" Một cái đầu thò ra khỏi chiếc xe van thứ hai, sau đó xe dừng lại, người kia từ trong xe nhảy xuống, là một thanh niên to béo tầm mét sáu, mặt mũi hung tợn, đặc biệt là cậu ta có cầm theo một cái liềm, dưới ánh trăng, cái liềm lóe lên một tia sáng chói buốt lạnh.

"Chiến thần Amur, thật sự là không còn ai có thể dùng được trong Bang Long nữa sao? Sao lại chỉ có một người ra nghênh chiến thế này?"

"Đại ca Amur, chúng ta có cần xông vào bên trong không? Liềm của tôi thèm khát lắm rồi!"

"Bang Long miệng hùm gan sứa, chẳng có gì đáng sợ!"

Đằng sau người thanh niên tên Amur là một đám đàn ông cao to vạm vỡ tới từ thảo nguyên, vừa đen vừa đông đảo cả một vùng, không nhìn thấy đâu là đầu của bọn họ, bọn họ đứng chật ních cả đầu đường, ai nấy đều cầm liềm, giống như một đám bò Tây Tạng to lớn, là giống đực, ẩn chứa ý chí chiến đấu cường mạnh và bất tử.

"Anh là ai?" Amur hỏi.

"Quân sư của Bang Long!" Huy Hoàng vút điếu thuốc đang hút dở xuống đất rồi lấy chân dẫm lên khiến tàn thuốc tắt lịm: "Anh là một trong số bảy chiến thần dùng liềm của Bang Lang, chiến thần Amur phải không?"

"Ồ, anh lại biết tên của tôi sao?" Khóe miệng Amur thích thú nhếch lên, lộ ra một nụ cười không hề có ý tốt.

"Đại ca Amur, tên quân sư của Bang Long này nhìn rất yếu ớt, lưỡi dao của tôi đã sắn sàng để đoạt lấy đầu anh ta, xin anh cho phép tôi ra trận!"

Amur trừng mắt nhìn tên đàn em lắm mồm vừa nãy, sau đó anh ta quay sang cười hào sảng nói với Huy Hoàng: "Xem ra so với tưởng tượng của chúng tôi thì Bang Long lại rời rạc hơn nhiều, ngay cả một người có thể ra trận chiến đấu cũng không có. Huy Hoàng phải không? Để xem anh làm sao đấu lại ba nghìn anh em của chúng tôi, tôi tha cho anh một con đường sống, anh gia nhập Bang Lang chúng tôi, ông chủ của Bang Lang nhất định sẽ cho anh tiếp tục làm quân sư, thậm chí anh còn có tiền đồ hơn nếu đầu quân về bang chúng tôi!"

Anh ta nói tiếp: "Đầu hàng đi, Bang Long cũng dám đấu lại Bang Lang chúng tôi, chúng tôi đều là sói của thảo nguyên, mà các người cùng lắm cũng chỉ như con chó canh cửa không biết sống chết, tốt hơn hết là trân trọng con đường sống mà chúng tôi trao cho này, để chúng tôi thống lĩnh trụ sở chính của Bang Lang, Bang Long nhất định phải trở thành đá lót đường cho Bang Lang chúng tôi!"

"Đúng vậy đúng vậy!"

"Bang Lang... Bang Lang... Bang Lang..."

Tất cả anh em trong Bang Lang đồng loạt hô lên, giọng điệu thô lỗ quả thực giống như đang hò hét tuyên truyền, khí thế sục sôi hơn gấp trăm lần anh em bên Bang Long.

"Suỵt!" Đột nhiên Huy Hoàng đưa ngón tay lên đặt ở giữa môi làm động tác giữ im lặng, những người kia ngẩn ra một lúc rồi cũng yên tĩnh trở lại: "Chỉ dựa vào quy mô này của các người, chúng tôi chỉ cần chọn ra mười người đã có thể khiến các người bại trận ngay lập tức!"

Một câu nói đầy sự kiêu ngạo này đã ngay lập tức phủ nhận sức mạnh của đội quân ba nghìn người, đương lúc những người kia chưa kịp nổi giận thì Huy Hoàng đã nói tiếp: "Tôi cảm thấy mọi người là đàn ông khỏe mạnh, đều là những nam tử hán đại trượng phu của Trung Quốc, chẳng lẽ mọi người đều không biết gia tộc Đông Phương và tổ chức thần hồn của nước Nhật Bản có quan hệ với nhau sao? Đều là người Trung Quốc, tại sao chúng ta lại phải chịu làm quân cờ cho bọn họ? Chúng ta liều mạng để họ ở sau lưng ngư ông đắc lợi, có phải mọi người đều không biết nước Nhật đã dùng ma túy để đầu độc biết bao nhiêu người dân Trung Quốc không? Chẳng lẽ mọi người đều đã quên mối thù đất nước này rồi sao?" Ngừng lại một chút rồi anh ta cười lạnh nói tiếp: "Các người tự xưng mình là sói của thảo nguyên, vậy các người làm việc cho nước Nhật, chỉ e những người phụ nữ thảo nguyên kia cũng đã sớm bị các người làm cho nhục nhã rồi!"

"Huy Hoàng, cho dù mồm miệng anh có tốt, nhưng chúng tôi sẽ không bị ngăn cản bởi vài câu khích bác của anh đâu! Hôm nay nhất định Bang Lang chúng tôi sẽ tiến vào trong!" Mặc dù Amur bị nói cho đến mức tức giận đỏ mặt tía tai nhưng anh ta vẫn trả lời lại.

"Trên thực tế thì các người không thể vào trong được đâu!" Đối diện với những người đàn ông cao to đen giết người như ngóe này, Huy Hoàng không hề tỏ ra nao núng: "Mười bảy vị đại ca Long Môn, thiếu mất hai người thì tất cả những người còn lại đều là bậc cường giả có sức mạnh không thể đùa được, nhưng anh có biết tại sao hôm nay lại chỉ có mình tôi đứng đây không? Amur, tôi tin anh là một người đàn ông thực thụ, cho nên tôi ở đây để cảnh cáo anh, nếu còn tiếp tục tiếp tay cho giặc thì sau này ngay cả thảo nguyên các người cũng sẽ không thể trở về được nữa, sẽ chết bỏ mạng ở nơi đất khách quê người, anh có tin không?"

"Dựa vào cái gì mà tôi phải tin anh? Tôi nói ra những lời chẳng có chút hứng thú nào vừa nãy chỉ bởi tôi muốn nhanh chóng ăn mừng chiến thắng mà tôi, tốt nhất anh nên tiết kiệm chút sức lực chuẩn bị chiến đấu với tôi đi."

"Chắc trong lòng anh không nghĩ như vậy đâu nhỉ? Ha ha, đó là bởi vì sức lực của anh không đủ, Bang Long ngày càng hưng thịnh, hiện giờ quân số đã lên tới gần bốn vạn người, anh nghĩ ba nghìn người bên anh có thể phá hủy được Bang Long của tôi? Anh nghĩ cho kỹ, tại sao chúng tôi xảy ra nhiều chuyện như vậy đều nhằm trúng vào gia tộc Đông Phương, anh nghĩ thông suốt chưa?"

Nghe thấy vậy, Amur hơi hơi lặng người, đúng là có hơi kỳ quặc, đây là chuyện lớn không thể để ngoại giới biết được, ngay cả những anh em trong Bang Long cũng chưa chắc đã biết, nhưng tại sao Đông Phương Long nhanh như vậy đã biết được, trừ phi có kẻ cố tình tiết lộ, để bọn họ phạm phải rồi cuối cùng dồn họ vào chỗ chết."

Thấy ánh mắt không ngừng chuyển động của Amur, Huy Hoàng nở nụ cười tươi sáng giống như mặt trời mọc vào ban đêm: "Xem ra anh không phải đồ ngốc!"

"Hừ, anh đừng có nói năng bừa bãi, đại ca Đông Phương nhìn trúng Bang Lang chúng tôi, cho chúng tôi rất nhiều tiền, còn giao nhiệm vụ tấn công Bang Long cho tôi, tôi tin chắc Bang Lang sẽ chiến thắng!" Amur ngộ ra đạo lý chính là vì tiền mà sẵn sàng lăn lộn đổ máu: "Các anh em, ra tay!"

"Đợi chút, tôi nói một câu cuối cùng!" Huy Hoàng vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như cũ: "Các người có biết thành phố Tương Dương là địa phận chủ chiến của ai không? Các người có biết tại sao nước Nhật đánh Trung Quốc nhất định sẽ bại trận không?"

Câu nói này khiến Amur sững người, đúng rồi, cứ cho là Bang Long xảy ra nhiều chuyện, nhưng thành phố Tương Dương là đại bản doanh của Bang Long, những người ở đó ít nhất cũng phải tầm hai vạn người, cứ cho là bọn họ giành được trụ sở chính của Bang Long, tới lúc đó người của Bang Long bao vây tới, cho dù là bắt được con ba ba trong hũ, chiếm lĩnh được trụ sở chính của Bang Long đâu đồng nghĩa với triệt tiêu được Bang Long? Đây không phải ván cờ, không phải chỉ vì thua một quân cờ mà tính là cả ván đều thua.

"Vậy thì không thể đánh bại Bang Long..." Amur lùi lại hai bước, bởi vì anh ta sợ rồi, đứng ra đánh nhau chỉ vì tiền, nhưng thực chất lại là một trận đòi mạng.

"Mặc dù tôi không thể ngăn cản các anh, các anh cũng không thể giẫm lên thi thể tôi, nhớ rõ là thi thể của tôi, nhưng kết cục của các anh sẽ còn thảm hơn tôi gấp mười lần!"

"Hú... hú... Bang Long! Bang Long! Bang Long!" Không biết từ đâu vang lên vô số tiếng hò hét, ánh kim loại sắc bén của những con dao lóe lên từ bốn góc đen thẳm.

"Bốp bốp bốp!" Huy Hoàng vỗ tay, tiếng động lập tức yên tĩnh trở lại, lúc này sắc mặt Amur đã trở nên trắng bệch, quả nhiên là có mai phục, khí thế này tuyệt đối không thua kém gì so với ba nghìn người bên anh ta, vả lại chiến tích của Bang Long rõ ngay trước mặt, một nghìn người thật sự giết chết hết chi viện của tổ chức thần hồn.

"Đừng nghĩ rằng anh Đông không ở đây là các người có thể giành phần thắng!" Huy Hoàng lãnh đạm nói: "Anh có thể đỡ được mấy chiêu của anh Đông, đỡ được mấy đao của Đường Phi? Anh có thể đánh lại Tarzan, Hắc Hùng, A Lực, Côn Bằng không?"

"Tôi..."

"Anh không cần nói, tôi nói thay anh, ngay cả một người trong số bọn họ anh cũng không đánh lại được, nếu hôm nay đổi lại là một trong số bọn họ tới đây thì đầu anh đã sớm rơi dưới đất rồi. Cứ cho là anh giành được trụ sở chính của Bang Long, anh có tin trong vòng một tiếng đồng hồ, Tarzan, Hắc Hùng và Bạo Lực sẽ có thể đoạt lại được không? Còn các người, có tin không?"

Hai câu hỏi có tin hay không phát ra liên tiếp khiến ba nghìn người đều cúi đầu ủ rũ, bọn họ chỉ nghĩ tới bề nổi, căn bản chẳng nghĩ được sâu sắc như vậy, đáng tiếc bây giờ là như thế, ba nghìn người bọn họ tiến vào đại bản doanh của Bang Long, chẳng khác nào ông cụ già tự thắt cổ mình, nơi này không phải nơi bọn họ có thể tấn công.

"Con mẹ nó, tôi bị thằng cha Đông Phương Long lôi ra làm bia đỡ đạn rồi!" Amur tức giận đấm thật mạnh xuống đất.

"Cho nên tôi mới nói, các người muốn đấu với ai khác tôi không quản, nhưng tại sao lại đầu quân dưới trướng gia tộc Đông Phương? Trở về thảo nguyên của các người đi, đó mới là nơi để các người tự do bay lượn, loại gia tộc đó vô cùng máu lạnh, các người chỉ là công cụ cho bọn chúng mà thôi."

"Tiền là thứ tốt, nhưng tôi dẫn theo nhiều anh em như vậy tới làm loạn, là vì có tiền tiêu, anh nói như vậy khiến tôi tức khắc tỉnh ngộ rồi, Nigera người cầm đầu Bang Lang cũng chỉ muốn đổi mạng của chúng tôi để dồn tiền vào túi anh ta. Các anh em, nghĩ thông rồi thì cùng tôi về nhà, phụ nữ và trẻ con trong nhà còn đang đợi chúng ta!" Amur tỉnh ngộ nói.

"Về nhà! Về nhà!"

Huy Hoàng đi lên đằng trước đưa cho Amur một điếu thuốc: "Không ngờ anh lại thông minh như vậy!"

"Anh còn thông minh hơn tôi, có điều tôi thật sự cảm ơn anh, là anh đã cho tôi và ba nghìn anh em có cơ hội sống sót trở về, cảm ơn!"

"Không cần cảm ơn tôi! Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn chính mình, là anh tự cứu lấy mình đó chứ!" Huy Hoàng châm lửa điếu thuốc cho Amur.

"Lách tách!" Rít hai hơi thuốc xong, Amur nói: "Tôi dẫn theo những người anh em này trở về thảo nguyên, nhất định Nigera sẽ không bỏ qua cho chúng tôi, cho nên..."

"Anh yên tâm, chỉ cần là lời của Amur anh nói thì Bang Long chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ!"

"Vậy thì tôi yên tâm rồi, nếu bất cứ khi nào Bang Long cần tới sự giúp đỡ của ba nghìn anh em chúng tôi thì xin cứ việc nói ra, chúng tôi cần tiền nhưng không muốn hy sinh một cách vô nghĩa, kính nhờ!" Amur lấy danh thiếp của mình ra.

"Đây là hai triệu, là của riêng tôi cho, coi như chút tiền sinh hoạt nhờ anh lo cho những người anh em này, nhớ kỹ chỉ cần anh trở nên lớn mạnh thì Nigera sẽ không làm gì các anh được, anh ta đã bị đồng tiền làm cho mù mắt rồi!"

"Tôi biết, nhưng tôi không cần số tiền này, bởi vì tôi không giúp anh làm được chuyện gì cả!" Amur từ chối tấm chi phiếu mà Huy Hoàng đưa cho.

"Anh cầm lấy, sẽ có lúc Bang Long cần đến các anh, đây là tiền đặt cọc, đừng từ chối nữa!" Huy Hoàng đã chuẩn bị quay người đi về phía biệt thự Ngự Long: "Trên đường đi chú ý cẩn thận!"

"Cảm ơn!" Amur nhìn theo bóng lưng bình đạm của Huy Hoàng, trong lòng dâng lên cảm xúc trân quý, anh ta vung tay lên rồi nói: "Lên xe, chúng ta về nhà!"

"Mẹ nó, thế này coi như xong rồi!" Tê Giác trợn trừng mắt nhìn.

Bạo Lực bật cười lắc đầu: "Hơn nữa anh ta còn thu về thêm ba nghìn anh em, con mẹ nó, tốc độ này cũng nhanh hơn chút so với những đại ca khác rồi đó!"

Huyết Sát thở dài: "Có thể nói là bội phục rồi, có thể hóa giải một trận chiến như thế, chẳng trách với năng lực của anh ta có thể trở thành một trong số ba vị đại ca ngầm!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv