Khi ánh sáng thắng lợi soi rọi lên mặt đất, Nam Cung Trọng vặn vẹo bắp thịt đau nhức của mình, lộ ra vẻ mặt kỳ vọng, nhưng ông ta chợt bình thường trở lại: "Bốn gia tộc Trung Quốc có Đông Phương, Tây Môn, Bắc Minh và Nam Cung. Tôi không thể để cho ba gia tộc khác nhìn thấy trò cười của gia tộc Nam Cung chúng tôi, cho dù trái tim của bà không có ở đây, nhưng tôi cũng phải mang thân xác bà trở về!"
Cánh quạt càng lúc càng xoay nhanh, điều này làm cho Cần Trạch Do Mỹ dường như thấy được hy vọng, bà ta nói: "Vụ Ẩn Quân, anh đứng ngây ra đó làm gì, giết ông ta đi!" Nhưng Vụ Ẩn Long Nhất lắc lắc đầu, anh ta biết người đàn ông này nương tay với mình nên đã đi thẳng lên trực thăng.
"Cần Trạch các hạ, tôi không phải là đối thủ của ông ta, tôi còn phải cảm ơn ông ta không giết tôi, tôi muốn quay về thay đổi để mạnh hơn chút nữa, Trung Quốc có quá nhiều người mạnh!" Đối diện với họng súng của Cần Trạch Do Mỹ, Vụ Ẩn Long Nhất không hề nhúc nhích, bởi vì anh đã bị đối phương đánh bại từ trong tận đáy lòng rồi, hơn nữa chỉ bằng một chiêu.
"Tôi không muốn về với ông, Nam Cung Trọng, tôi căm ghét ông. Tôi muốn sống cuộc sống mà mình muốn sống, ông đi chết đi!" Cần Trạch Do Mỹ lao xuống phi cơ, trực tiếp bắn ra mấy phát súng liên tiếp "Pằng, pằng..." mãi cho đến khi hết đạn.
Đúng lúc này có một bóng người không ngừng né tránh xẹt lên trước mặt bà ta, cây Phương Thiên kích nằm dưới đất quẹt qua một nhát, Cần Trạch Do Mỹ không cam tâm chặn lấy bụng, bàn tay của bà ta toàn là máu, nhìn thấy người đàn ông lực lưỡng ôm bà ta vào lòng, đồng tử của bà ta bắt đầu giãn ra.
Nam Cung Trọng dùng tay vuốt mắt cho Cần Trạch Do Mỹ, vuốt lấy mái tóc bà ta và nhẹ nhàng nói: "Do Mỹ à, tôi vẫn mặc bộ giáp vàng này, cầm lấy cây Phương Thiên kích này đưa bà về, giống như năm đó lúc tôi cưới bà vậy, chúng ta về nhà thôi!"
Sau trận chiến. Bảy giờ sáng, Long Bang và tổ chức Thần Hồn mới rút khỏi chiến trường. Hai tiếng sau, cảnh sát chạy đến thì nhìn thấy dưới đất toàn là máu tươi và xác chết, cục trưởng lập tức ra lệnh: "Ở đây xảy ra một đám cháy lớn, ba tiếng nữa gọi cứu hỏa đến đây!"
Đám cháy đốt cháy mặt đất trọn ba tiếng đồng hồ, mọi thứ như chưa từng xảy ra, tựa như nói là đã kết thúc. Nhưng hành trình của Bang Long thì chỉ vừa mới bắt đầu, Hồng Môn đã ồ ạt tiếng về phía Bắc, lý do là vì muốn báo thù cho đường chủ của bọn họ. Không thể không nhắc đến cái chết quái lạ của Hoàng Kim Nguyên, nghe nói là bị lạc đạn chết, chuyện này đã không thể nào kiểm chứng được.
Tương Dương đã thái bình rồi, Bảo Long Môn và Thanh Long Hội đã chiến đấu với mối thù nhiều thế hệ, cuối cùng lần đầu tiên trong lịch sử liên kết lại với nhau, bắt đầu chống đối với Hồng Môn. Long Đầu Diệp Chấn của Bảo Long Môn và Tần Vũ của Thanh Long Hội đến bệnh viện thăm Trương Húc Đông một lần, hỏi thăm bác sĩ về tình trạng của Trương Húc Đông, bác sĩ nói có thể tỉnh lại hay không vẫn còn là một ẩn số.
Tần Vũ không có biểu hiện gì, chỉ nói có chút thương xót, đáng tiếc anh hùng của một thế hệ lại đi đến nông nổi này.
Diệp Chấn lại nói: "Nếu như cậu ấy tỉnh lại, nhớ nói cho cậu ấy biết. Tuy rằng Tiểu Sở là một đứa nghiệt tử, nhưng nó cũng không thể chết trong tay cậu ấy. Nếu cậu ấy đuổi đến Hồng Môn, tôi sẽ đến tìm cậu ấy báo thù!"
Một tháng sau trận chiến, Trương Húc Đông tỉnh lại như một kỳ tích, chuyện đầu tiên mà anh làm là gọi điện thoại cho Diệp Chấn, hai người không giao lưu quá nhiều, cũng không nhắc đến chuyện của Hắc Long Diệp Mặc Sở, chỉ hỏi chút ít về chiến cục hiện tại. Dưới sự liên thủ của Hắc Long Hội và Bảo Long Môn, hai bên không phân thắng bại, nhưng người của Hồng Môn quá đông, cao thủ nhiều vô số kể, có lẽ thời gian chống cự không quá một năm.
Ác Quỷ được Trương Húc Đông sắp xếp đến thành phố Ngọc, cho cậu ta làm thủ lĩnh Bang Long ở thành phố này, còn bản thân anh thì ở lại Tương Dương. Ở đây có quá nhiều anh em chết trận, đại bản doanh của Bang Long được bố trí ở đây.
Trong trận đại chiến với tổ chức Thần Hồn, nhân số của Bang Long đã giảm đi ba ngàn người. Nhưng có cuộc chiến như vậy, Trung Quốc đã có bang hội số một là Bang Long, danh tiếng gần như ngang ngửa với các bang phái lớn như Thanh Long Hội và Bảo Long Môn.
Trong thời gian Trương Húc Đông hồi phục sức khỏe, nhân vật cấp cao là đại ca của Bang Long bắt đầu thu nạp đàn em, thế là có nhiều anh em biết tin đã tìm đến. Có ai mà ngờ rằng chỉ trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, tổng nhân số của Bang Long đã đạt tới ba ngàn người, tăng lên gấp mười lần so với trước kia.
Nửa năm sau, Trương Húc Đông ngồi ở phòng làm việc của mình, nhìn Hắc Hoàng và Bạo Lực đang bên cạnh mà thì thầm than thở: "Bây giờ Thiên Sát chỉ còn thừa lại ba người bọn họ và Huyết Linh Lung, không biết gần đây có thu nạp thêm thành viên mới hay không!"
"Anh Đông, bọn em đang làm rồi đây!"
Bởi vì suốt cả năm nay Bang Long vẫn đang nghỉ ngơi dưỡng sức, cho nên mấy chuyện có thể nhắc đến cũng chỉ có vài chuyện này mà thôi.
Chuyện thứ nhất là vị trí đại ca của Bang Long. Thủ lĩnh đương nhiên là Trương Húc Đông, tên tiểu tử Ác Quỷ không nên làm mấy cái chức đường chủ, đường đường. Vị trí mà Bang Long đưa ra là Ác Quỷ, Cao Đào Tứ Kiệt, Hắc Hoàng, Huyết Linh Lung, Bạo Lực, Trần Uy, Đường Phi, Thái Sơn, Hắc Hùng, Nam Cung Diệp, Côn Bằng... đếm kỹ thì tính luôn cả thủ lĩnh Trương Húc Đông cũng có mười sáu vị đại ca.
Chuyện thứ hai chính là tổ chức Thiên Sát. Đây là tổ chức có một ngàn đàn em được tuyển chọn ra từ trong Bang Long, được tiến hành huấn luyện, thành quả một năm nay rất tốt. Một thế hệ cao thủ mới mọc lên như măng sau cơn mưa, Trương Húc Đông đồng ý giữa lại một chỗ cho nhóm người này để cho họ luyện tập thật tốt.
Chuyện thứ ba chính là năm mới lại đến, mười sáu vị đại ca đều có sự trưởng thành khác nhau. Điều đáng nói là hai vị trong số mười sáu vị đại ca đã đưa tin vui đến chính là Đỗ Phong và Hắc Hoàng. Hai người này là hai người hoàn toàn không có khả năng, chẳng biết đã xã giao với nhau từ lúc nào, có vẻ như là sau khi Đỗ Phong chăm sóc cho Hắc Hoàng lúc cô ta bị thương thì hai người đã bí mật đi kết hôn.
Chẳng qua cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ là cái kiểu đi ngủ cùng nhau mà thôi, chứ chắc chắn không phải cái kiểu sáo rỗng như là đi làm giấy đăng ký kết hôn.
Có tiếng cãi nhau ầm ĩ của hai người từ ngoài phòng làm việc truyền đến, Trương Húc Đông xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, Bạo Lực đứng bên cạnh thì ngược lại nghe rất nhiệt tình hăng hái. Cặp oan gia này đã ở cùng nhau cũng được một năm rồi, từ buổi tối đêm tân hôn, tên tiểu tử Đỗ Phong không hề động phòng, mà chạy đi ăn chơi với ba người anh em, cho nên kể từ ngày hôm đó đến nay bọn họ cứ cãi nhau không ngớt.
"Đỗ Phong, anh nói đi, tối qua anh đi đâu, Huyết Linh Lung cũng nhìn thấy anh mà anh còn cứng miệng, có phải đi tới mấy chỗ phòng tắm xông hơi không?" Điều này khiến cho thư ký mới của Trương Húc Đông có hơi bủn rủn tay chân, anh ra hiệu kêu cô ta ra ngoài đi, cái gì đã làm cho nữ vương Hắc Hoàng biến thành như vậy, đó chính là hôn nhân - nấm mồ của tình yêu.
"Đỗ Phong, có phải anh đi ra ngoài ăn chơi rồi không!" Bạo Lực cong cánh tay rắn chắc của mình lên, nói với giọng uy hiếp.
"Mẹ ơi, sớm biết vậy ông đây không cưới cô đâu, đừng có quên lúc trước hai người là thủ hạ của tôi. Chết tiệt, bây giờ cái Bang Long này giống như là nhà mẹ của nữ vương vậy, ngay cả đến tự do cá nhân mà tôi cũng không có luôn, tôi muốn tự do!" Đỗ Phong lê khuôn mặt đưa đám chạy đến chỗ Trương Húc Đông than phiền: "Anh Đông à, năm mới vui vẻ. Mẹ nó, anh nói chút lý lẽ cho em đi. Anh nói đi, đi ra ngoài ăn chơi có phải là phải có tam thê tứ thiếp không? Anh nhìn đi anh Đông, còn em sao lại lấy phải một con cọp cái như vậy chứ?"
"Ping!" Hắc Hoàng đá vào mông Đỗ Phong một cái, Đỗ Phong bị đánh, bần tiện rên lên một tiếng sảng khoái, trông bộ dạng chắc là thích bị nữ vương Hắc Hoàng ngược đãi, cũng khó trách sao mà đi lấy một người mạnh mẽ như vậy về làm vợ.
"Anh Đông, năm mới vui vẻ!" Hắc Hoàng cũng gọi một tiếng.
Trương Húc Đông mỉm cười, gật đầu nói: "Năm mới vui vẻ, đừng khách sáo cứ tự nhiên ngồi xuống đi. Đừng có đợi tôi phải kéo ghế cho cô chứ, mấy người khác đâu, sao còn chưa tới?"
"Người khác thì em không biết, nghe nói Trần Béo đi tán gái, anh xem cuộc sống của người ta!"
"Kết quả thì sao?"
"Ờ, kết quả là bây giờ đang ở đồn cảnh sát cho khẩu cung, đối phương là một em gái chưa thành niên. Thật là làm mất mặt đại ca của Bang Long chúng ta mà, cậu ta gọi điện thoại đến cho em, em không có mặt mũi nào mà đi đến đó luôn, liền kêu ba người bọn họ đi!" Đỗ Phong chỉ tay vào Tiếu Diễm, Diêm Chí Phi và Ngô Túy Phong.
Trương Húc Đông cạn lời, nghĩ thầm lát nữa phải xử lý cho tốt cái tên Trần Uy này một chút, mới đầu năm đầu tháng đã cho anh làm công ty giải trí, cứ như là đang quay phim điện ảnh vậy. Đã có vài đại ca đến than thở nói tên Trần Uy này không phù hợp làm đại ca, nhưng Trương Húc Đông chỉ thản nhiên mỉm cười, dù sao thì cậu ta cũng kiếm được hơn gấp mấy lần so với trước đây.
"Anh Đông, năm mới vui vẻ. Khà khà, nữ vương, lão Đỗ cũng đến rồi, năm mới vui vẻ nha!"
"Được, được cái cù lôi!" Bộ dạng của Đỗ Phong vô cùng hậm hực, anh ta kéo lấy Đường Phi đi sang một bên để than phiền.
Đường Phi nghe được mấy câu là chán ngấy rồi, anh ta đẩy Đỗ Phong ra rồi đi đến trước mặt Trương Húc Đông: "Anh Đông à, bây giờ đã có mười sáu vị đại ca rồi, trong tay mỗi người còn có chưa đầy hai ngàn anh em, sao anh còn muốn thêm ba người nhận chức nữa chứ?"
"Gặp rồi thì cậu sẽ biết!" Trương Húc Đông cười nhạt.
"Xin đừng rời xa tôi, trong lúc tuyết rơi này, xin đừng rời xa tôi, tôi sẽ cô độc mua rượu ở đầu phố!"
"Chết tiệt, mày có đi hay không, không đi thì đừng có cản đường, con mẹ mày!"
Trong tiếng hát như đấm vào tai tiếp kèm theo tiếng mắng nhiếc, tiếng hát khiến cho những người có mặt đều cảm thấy buồn nôn, không cần nói nữa chắc chắn là bọn người của Trần Uy đã quay về.
Cánh cửa mở ra!
"Anh Đông, các vị đại ca, năm mới vui vẻ!" Trần Uy giơ đôi tay tròn ủm, đỏ bừng vì lạnh ra: "Tiền lì xì!"
Trương Húc Đông đầy bụng tức tối: "Con mẹ nó, anh Đông à, ba thằng khốn nạn đó đòi phạt em, bọn em liền đi thẳng một mạch về, anh phải làm chủ cho tụi em!"
"Đáng chết!" Trương Húc Đông mắng: "Mẹ mày, sau này cậu còn không giữ quy tắc nữa tôi sẽ tống cổ cậu về thành phố Ngọc!"
"Hức... chuyện này, em còn muốn ở đây chơi một thời gian, chuyện sau này nói sau, nói sau đi!" Trần Uy cúi đầu, bộ dạng ỉu xìu.
"Trận tuyết đầu tiên trong hơn hai mươi năm, so với lúc trước thì... chết tiệt, sao mấy cậu đánh người vậy?"
Trương Húc Đông nhìn ra bầu trời mờ mịt ngoài cửa sổ, đây không phải là trận tuyết đầu tiên rơi trong năm nay, vì hầu như rất khó thấy được tuyết ở Tương Dương. Lúc này, từ bên ngoài có có hai giọng nói thô lỗ vang lên, đôi lúc còn pha tạp thêm cả tiếng Anh: "Fuck, mẹ kiếp Hắc Hùng, anh đừng có chen nữa được không?"
"Chết tiệt, Thái Sơn, cậu đừng nghĩ cậu nói tiếng chim thì ông đây không biết cậu đang mắng tôi, cút ngay cho ông!"
"Mẹ kiếp, sắp có chuyện rồi!" Trương Húc Đông phóng qua cái bàn làm việc rồi đi ra mở cửa, lên tiếng mắng: "Đừng có chen nữa, bà mẹ tụi bây cái tường lại nứt nữa rồi!"
"Ưm ưm, anh Đông, năm mới vui vẻ!" Thái Sơn và Hắc Hùng ngoan ngoãn đi vào phòng, chào hỏi với mọi người.
Trương Húc Đông hỏi: "Hỏa Thần đi đâu rồi?"
Hai người chỉ chỉ về phía sau, tiếng đánh nhau nhanh chóng truyền từ ngoài vào, Trương Húc Đông không biết phải miêu tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào. Mấy đứa này không phải không bình thường mà là cực kỳ dị thường, không cần đoán cũng biết chắc chắn là Nam Cung Diệp và Côn Bằng đang đấu nhau.
"Wei, đừng đánh nữa. Anh Đông kêu hai người vào nhanh kìa, có tiền lì xì đó!" Trần Uy trèo ra ngoài song cửa, khoác tay nói.
"Ây da, chết tiệt, ai đá tôi!"
"Tao nè!" Một giọng nói vang lên.
Trần Uy giơ ngón tay chính giữa lên ra hiệu: "Đừng gấp, đợi ông đây đột phá tiềm năng rồi xem tôi đánh chết các người! Ây ây, tôi nói chơi thôi!"
"Anh Đông, năm mới vui vẻ!" Nam Cung Diệp và Côn Bằng đi đến với cặp mắt gấu trúc, rõ ràng là ngang sức ngang tài.
"Anh và các vị năm mới vui vẻ!" Ác Quỷ loạng choạng bước vào, để khấu súng AK trên tay xuống bàn làm việc. Tên này thật sự mang theo bao lì xì đến, sau đó bắt đầu phát cho mọi người, Trương Đông Húc liếc mắt nhìn, thật sự còn có người giành lấy.
Bây giờ chỉ còn thiếu Huyết Linh Lung và Trương Nhất Đao đang ở thành phố Ngọc xa xôi. Đừng thấy mấy người này đùa giỡn ồn ào, họ đều là những người anh em có thể hy sinh tánh mạng vì nhau, hơn nữa cả nước Trung Quốc đều có những nhân vật số một như họ. Trương Húc Đông kêu mọi người đừng ồn nữa, bây giờ bắt đầu vào việc chính.
Mọi người ngồi xuống, Ác Quỷ châm một điếu thuốc: "Anh à, nghe nói anh muốn đề bạt ba người, không biết là ba người nào?"
"Em thấy người ở Thiên Sát cũng không tệ, chọn ba người từ trong bọn họ là được rồi, cần gì phải phiền phức, còn phải mở họp nữa!" Nghe Đỗ Phong nói như vậy, sắc mặt của Hắc Hoàng liền dịu đi hẳn. Những người có mặt đều gật đầu, chiến tích của Thiên Sát có thể nói là đã được viết vào lịch sử thành lập của Bang Long.
Chính vào lúc này, những bước chân dồn dập vang lên trong hành lang. Lúc đầu còn tưởng đâu là Huyết Linh Lung đã quay về, nhưng lại bị mấy tiếng mắng ngắt ngang, rõ ràng không phải là Huyết Linh Lung. Bởi vì tiếp sau đó còn có tiếng súng, nên càng chắc chắn là không phải.
"Ha ha, mấy tên ruồi bọ Bang Long các người, tụi bây phải xuống địa ngục rồi. Có biết ông đây cầm cái gì đây không? Súng! Súng đã được trang bị đầy đạn, bắn chết hết tụi bây!" Tiếp theo đó lại là một tràn tiếng súng nổ vang lên, Trương Đông Húc cảm thấy mùi sát khí ngày một đến gần.