“Tôi muốn về nhà!” Nhà mà Trương Húc Đông nhắc đến là là nơi anh và Lâm Tâm Di sống, anh không phải lo lắng về sự an toàn sau này, vì Thiên Sát đã phái người đến bảo vệ Lâm Tâm Di rồi.
Lúc này đã hơn hai giờ sáng, nghĩ đến Lâm Tâm Di có lẽ đã đi ngủ, anh tạm biệt đám Hói rồi lên thang máy, lúc lên đến tầng, Trương Húc Đông cảm thấy có gì đó không ổn.
Mở cửa nhà ra anh bỗng ngửi thấy mùi khó ngửi, vào trong thì thấy trong nhà bừa bộn, sàn phòng khách bê bết máu, vết máu kéo dài đến tận phòng ngủ, tim anh nhảy loạn lên, có chuyện rồi.
“Tâm Di!” Trương Húc Đông phản ứng lại, lao vào phòng ngủ ngay lập tức, lúc này, anh nhìn thấy hai thi thể trên mặt đất.
“Là bọn họ!” Trương Húc Đông càng thêm lo lắng, người chết thế nhưng lại là hai trong ba cô gái là thành viên của Thiên Sát, bọn họ không có tên, chỉ có số hiệu, một là số hai mươi, một người nữa là số hai mươi hai, hai người họ chịu trách nhiệm bảo vệ Lâm Tâm Di, còn số mười thì đang ở thành phố Ngọc xa xôi bảo vệ Tưởng Khả Hân.
Trương Húc Đông sờ số hai mươi hai, cả người cô ấy toàn máu, đầu bị đạn xuyên qua, cả người sớm đã nguội lạnh, nhìn sang số hai mươi thì là bị vũ khí lạnh làm bị thương, bụng dưới có vết thương sâu, Trương Húc Đông có thể nhìn thấy cả nội tạng bên trong vết thương của cô ấy, máu chảy ròng ròng.
“Hai mươi!” Trương Húc Đông chạm vào động mạch cảnh của cô ấy, phát hiện cô ấy vẫn còn sống, anh lập tức bắt đầu lục lọi một số thiết bị sơ cứu khắp phòng, Trương Húc Đông đã chuẩn bị những thứ này khi anh chuyển đến để đề phòng bị thương, không ngờ tới hôm nay lại dùng cho cô ấy
Lúc này Trương Húc Đông không thể để ý đến việc tìm kiếm Lâm Tâm Di đước nữa rồi, dù sao trước mắt cứu người là việc quan trọng nhất, chỉ khi cứu được cô ấy mới biết được chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi lăn qua lộn lại, cuối cùng cũng đã cầm được máu băng được vết thương, tuy rằng Trương Húc Đông rất thành thục, nhưng trong lòng lại rất khẩn trương, trong đầu đều là cái chết của số hai mươi hai, vẻ mặt anh vô cùng dữ tợn, bởi vì mấy ngày trước anh còn đang loay hoay xem nên đặt cho hai chị em họ tên gì, vậy mà hôm nay lại như vậy.
"Rầm!"
Cửa thang máy mở ra, tiếng bước chân tiến vào phòng, Trương Húc Đông vội vàng dựa vào cửa, trên tay cầm con dao bầu, chẳng lẽ hung thủ trở lại?
“Mấy người thật biết chọn chỗ, hoàn cảnh ở đây rất tốt!” Giọng người phụ nữ rất quen thuộc nhưng Trương Húc Đông nhớ mãi cũng không nhớ ra được là giọng nói của ai.
“Tôi sống ở đây với Húc Đông cũng chưa lâu, thành phố lớn đến vậy mà cũng gặp được cô, thật là có duyên!”
"Là Lâm Tâm Di!" Trương Húc Đông lập tức vui mừng khôn xiết, lúc này ngoài cửa đột nhiên hét lên, e là bọn họ đã thấy được vết máu trên sàn phòng khách.
Trương Húc Đông từ phòng ngủ chạy ra, lúc thấy Lâm Tâm Di bình an vô sự, anh gần như bật khóc, lập tức ôm lấy Lâm Tâm Di đang sững sờ, nói: “Cảm ơn trời đất, em không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, dọa anh sợ chết đi được!”
Người đi cùng Lâm Tâm Di cũng chẳng phải ai khác mà là Võ Nguyệt Kiều con gái của Võ Man Tử, đại ca Võ Môn trước kia, lúc Võ Nguyệt Kiều thấy cả người Trương Húc Đông đầy máu, lập tức người hét: “Đây là chuyện gì?”
Lâm Tâm Di cũng ôm chặt Trương Húc Đông, hỏi: "Húc đông, xảy ra chuyện gì? Anh không bị thương đấy chứ?”
“Số hai mười hai chết rồi, số hai mươi bị thương nặng, cũng không biết là do ai gây ra, tôi lo em đã xảy ra chuyện!” Trương Húc Đông ôm lấy Lâm Tâm Di càng chặt hơn nữa, tựa như sợ rằng cô sẽ bỏ chạy.
Sau khi Trương Húc Đông bình tĩnh lại, lập tức quay người bế số hai mươi ra, hét lớn với họ: “Còn lau máu trên mặt đất nữa sao? Mau, mau gọi xe cứu thương.”
“Ờ, ờ!” Hai người phụ nữ vội vàng lấy điện thoại ra.
Trương Húc Đông nhìn sắc mặt trắng bệch của số hai mươi, hít một hơi thật mạnh, anh cũng không biết biết đến tột cùng là ai làm, dù sao có thể giết được hai thành viên trong Thiên Sát cùng liên thủ cũng cực ít.
“Húc Đông, xe cấp cứu sẽ đến ngay thôi. Anh ổn chứ?” Lâm Tâm Di hỏi lại Trương Húc Đông, cô sợ người đàn ông của mình không phải bị nội thương rồi đấy chứ.
Trương Húc Đông lắc đầu, sau đó nhìn về phía Võ Nguyệt Kiều: “Sao cô tìm được đến đây? Vừa rồi hai người ra ngoài là đi đâu? Sao muộn vậy mới về?”
Kỳ thực thì Võ Nguyệt Kiều có rất nhiều lời muốn nói với Trương Húc Đông, nhưng nhất thời không biết nên nói từ đâu, chỉ đành ngây người lắc đầu không nói gì.
“Bọn em ra ngoài ăn một bữa xoàng!” Lâm Tâm Di cắn miệng nói.
“Ăn cơm? Ha ha, thì ra Võ Man Tử vẫn chưa từ bỏ, cô đưa Tâm Di ra ngoài, sau đó cho người đến ám sát vệ sĩ đúng không? Nói, phải không? Cô còn có mục đích nào nữa?” Trương Húc Đông lập tức như mất đi lý trí, trực tiếp lao đến Võ Nguyệt Kiều, bóp lấy cổ cô ấy quát hỏi.
“Trương Húc Đông, anh điên à? Mau bỏ cô ấy ra, Nguyệt Kiều căn bản là không phải như những gì anh nói, cô ấy cũng không biết biết đến sự tồn tại của số hai mươi và hai mươi hai!” Lâm Tâm Di hét lên, đi đến kéo cánh tay Trương Húc Đông.
Thế nhưng sức lực của Trương Húc Đông thực sự rất lớn, một tay có thể nâng được vật nặng hai trăm cân, chưa nói đến chút sức lực của Lâm Tâm Di, mắt thấy Võ Nguyệt Kiều cũng sắp bị anh bóp chết đến nơi rồi.
“Ái!” Cánh tay của Trương Húc Đông bị cắn, Trương Húc Đông lập tức tỉnh lại từ con giận, anh nhìn Lâm Tâm Di đang cắn vào cánh tay mình và đôi mắt đờ đẫn của Võ Nguyệt Kiều, không biết phải nói gì.
“Nguyệt Kiều không ra nước ngoài cùng cha cô ấy, mà là chạy từ thành phố Ngọc tời đây tìm anh, cô ấy thích anh đấy!” Cả người Lâm Tâm Yi mềm nhũn, cô gục xuống đất khóc nức nở.
Trương Húc Đông gầm lên, đá vào bàn cà phê trong phòng khách, bây giờ anh cần bình tĩnh, tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi xe cứu thương đưa hai cô gái đi, Trương Húc Đông tất nhiên bị cảnh sát đưa đến đồn, nói xong chuyện xong, Trương Húc Đông từ trong bước ra thân thể mệt mỏi, đầy thăng trầm.
Dấu tay trên cổ của Võ Nguyệt Kiều rất rõ ràng, Trương Húc Đông thở dài nói: “Xin lỗi, vừa rồi có lẽ là tôi phát điên, tôi biết không phải là cô, xin lỗi!”
Võ Nguyệt Kiều lại không để ý đến anh, rõ ràng là cô ấy không sẵn sàng tha thứ cho kẻ vừa rồi chỉ muốn giết cô ấy.
Lâm Tâm Di cũng đang rất đau lòng, thời gian này cô và hai thành viên của Thiên Sát qua lại rất tốt: “Húc Đông, Húc Đông, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này Trần Uy và Lâu Khô cũng dẫn mấy tên đàn em vội vàng đến, mà khiến anh không ngờ đến là đại ca trước kia của mình là Hắc A của lính đánh thuê ZO cũng đến, anh gật đầu xem như chào hỏi.
“Tiểu Đông Tử, tôi vừa đến đã nghe cậu vào đồn cảnh sát rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?” Hắc A trực tiếp hỏi.
Trương Húc Đông ngửa mặt lên trời thở dài, bất đắc dĩ nói: “Có người đột nhập vào nhà tôi, giết một vệ sĩ, người còn lại thì bị thương nặng.”
“Tôi đã đến bệnh viện thăm rồi, là hai cô gái!” Sắc mặt Hắc A không được tốt nói: “Tôi vẫn đến muộn một bước, Cáo Vàng Đang Bay đến Trung Quốc rồi, mục đích anh ta đến đây chắc chắn là cậu, chuyện này chắc chắn anh ta không thoát khỏi liên can!”
“Nếu là anh ta, tôi lên đóa ra sớm rồi mới phải, con mẹ nó Cáo Vàng!” Trương Húc Đông gầm lên, đấm vào tường của đồn cảnh sát, trên tường gạch lập tức xuất hiện một vết nứt to như mạng nhện.
Quay trở lại hộp đêm Moon Night, Trương Húc Đông cảm thấy đầu óc mình ong ong, anh tự trách bản thân rất nhiều, cảm giác này không khác nào lúc Dũng Tử chết, trái tim muốn trở lên mạnh mẽ, hiếu thắng của người lính đánh thuê lại bị tra tấn lần nữa, cuối cùng anh hiểu được anh thực sự không thể làm tất cả mọi thứ, nếu như tối nay anh không đắc ý vênh váo mà đi uống rượu, thì cũng không đến mức xảy ra chuyện như vậy.
Chuyện chỗ ở của đại ca bang Long bị đánh lén nhất thời truyền khắp cấp cao bang Long, mà ngay cả Hắc Hoàng dẫn theo Huyết Linh Lung và Bạo Lực chạy qua.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có Hắc A uống rượu như không có việc gì, bởi vì những chuyện như thế này ông ấy đã trải qua quá nhiều rồi, nhìn đội viên của mình từng người đang sống sờ sờ cứ vậy rời đi, có người ngay đến thi thể cũng không tìm thấy, đã sớm chết lặng!
“Tiểu Đông Tử, lần này tôi đến là muốn nói lính đánh thuê Lôi Nặc muốn cái đầu của cậu và Satan nhỏ, đấy không phải là chuyện sống mái của xã hội đen nữa rồi, lần này Lôi Nặc hạ lệnh chết, chúng tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa!” Hắc A lo lắng nhìn Trương Húc Đông, thật ra ông ấy vẫn luôn hy vọng Trương Húc Đông có thể tiếp quản lớp của ông ấy.
Trương Húc Đông uể oải lắc đầu: “Tôi có thể xử lý được!” Một lúc sau, anh châm điếu thuốc thứ ba mươi của đêm nay, hít một hơi mới nói: “Nếu như mục tiêu của Cáo Vàng là tôi, tôi không sợ anh ta, nhưng nếu anh ta làm phụ nữ bị thương, tôi chắc chắn sẽ khiến anh ta chôn xương ở Trung Quốc.”
Chẳng mấy chốc, Hắc Hoàng, Huyết Linh Lung và Bạo Lực đã tới.
Dáng vẻ của Hắc Hoàng vẫn như trước, một loại khí thế của nữ vương phả vào mặt, mà Huyết Linh Lung đội chiếc mũ của cô ta, sắc mặt Bạo Lực lại đầy tức giận, nhìn như muốn tìm người liều mạng đến nơi, không ai muốn ở gần anh ta trong hai mét.
Hắc Hoàng nhìn dáng vẻ chán chường của Trương Húc Đông, chỉ lạnh lùng cười hỏi: “Số hai mươi hai chết rồi, tiếp theo anh định làm thế nào?”
“Tôi vẫn chưa nghĩ được!” Trương Húc Đông thành thực trả lời.
"Lão A, đã lâu không gặp!"
“Thì ra cô cũng chạy đến Trung Quốc rồi!”
“Anh Đông, người chết không thể sống lại, giờ chúng ta phải nghĩ cách báo thù cho bọn họ thế nào, thành viên của Thiên Sát không có thương cảm, các cô ấy bị người ta giết chỉ có thể nói rõ thực lực của họ kém, đại ca kêu em nói với anh, đã xóa tên bọn họ ra khỏi Thiên Sát, còn nữa cha của đại ca là Đỗ Tiêu có lẽ gần đây đã tới Tương Dương rồi!”
“Mẹ nó, tên nhãi Đỗ Phong kia còn lạnh lùng hơn cả tôi” Trương Húc Đông mắng một câu, cuối cùng anh nói: “Tôi biết những gì cậu nói đều đúng, nhưng máu trong người tôi là máu nóng, đầu óc vẫn còn mù mờ, tôi cần phải thoát ra khỏi đau thương, mọi người đợi tôi đi, tôi ngủ một giấc sẽ sắp xếp nhiệm vụ bước tiếp theo cho mọi người!”
“Lão A, tôi nghỉ ngơi trước đã, ở đây mọi người cứ tự nhiên, chọn đại một phòng mà nghỉ, ngày mai nói tiếp!”
“Cậu đi đi!” Nhìn bóng lưng Trương Húc Đông rời đi, Hắc A cười nói: “Tên nhóc này thay đổi thật rồi!”
Sau khi đi vào giấc ngủ, Lâm Tâm Di đang ngồi thất thần, cô giúp Trương Húc Đông cởi áo khoác, sau đó hai người cùng nằm xuống, Lâm Tâm Di tựa đầu vào lòng Trương Húc Đông, nhẹ nói: “Hậu sự của số hai mươi hai em làm thay anh, anh nhất định sẽ báo thừ cho bọn họ đúng chứ?”
Trương Húc Đông vuốt ve Lâm Tâm Di mặt, cười khổ nói: “Là anh vô dụng, để những chuyện thế này xảy ra cạnh em, hay là em về thành phố Ngọc đi!”
“Húc Đông, đừng đuổi em đi, sau khi trải qua chuyện lần trước không phải chúng ta đã nói rõ là dù có chuyện gì cũng không rời xa nhau nữa hay sao?” Nhìn vào đôi mắt cương nghị của Lâm Tâm Di, Trương Húc Đông chỉ có thể gật đầu, Lâm Tâm Di thấy rõ dấu răng kia đều là máu: “Xin lỗi, lúc đó em quá… Em xoa giúp anh!”
“Chúng ta mà còn phải khách sáo vậy nữa sao? Nếu không phải em cắn anh một cái, có lẽ anh đã khiến Võ Nguyệt Kiều… Thật ra anh nên cảm ơn cô ấy thật tốt, nếu không phải cô ấy dẫn em ra ngoài… Hậu quả anh thật là không dám nghĩ tới!” Trương Húc Đông chạm vào mái tóc suôn mượt, mà Lâm Tâm Di đang hạnh phúc nhìn người đàn ông của mình.
“Có lẽ em không thể tưởng tượng được đâu, anh của bây giờ khác xa với con người trước đó, lúc trước anh rất vô tình, bây giờ anh thế nhưng lại vì bên cạnh có người chết đi mà đau lòng, buồn bã, ngẫm lại cũng thật nực cười!” Trương Húc Đông ngơ ngác nhìn bông ngô.
“Vậy thì nói rõ anh là một người có máu có thịt, có tình cảm, Húc Đông, đừng nghĩ quá nhiều, ngủ một giấc thật ngon, được không?” Lâm Tâm Di nắm lấy bàn tay vô duyên vô cớ run rẩy của Trương Húc Đông.
“Được, chúng ta ngủ thôi!”