"Bồi thường tiền, mang những con chó này cút đi!" Trương Húc Đông không cho cô ta sắc mặt tốt.
Đúng lúc này, một tên cao to cường tráng trực tiếp rút mã tấu, nổi giận mắng: "Tên nhóc thối này, mày biết mình đang nói chuyện với ai không? Đúng là tự tìm chỗ chết!"
"Dừng tay!" Mạnh Nguyệt nhẹ giọng nói. Người đàn ông vừa rồi tuy trên mặt còn giận dữ nhưng vẫn lui về phía sau. Cô ta đã thu hết sát khí của Trương Húc Đông vào mắt mình từ lâu rồi. Người bên cạnh cô ta nếu so về khí thế vẫn còn kém hơn khá nhiều. Dù cho cô ta là lão đại chuyên ám sát của Thập Nhị Nguyệt Đường thuộc Thanh Long Hội thì trong lòng cũng cảm thấy chấn động.
"Bây giờ tôi cùng anh nói phải trái. Anh em của tôi đập phá cửa tiệm của anh, anh cũng làm bọn họ bị thương, chuyện này xem như huề nhau!" Mạnh Nguyệt ổn định tâm trạng nhìn bộ móng tay mới vừa làm xong của mình, nói: "Nếu như không muốn nói phải trái, vậy thì vẫn phải là anh bồi thường cho chúng tôi. Cho nên để hợp tình hợp lý, chỉ cần..."
Cô ta còn chưa kịp dứt lời, một thứ lạnh lẽo trong tay cô ta đã phóng về phía Trương Húc Đông. Trương Húc Đông hơi né người đi, nhưng trên mặt vẫn còn nóng rát. Khi anh chạm nhẹ vào vết thương trên mặt, năm ngón tay đều nhuốm sắc đỏ, trong lòng than thầm: Người phụ nữ này là cao thủ.
"Ra tay!" Mạnh Nguyệt vừa nói ra câu kia, tám người đàn ông đó phản ứng cực nhanh, gần như đồng thời rút vũ khí trên người mình ra, xông về phía Trương Húc Đông.
Trong tay của Trương Húc Đông cũng có tia sáng lạnh lẽo lóe lên. Mạnh Nguyệt chợt đứng dậy phóng thứ gì đó về phía anh. Nhưng lần này trực tiếp bị Trương Húc Đông hất văng ra, ba phi tiêu ngắn kia chuyển hướng bay về phía một người đàn ông trong số đó.
Trương Húc Đông kinh ngạc nhìn người đàn ông đó chỉ bị trào ít máu từ khóe miệng ra, anh ta vẫn tiếp tục vung đao tấn công, dễ nhận thấy trên tên này có mặc loại áo chống đạn gì đó rồi.
Đang! Đang! Đang!
Trương Húc Đông cầm vũ khí lùi về phía sau, những con dao phay va chạm với nhau phát ra tia lửa chói mắt. Khoảng mười lăm phút sau, anh đến bên cạnh Mạnh Nguyệt. Một tay cô ta đang vịn vào ghế sô pha nhảy ngược lên. Tuy nhiên khi tiếp đất, một con dao cận chiến đã kề sát trên cổ họng cô ta.
Nhanh, thực sự quá nhanh! Mạnh Nguyệt là người ám sát đứng đầu Thập Nhị Nguyệt Đường, thân thủ của cô ta đương nhiên không phải người thường có thể sánh được. Nhưng chỉ trong một lần quyết chiến ngắn ngủi như vậy, cô ta lại bị chế ngự. Hơn nữa người đàn ông trước mắt này một tay siết chặt lấy cái cổ trắng nõn của cô, một tay khác lại đang đặt trên bầu ngực mềm mại của cô ta. Bởi vì cô ta chưa bao giờ mặc áo lót cho nên cảm giác tê dại kia cứ đột ngột ập đến.
Trương Húc Đông cảm nhận sự mềm mại trong lòng tay thì hơi kinh ngạc. Mà lúc này Mạnh Nguyệt đột nhiên nhấc chân lên, giày cao gót sắc nhọn tấn công trực tiếp vào đầu anh. Trương Húc Đông thu hồi tâm trạng của mình lại, con dao cận chiến trong tay anh rạch một đường, máu tươi lập tức chảy ra trên cần cổ ngọc ngà kia, chân của Mạnh Nguyệt bị ngưng trệ giữa không trung.
"Bỏ chân cô xuống!" Trương Húc Đông dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói.
Mạnh Nguyệt chỉ đành buông chân xuống. Mà nơi cần cổ âm ấm lại bị Trương Húc Đông dùng lưỡi liếm máu trên vết thương đó đi. Ngay cả một thủ lĩnh thường xuyên thực hiện các nhiệm vụ ám sát như cô ta cũng không nhịn được mà đỏ mặt lên, trong lòng đã sớm hỏi thăm cả nhà Trương Húc Đông cả trăm lần.
Cạch!
Tám tên lực lưỡng kia trong nháy mắt đều rút súng ống ra, từng tiếng kêu la thay nhau vang lên: "Thả chị Nguyệt ra, nếu không chúng tôi sẽ lập tức giết chết anh!"
"Thả chị Nguyệt ra mau, nếu không ông đây sẽ nổ súng!"
Bằng!
Có một người trong đó thật sự nả một phát súng lên trời. Nếu là người bình thường theo bản năng sẽ rụt cổ lại, nhưng Trương Húc Đông từ lâu đã quen với mưa bom bão đạn, tiếng súng này đối với anh ta mà nói chỉ được xem là một bản nhạc đệm nho nhỏ thôi. Anh cười lạnh, nhẹ giọng nói bên tai Mạnh Nguyệt: "Cục cưng, để người của cô lui ra ngoài đi, hai chúng ta cần nói chuyện riêng!"
Cảm giác được dái tai của mình bị liếm, Mạnh Nguyệt gần như phát điên. Từ lúc nào mà cô ta lại trở thành một con tin bị người khác lợi dụng điểm yếu uy hiếp thế này. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô ta, đôi mắt đẹp nhắm lại, lạnh lùng quát lên: "Nổ súng!"
Tám tên lực lưỡng kia hơi sững sờ, Mạnh Nguyệt đột nhiên giống như một con sư tử cái phẫn nộ, vừa xấu hổ vừa giận giữ rống lên: "Tôi cho các anh nổ súng, đây là mệnh lệnh!"
Những người đó dĩ nhiên sẽ không nổ súng, một người trong số đó đứng dậy nói: "Xin anh đừng làm tổn thương chị Nguyệt, chúng tôi đồng ý mọi điều kiện của anh!"
"Đã muộn rồi!" Trương Húc Đông nói: "Nếu như không muốn nhìn thấy chị của các anh chết, trước tiên đi ra ngoài đợi đi. Lời này tôi sẽ không nói lần thứ hai, tôi sẽ dùng hành động để chứng minh!"
"Tôi bảo các anh nổ súng, các anh có bị điếc không hả?" Mạnh Nguyệt gần như gầm lên, nói: "Tôi muốn cùng tên khốn này lấy mạng đổi mạng!". Truyện Ngôn Tình
Tám tên lực lưỡng kia nhìn nhau, tên cầm đầu nói: "Chị Nguyệt, không đáng đâu." Sau đó lại quay sang Trương Húc Đông, vừa đấm vừa xoa nói: "Chúng tôi sẽ lui ra ngoài, nhưng chúng tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám làm chị Nguyệt bị thương, Thanh Long Hội chúng tôi sẽ giết sạch gia đình, bạn bè của anh, còn có cả những người trong cửa tiệm này nữa."
"Nói nhảm nhiều quá đấy, 3..." Trương Húc Đông vừa mới đếm một tiếng, tám người kia lập tức xông ra khỏi cửa, trong nháy mắt chỉ còn lại đám tàn phế kia nằm trên đất kia. Hắc Trư thầm âm thầm kêu khổ, không nghĩ đến người này lại lợi hại như vậy, bây giờ tội càng thêm lớn.
Mạnh Nguyệt hít một hơi thật sâu, cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô ta không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, nhưng lại bị một người đàn ông quấy rối như thế này, tình huống này nguy hiểm hơn trước kia gấp trăm lần. Cô ta cần nhanh chóng tìm cách đối phó, không thể luôn bị động như vậy được.
"Nếu tôi rơi vào trong tay anh rồi, muốn giết thì anh phải giết cho thật dứt khoát, nếu như không giết thì nhanh nói anh muốn gì, làm theo lời anh nói!" Ánh mắt quyến rũ của Mạnh Nguyệt chợt chuyển động, lạnh lùng nói.
Trương Húc Đông cũng không khỏi thầm than trước năng lực phản ứng của người phụ nữ này, nếu như không phải cô ta đã nhanh chóng bị anh chế ngự, chắc chắn mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Anh nói: “Nếu cô đã nói một câu như vậy thì chuyện này thật ra... ”Mới vừa mở lời liền thấy tám tên lực lưỡng ngoài cửa trở lại.
Hơn nữa lại còn có thêm một người nữa, Trương Húc Đông thầm chửi thề. Người đó chính là Lâm Tâm Di, giờ phút này cô đang bị hai tên đàn ông cầm súng chĩa vào đầu, hai tay giơ lên, khuôn mặt đẹp đẽ lộ ra vẻ sợ hãi. Phụ nữ thật phiền phức mà.
"Trương Húc Đông, cứu tôi!" Lâm Tâm Di vừa nói vừa không kìm được nước mắt, từng giọt lăn dài trên má cô, sợ hãi không nói nên lời.