Cậu về phòng đi!Bao giờ cô ngủ thì tôi sẽ đi.Tôi ổn rồi, cậu không cần lo lắng.Cô cố chấp quá đấy, nhà tôi, tôi muốn làm gì thì làm. Nhỡ cô có mệnh hệ gì khi tá túc ở đây, tôi sẽ gặp phiền phức.Dĩnh Sa không có chút riêng tư nào, vì Bạch Anh Tử ngồi lù lù ở ghế canh chừng cô. Biết không đuổi người được, nên cô miễn cưỡng xoay lưng và trùm chăn kín mít. Như vậy cô mới thấy an toàn, mới cảm giác không ai nhìn thấu cô được.
Mất một hồi lâu, Bạch Anh Tử không thấy cô nhúc nhích, bèn khe khẽ đi tới bên giường kéo nhẹ chăn ra. Sa Dĩnh Sa thể mà chui dưới chăn ngủ rồi, nhưng có vẻ ngủ không yên giấc khi trán hơi nhăn, mày hơi nhíu lại.
Anh ngồi xuống, chống tay dưới giường quan sát cô rất lâu. Cứ nhìn thôi, và nghĩ tới sự thất thường của cô từ bữa tiệc tới giờ. Thật tò mò chuyện gì đã khiến cô yếu đuổi?
Có lẽ do đã có hai đêm bên nhau, nên Bạch Anh Tử cảm thấy Sa Dĩnh Sa khá thân thuộc và gần gũi. Nhiều chuyện không như ý xảy ra nhưng khiến cuộc sống của họ có sự hiện diện ngày một nhiều từ người còn lại.
Anh không ngại gì nữa, mà nằm xuống bên cạnh và ôm cô vào lòng. Anh không yên tâm để cô một mình.
Dĩnh Sa biết, cô chưa hề ngủ, cô chỉ đang giả vờ. Cô nghĩ Bạch Anh Tử sẽ rời đi, nhưng không, anh đang ôm cô như hai lần trước. Nếu cô phản kháng, nhất định anh sẽ phát hiện cô ngủ giả vờ. Như thế cô sẽ xấu hồ lắm.
Sa Dĩnh Sa chỉ đành nằm im trong lòng Bạch Anh Tử. Thực ra cảm giác được ôm ấp bảo vệ rất thích. Cuộc đời cô chưa từng được người khác trân trọng như cách Bạch Anh Tử dành cho cô. Cô biết chắc chẵn anh có ham muốn, nên lần trước mới hôn cô. Nhưng Bạch Anh Tử lại kiểm chế không vượt quá giới hạn, dù ở tình huống khi ấy hay lúc này anh đều hoàn toàn có thể áp đảo và chiếm thế kiểm soát.
Đối với một người có quá khứ như Sa Dĩnh Sa, điều này khiến cô rất biết ơn và cảm kích.
***
Bạch Anh Tử cũng biết Sa Dĩnh Sa chưa ngủ nhưng lựa chọn không bóc trần, bởi mấy giây đầu khi anh chạm vào người cô, thì nhịp thở của cô gián đoạn không ổn định. Rất rõ, cô đang cố gồng và tỏ ra là mình không sao.
Đêm đó cả hai đều khó ngủ, mãi tới gần sáng mới yên giấc.
Họ ngủ tới sáng muộn, Bạch Anh Tử tỉnh dậy trước, đầu tiên là xem tay của Dĩnh Sa. Dáng vẻ của cô lúc này mới thực sự bình yên không chút phòng bị.
Lại nhìn cô, không kìm được thơm một cái lên trán rồi mới rời giường.
Vừa xuống cầu thang đã thấy Trình Thiếu Lăng đang ton ton đi vào, sau đó là Minh Đại Quang.
- Hello!
Anh ra hiệu cho bạn nói nhỏ, còn không quên phàn nàn.
Sáng bảnh mắt mà cậu mò tới đây chi vậy?Ơ, sao tôi cảm giác mình không được hoan nghênh nhỉ?Minh Đại Quang cũng bồi thêm.
Làm chủ có khác, mặt trời sắp lên đỉnh rồi mà cậu kêu sáng bảnh mắt! Nay đi làm muộn thế?Ờ, hơi mệt nên ngủ dậy muộn. Sao biết tôi ở nhà mà tới?Gọi cậu không được, gọi số điện thoại bàn thì người làm nói cậu ở nhà. Đơn giản!Có việc gì à?Không có gì, tiện đường đi đón bạn gái nên tạt qua thôi. Tối nay có một bữa tiệc vui vẻ, cậu chắc chẳn phải tới đấy!Việc Trình Thiếu Lăng một tuần tổ chức dăm ba cái bữa tiệc không còn ai lạ lẫm gì. Mấy lần trước anh từ chối vì muốn ở nhà ngắm Sa Dĩnh Sa, giờ bạn tới tận nơi mời mà không đi thì không ổn, thế là miễn cưỡng.
Ứ, lát nhắn lại địa chỉ chỗ bữa tiệc vào số tôi đi, không là tôi quên mất.Này Anh Tử, việc của tôi mà cậu có thể quên được sao? Cậu có mấy người bạn chứ!Minh Đại Quang mở máy chơi game, mắt nhìn màn hình nhưng lại vu vơ nói.
- Người ta có mối bận tâm khác rồi. Cậu so đo làm sao được.
Trình Thiếu Lăng nghĩ mấy giây và nhớ ra.
- À, cô trợ lý ở cùng nhà!
Bạch Anh Tử vẫn uề oải nằm dài ra sofa, đồng thời nhắc nhở.
Cô ấy có tên đàng hoàng đẩy.Rồi, Sa gì nhỉ...Dĩnh Sa!Ừ, Dĩnh Sa. Mà bạn tôi ơi, ở cùng nhà, hai người tiến triển đến đâu rồi?Y cậu là tiến triển ở phương diện gì?Cậu ngu hả, còn gì vào đây nữa, chuyện ấy ấy...
Tụi tôi trong sáng nhé, hoàn toàn trong sáng.Nghe câu khẳng định, Trình Thiếu Lăng không tin nhưng lại phì cười.
- Quá kém!
Minh Đại Quang không có hứng chơi game mà để màn hình tự do, sau đó nghiêm túc nói.
- Có chắc là Anh Tử nhà ta kém không? Thiên hạ đang đồn cô ấy mang thai cốt nhục nhà họ Bạch kìa.
Bạch Anh Tử nhăn nhó liền ngồi bật dậy.
Lại cái tin gà vịt ở đâu vậy?Ở khắp nơi, có người thấy cậu và cô trợ lý tình thân mến thân chăm sóc nhau. Sa Dĩnh Sa thì ốm nghén nôn ở bữa tiệc hôm qua. Nay tin đã đồn xa tít tắp rồi.Vi, sao tôi không biết?Minh Đại Quang thở dài nhìn Trình Thiếu Lăng.
- Sáng nay cậu còn bận ôm gái ngủ, biết mới lạ.
Bạch Anh Tử hơi chột dạ, anh cũng không biết, mà cũng bận từ đêm đến sáng ôm Sa Dĩnh Sa trong phòng của cô. Xem ra chả khác Trình Thiếu Lăng là mấy.
- Chủ tịch mới lấy vợ, nếu nhìn trúng Sa Dĩnh Sa thì cô ta đã có thai từ lâu rồi. Vậy thì là cậu hả? Cậu thích người ta, lại còn ở cùng nhà. Trong sáng cái quần què.
Trình Thiếu Lăng load nhẹ và phán một câu xanh rờn. Bạch Anh Tử chỉ biết giải oan cho bản thân và crush.
- Cô ấy đúng là nôn, nhưng không phải mang thai. Người khác không tin, nhưng hai cậu phải tin. Tôi không phải kiểu ăn chơi ra sản phẩm đầu.
Hai người còn lại nhìn nhau, ừ thì cũng đúng, đó là quy tắc bất di bất dịch của họ. Gia đình giàu có rất phức tạp, để tòi ra một mầm mống cũng là cả vấn đề, Bạch Anh Tử chắc chắn không nông nổi như thế, nhất là khi chủ tịch đang bị điều tra còn bản thân vừa mới lên thay thế. Có con với thiên kim hào môn nào còn tạm chấp nhận được, chứ có con với trợ lý hai đời nhà họ Bạch là việc quá mạo hiểm và nhiều rủi ro.