Bạch Anh Tử cảm thấy càng ngày càng thích để ý Sa Dĩnh Sa. Tình cảm này không phải kiểu cực kỳ nồng nhiệt và chỉ tới từ một phía. Mấy ngày ở cùng nhà với nhau thì cô cũng lạnh nhạt y trước kia, dù giữa hai người đã có kỉ niệm bên nhau tận 2 đêm gian khó.
Thực ra anh ưa sự kích thích và mới mẻ, cũng thích kiểu phụ nữ năng nổ, phóng khoáng. Ở Châu Âu, anh qua lại với cả những người nước ngoài, Anh, Pháp, Mỹ, Nhật...đủ cả. Nhưng khi cùng Sa Dĩnh Sa dưới cùng một mái nhà, không ồn ào khiêu gợi, không nồng nhiệt cháy bỏng, anh lại thích cái sự yên tĩnh và lặng lẽ của cô.
Cô không có lòng tham, cũng biết tự thỏa mãn. Gần như anh không thấy cô ra ngoài chơi bời tụ tập, rảnh rỗi một chút lại gặp cô điểm tĩnh ngồi đọc sách ở chiếc ghế bên hiên nhà.
Bạch Anh Tử cũng tự động từ chối vài cuộc vui chơi bời của Trình Thiếu Lăng chỉ để ở nhà nhìn cô một cách ...lén lút. Nếu cô bắt gặp anh nhìn mình, cô sẽ lập tức về phòng riêng để né tránh.
****
Dĩnh Sa tháp tùng Bạch Anh Tử tới gặp vài vị khách quan trọng. Việc đối ngoại khi chủ tịch đang vướng vòng lao lý rất quan trọng, bởi anh phải lôi kéo nhiều sự ủng hộ và hợp tác để củng cố vị thế của mình và duy trì sự ổn định cho công ty.
Bữa tiệc có những người máu mặt trong giới, là nhân vật trẻ mới nối, dĩ nhiên Bạch Anh Tử được chú ý hơn hết.
Ngụy Thang Luân là con trai của một gia tộc có tiếng, đã đi tới chào hỏi.
Anh ta liếc qua cô gái đẹp bên cạnh và cười.
- Chúng ta gặp nhau ở đâu rồi chăng?
Dĩnh Sa mỉm cười khách sáo.
Hân hạnh gặp Ngụy thiếu. Thấp bé như tôi sao có cơ hội gặp mặt anh trước đây chứ.Ồ, nghe nói cô là trợ lý cấp cao của chủ tịch Bạch. Là cô khiêm tốn rồi, hần hạnh gặp cô.Anh ta bắt tay Bạch Anh Tử xong thì định bắt tay Dĩnh Sa, nhưng cô lờ đi tỏ vẻ bận rộn chạy tới chỗ khác.
Cô đi vào wc, tìm một phòng trống rồi nôn thốc nôn tháo. Nhìn tên khốn từng hãm hại mình, cô ghê tởm nhưng phải kìm nén tới gồng người.
Nhóm ác quỷ năm đó, những tên khác đã bị cô lần lượt trả thù, còn duy nhất Ngụy Thang Luân. Hắn là kẻ đứng đầu, hành hạ cô đầu tiên và lâu nhất, và hiện là kẻ khó đối phó nhất. Dĩnh Sa vẫn chưa thể đẩy hắn xuống vực thắm mà đang từng bước chuẩn bị kỹ càng.
Đằng sau vẻ bảnh bao lịch sự kia, là một nhân cách rách nát, một thế lực vô đạo đức chống lưng. Nhà họ Ngụy rất kín kẽ, Dĩnh Sa mất nhiều thời gian và công sức vẫn chưa nắm được sơ hở gì để ra tay trả thù. Không ít đêm cô gặp ác mộng, đều là hình ảnh Ngụy Thang Luân và đồng bọn giày xéo. Mỗi lần tỉnh lại, cô đều hoảng loạn và đi vào nhà tắm chà xát thật mạnh cơ thể của mình.
Nhiều năm trôi đi, nỗi đau vẫn còn đó. Ngày nào chưa trả thù xong, Sa Dĩnh Sa còn khắc khoải khôn nguôi.
Nôn một hồi, cô nhanh chóng dặm lại lớp trang điểm và trấn an tinh thần. Cô rất sợ tên khốn nạn đó nhận ra cô, dù cô đã thay tên đổi họ, ngoại hình cũng khác thuở niên thiếu rất nhiều. Nhưng ám ảnh vẫn là ám ảnh, sợ thì vẫn sự thôi.
Bạch Anh Tử thấy cô trở lại, liền vui vẻ đi tới. Đến khi lại gần, anh thấy mắt cô hơi đỏ, còn nhìn thấy những tia máu nhỏ trên nền trắng của con ngươi.
- Không khỏe ở đâu à?
Anh quan tâm, cô nhàn nhạt hờ hững.
- Không, tôi khỏe.
Hình ảnh Ngụy Thang Luân cười cười nói nói với khách khứa ở xa đập vào mắt, cổ họng Dĩnh Sa lại dợn dợn lên.
Cái kiểu cười vui vẻ đó, cô kinh tởm đến tận xương tủy.
Cô quay mặt đi, cố không để lộ bất thường, nhưng Bạch Anh Tử vẫn nhận ra.
Có thật là không sao không? Chúng ta về sớm hơn một chút cũng được.Cậu cứ ở lại, tôi ...tôi về trước...Nói rồi cô ôm miệng chạy vào wc lần nữa. Lần này Bạch Anh Tử lo lắng đi theo sau, không ngần ngại phi vào nhà vệ sinh nữ để xem xét tình hình của cô. Anh vừa vỗ nhẹ lưng, vừa đưa khăn tay của mình cho cô lau chùi.
Hình ảnh này bị một khách nữ khác vào wc bắt gặp, thế là vài phút sau, một số tin đồn được thêu dệt lên.
Đại loại là trợ lý có thai nên nôn ọe, cái thai không biết là của bố hay của con trai nhà họ Bạch.
Cô vật vã ôm bồn cầu, anh sốt sắng ở bên, còn bên ngoài kẻ nọ kẻ kia thì đang cợt nhả châm biếm, râm ran truyền tai nhau thị phi đồn đoán về mối quan hệ của hai người.