Dĩnh Sa thấy nhột nhột ở chân, cô hé mắt phát hiện mình đang nằm trên cánh tay của Bạch Anh Tử và chân anh đang khều nhẹ nghịch ngợm chân cô.
Cô vội lùi người ra, nhưng bị anh giữ eo lại.
- Cậu cười cái gì?
Bạch Anh Tử nhìn cô tủm tỉm, ánh sáng qua khe cửa gỗ hắt vào một xíu, có thể biết là trời đã sáng nhưng căn phòng vẫn tối không kém gì ban đêm.
- Cô ngủ như cún con ngoan ngoãn, thấy cũng đáng yêu.
Dĩnh Sa nhíu mày, lần trước anh bảo cô là con chó trung thành của chủ tịch, nay lại ba phải bảo cô là cún con ngoan ngoãn? Kì cục vậy!
Điện thoại anh sập nguồn rồi, điện thoại cô còn pin nên đèn flash vẫn sáng. Cô không vui nhìn chằm chằm vào mắt anh. Sáng ngày ra đã thích cợt nhả.
Bạch Anh Tử cúi đầu xuống sát mặt cô, rồi hồn nhiên cụng trán cô và nói.
- Đẹp trai quá nên nhìn không chớp mắt kìa.
Cô bó tay rồi, sao lại có người tự luyển không biết xấu hổ như vậy chứ. Chán không buồn nói, cô nhìn chẳm chẳm thể hiện thái độ phản đối của mình.
- 1s, 2s, 3s, 4s, 5s.....
Tự nhiên anh nhìn môi cô và đếm, cô lại càng khó hiểu. Đang định hỏi anh làm cái trò gì nữa, thì bất ngờ Bạch Anh Tử ngậm lấy môi cô.
Dĩnh Sa đơ người bất động. Cô đẩy Bạch Anh Tử ra và không giữ mặt mũi cho người ta mà đưa tay lau miệng.
- Cậu bị điền à?
Vẫn giữ biểu cảm mờ ám, Bạch Anh Tử cong môi cười, chất giọng nam tính quyến rũ sát rạt khiến cô cảm thấy nóng trong người.
- Cô không biết à, đàn ông không chịu được người phụ nữ họ thích nhìn vào mắt của họ quá 8s đâu. Coi như cô có sức hút, tôi không trụ nổi tới giây thứ 6.
Ồ, thế à? Cô đã yêu đương bao giờ đâu mà biết!
Mà khoan, "thích" á?
Cô vùng vằng ngồi dậy và muốn đi ra ngoài, nhưng Bạch Anh Tử kéo tay cô lại, kết quả cô nhào người hạ cánh trên ngực anh luôn.
Xấu hổ quá đi mất!
- Vội chạy gì chứ! Đây là nhà cô mà.
Ừ nhỉ, nhà cô mà, cô là chủ thì phải lấn át anh chứ.
Ai nói tôi chạy, tôi ra ngoài xem tình hình nhà cửa thế nào thôi.Ứm, đợi chút tôi ra cùng cô.Đợi chút?Cô nóng lòng muốn đi xem bên ngoài thiệt hại ra sao, anh lại kêu cô đợi? Đợi để làm gì?
À, hóa ra đợi để anh hôn cô.
Bạch Anh Tử vén nhẹ tóc Dĩnh Sa gọn lại, rồi giữ cổ cô hôn xuống. Giữ thế làm cô không giẫy giụa xoay mặt né tránh được.
Cô hoảng loạn muốn cự tuyệt, nhưng anh rất dịu dàng ôn nhu.
- Cậu Bạch thích tôi thật à?
Anh hơi cười rời ra, vừa liếm nhẹ môi mình vừa đáp.
- Ừm!
Một tiếng khẳng định trầm và rất cuốn. Hình như anh không đợi thêm được, nên tiếp tục hành động đang dang dở.
Cô không chống đối nữa, mà chống đối cũng không được vì anh ghim người cô trong lòng rất gắt gao. Cô để anh hôn, chỉ là cô không biết cách đáp lại, mặc cho anh muốn cắn muốn mút, nông hay sâu thì tùy. Dĩnh Sa nghĩ biểu hiện đơ cứng này sẽ khiến anh thất vọng mà hết hứng bỏ cô ra.
Nhưng không.... Anh kiên trì gặm nhấm môi mềm.
Tuy đây là lần đầu Dĩnh Sa hôn một người, không chút kinh nghiệm thì cô cũng cảm nhận được Bạch Anh Tử là một tay chơi có kỹ năng khá tốt. Bởi cái cách anh hôn cô không hề khó chịu chút nào, thậm chí dẫn dắt dụ dỗ cô nới lỏng và bất giác phối hợp.
Được rồi, anh thích hôn, cô cho anh hồn. Môi cô là của anh, chưa từng có ai đụng tới. Kể cả là lần kinh hoàng trong quá khứ, những kẻ đó cũng không hôn môi cô, mà chỉ hành hạ bên dưới thân cô. Dĩnh Sa cho rằng hôn môi chỉ dành cho hai người yêu nhau, lãng mạn chứ không phải thô tục và xấu xí.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình hôn một ai đó, hay để ai đó hôn mình. Tình yêu là thứ xa xỉ và xa vời không có trong từ điển sống của Sa Dĩnh Sa.
Hôm nay Bạch Anh Tử hôn cô, cô biết từ điền sống của mình sắp có thêm một khái niệm mới. Nhưng mà ... không thể được, cô không xứng. Dù Bạch Anh Tử có từng qua nhiều phụ nữ, thì cô vẫn cảm thấy mình thấp kém sẽ làm vấy bần đối phương.
Thế rồi cô đầy anh thật mạnh, không để thứ tình cảm nam nữ này nảy mầm dù chỉ chút xíu.
Thâm tâm cô nhói lên như thể không đành, nhưng cô dặn lòng mình không được phép kéo anh vào vũng lầy nhơ nhớp của bản thân. Nếu không cô sẽ áy náy với cố phu nhân lắm.